Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 434. Tu Hành (Trung)

Chương 434. Tu Hành (Trung)


Người dịch: Whistle

"Nghe nói sư huynh và Tiền sư tỷ của Thanh Vân cung có tình cảm thâm hậu, không biết có thể thay đệ đặt mua mấy trái Thiên Lôi Quả được không, giá tiền dễ thương lượng."

"Tiền sư muội." Khi vừa nhắc đến Tiền sư muội, một đại nam nhân luôn luôn hào sảng như Liễu Vô Thương lại lộ ra vẻ mặt ửng đỏ, gật đầu nói:

"Ta thử một chút, chẳng qua Thiên Lôi Quả là do tiền bối trong tông môn trồng, là trọng bảo của Thanh Vân cung, trăm năm mới kết mấy chục quả, cho dù có thì giá tiền cũng sẽ không ít."

"Không sao." Mạc Cầu tỏ vẻ hào sảng:

"Gần đây Mạc mỗ mới lấy được một chút tiền hàng, có thể ứng phó được."

Thiên Lôi Quả liên quan đến việc Thiên Lôi Kiếm có thể tiến một bước hay không, cho nên vô luận như thế nào thì hắn cũng phải lấy được.

"Vậy mà ta lại quên chuyện này."

Liễu Vô Thương vỗ nhẹ trán, sau khi vơ vét xong tài phú của Vương gia, hiện nay Mạc Cầu cũng xem như là một vị phú hào.

Một lát sau.

Mạc Cầu đưa tiễn Liễu Vô Thương rồi trở lại quan sát thật kỹ tòa động phủ này.

Tòa động phủ được xây dựng ở một chỗ tiết điểm hỏa mạch, Linh khí tràn đầy, lực lượng hệ hỏa vượt qua động phủ trước đây của hắn gấp bội còn không chỉ.

Một khi hít thở đều có thể cảm nhận pháp lực đang từng chút lớn mạnh trong cơ thể.

Tu hành ở chỗ này sẽ có chỗ tốt cực lớn.

Ngoại trừ chủ điện ra thì nơi này còn có Luyện Đan thất, Luyện Khí thất, tĩnh thất, phòng tiếp khách vân vân. . .

Thậm chí còn có vài chỗ dự bị, diện tích rộng lớn, có thể dùng để cất đặt cổ hố hoặc là khôi lỗi tạo vật, tóm lại không gian rất lớn.

"Sư phụ!"

Ngay lúc hắn đang quan sát động phủ thì một tiếng hống vang dội từ bên ngoài truyền đến.

Vương Hổ!

Mạc Cầu đi ra khỏi động phủ, ánh mắt khẽ biến:

"Ngươi tu luyện Vạn Linh Huyền Công rồi sao?"

"Không sai."

Thân thể của Vương Hổ thô to hơn vài ngày trước một vòng, y gật đầu thật mạnh, vẻ mặt hưng phấn phất phất tay, nói:

"Sư phụ, người xem nè, hiện giờ con cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tu vi cũng đã là Luyện khí tầng mười một."

Mạc Cầu híp mắt, mở Linh Quan Pháp Nhãn ra quan sát Vương Hổ thật kỹ, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu:

"Cũng không có vấn đề gì xảy ra, bất quá. . . , ngươi luyện hóa huyết mạch gì vậy?"

Lực lượng huyết mạch này lại hào hùng mạnh mẽ như vậy.

Sợ là còn mạnh hơn Lục Dực Thiên Ngô của Ti Hành một bậc, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã làm cho Vương Hổ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Khí huyết cường hãn trong cơ thể của y cũng không kém hơn hắn năm đó sau khi trải qua Vạn thú Ngưng Huyết Công rèn luyện.

"Phong Lôi Chuẩn!"

"Dị thú Phong Lôi Chuẩn?"

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng không thể không cảm thán vận khí của Vương Hổ.

Thiên địa dị thú khó tìm thì không nói, lại còn trùng hợp có thể tương hợp với huyết mạch của y, không có nhiều bài xích.

. . .

Thời gian.

Chậm rãi trôi qua.

Trong khoảng thời gian sau đó, Mạc Cầu tuân theo lời dặn của Liễu Vô Thương, rất ít khi đi ra ngoài, đồng thời dốc lòng chỉnh lý thu hoạch của mình.

Đồng đạo trong tông môn tới bái phỏng, như vô tất tu, cũng là tận lực nhã nhặn từ chối.

Hoàn toàn như trước đây, làm một vị khổ tu sĩ trong mắt người khác.

Mấy năm sau.

Vương Hổ thành công tấn thăng Đạo cơ cảnh, y nói thẳng là không còn học được gì từ chỗ của Mạc Cầu nữa nên cáo từ rời đi, tới Nhạn Đãng sơn tìm kiếm cơ duyên của mình.

Lại mười năm sau.

Tu vi của Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể Tiểu Thiền lại tiến thêm một bước, trở thành tu sĩ Đạo cơ trung kỳ.

Cũng được truyền thụ pháp môn tối cao của Thái Hòa cung.

Đồng thời còn tổ chức đại điển, lập Vương Thiền làm đệ tử truyền thừa của Thái Hòa cung, ban thưởng tam bảo, còn được hai vị Kim Đan quán đỉnh, Pháp lực tăng lên Đạo cơ hậu kỳ.

Lại mấy năm sau.

Liễu Vô Thương, Đạo cơ trung kỳ lại có tiến bộ, cũng đã kết thành đạo lữ với Tiền Linh Tú của Thanh Vân cung.

Mạc Cầu tới đó tham gia hôn lễ của bọn hắn.

Lúc đó cũng gặp được không ít đồng đạo.

Trong đó còn có Hàn Tiểu Tiên, bạn từ thuở nhỏ của Vương Hổ, cùng với một vị đệ tử đã từng tiếp dẫn hắn nhập môn.

Những người này.

Đều đã tiến giai Đạo cơ, thực lực cao thấp bất đồng, ở trong tông môn cũng dần dần có thanh danh.

Mà Mạc Cầu. . .

Vẫn như cũ là Đạo cơ sơ kỳ!

Trong hàng ngũ tu sĩ Đạo cơ thì tiến độ tu vi của hắn cũng xem như bình thường, không thể nói là quá chậm, nhưng lại không dính dáng gì đến tiến triển thần tốc.

Trong mắt của một số người thì Mạc Cầu đã không còn khả năng tiến thêm một bước.

Cả đời này sợ rằng cũng chỉ là tu sĩ Đạo cơ, thậm chí cũng không có khả năng lớn tăng lên Đạo cơ hậu kỳ.

Đối với chuyện này, Mạc Cầu bất động thanh sắc, cũng không giống như những người khác, vì gia tăng tu vi, đột phá cảnh giới, mà trăm phương ngàn kế ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.

Dương như hắn đã triệt để trở thành một vị Luyện Đan sư chuyên nghiên cứu đan dược.

Chuyện này cũng làm cho không ít người cảm khái là môn tuyệt kỹ chuyên công sát phạt như Kiếm Khí Lôi Âm sao lại rơi vào trên người hắn.

Chọn sai người nha.

. . .

"Đát. . . Đát. . ."

"Ông. . ."

Cửa đá mở ra, từng đoàn ánh sáng quỷ dị đập vào mi mắt, những tiếng gào thét lộn xộn lọt vào tai.

Mạc Cầu đi vào thạch thất, liếc nhìn từng cái cổ hố có kích thước lớn nhỏ khác nhau.

Cổ hố lớn chừng mấy chục bình, cổ hố nhỏ thì chỉ to như gương mặt người, tổng diện tích ước chừng vài mẫu, nơi đây là thạch thất mà Mạc Cầu chuyện đặt cổ hố.

Rất nhiều cổ trùng đang gào thét bên trong cổ hố, nhưng lại bị một loại giới hạn nào đó ước thúc, không thể trốn thoát.

Mạc Cầu tiếp tục bước tới, đi đến một cái cổ hố ở chính giữa, cúi đầu nhìn xuống những con cổ độc ở bên trong.

Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ!

Đây là một loại cổ trùng lớn chừng ngón cái, khuôn mặt dữ tợn quỷ dị, trên lưng có đôi cánh, toàn thân đỏ choét, nội uẩn kịch độc, giống như con kiến.

Những thứ này đều là do Mạc Cầu dụng tâm bồi dưỡng trong những năm này.

Mạc Cầu kinh ngạc phát hiện ra thiên phú luyện cổ của mình còn trên cả Ti Hành.

Loại cổ trùng mà Ti Hành đã từng dùng trăm phương ngàn kế vẫn không thể bồi dưỡng được, mà hắn chỉ cần dụng tâm liền đã nuôi ra mấy cái cổ hố.

Số lượng hơn một vạn!

Lực sát thương của loài cổ trùng này không được tính là mạnh, nhưng lại thân mang kịch độc, khí độc trên người có thể ăn mòn vạn vật, nhất là có thể tự bạo, trong phạm vi hơn một trượng sẽ trở thành độc địa.

Một khi thả ra, tu sĩ Đạo cơ cũng phải nhượng bộ lui binh.

Đương nhiên.

Mạc Cầu sở dĩ luyện cổ, nuôi dưỡng cổ trùng chỉ là thứ yếu, càng quan trọng hơn là hắn muốn dùng chuyện này để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mình.

Huyết mạch tiến hóa!

Nhiếp lên một con Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ, định thần nhìn lại, quả nhiên phát hiện ra trên người nó có mấy đạo huyết tuyến khó mà phát giác.

Thấy thế, Mạc Cầu không khỏi lộ ra ý cười.

"Xem ra không thành vấn đề, dùng đan kinh và công pháp sáng tạo Huyết đan thì có tỉ lệ nhất định làm cho huyết mạch của sinh linh phát sinh tiến hóa."

"Cho dù là cổ trùng không có tổ tiên cũng được."

"Nếu như đổi thành người. . ."

Hắn lộ vẻ trầm ngâm, nghĩ đến thiên phú khống hỏa trong cơ thể mình cũng được tính một loại huyết mạch.

Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể Cũng xem như là một loại tiến hóa.

Một lát sau,

Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, đặt cổ trùng xuống.

Nghiệm chứng.

Còn cần thời gian.

Chuyện này không thể nóng lòng nhất thời được.

Đi ra luyện cổ thất, đóng cửa đá lại, những âm thanh lộn xộn lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Mạc Cầu chậm rãi đẩy ra cánh cửa đá bên cạnh, một đạo lôi đình chói mắt lập tức đập vào mi mắt, nhưng lại không có điện quang lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện.

Thiên Lôi Kiếm!

Lúc này, Thiên Lôi Kiếm đã trải qua Thiên Lôi Quả dung dưỡng, đã không còn như trước đây, giống như là đã được khai phong, ra khỏi vỏ, phong mang tất lộ.

Đã có vài phần uy năng của Pháp bảo.

Nhưng cũng có thiếu hụt.

Đó chính là phong mang như vậy thì Mạc Cầu khó mà đặt trong đan điền tiếp tục uẩn dưỡng, nếu như cứ khăng khăng làm vậy thì phải dùng hơn phân nửa tu vi để áp chế Thiên Lôi Kiếm.

Muốn điều khiển cũng rất khó khăn, nếu như không chuẩn bị từ trước, vội vàng điều khiển thì căn bản không thể dùng để đối địch.

Mạc Cầu Lấy lại bình tĩnh, hai mắt nhíu lại, thả ra thần niệm, vận chuyển pháp quyết Lục Nhâm Thần Binh, Thần thức hóa thành một thanh đại chùy phóng về phía Thiên Lôi Kiếm.

"Bành!"

"Oanh. . ."

Lôi đình rung mạnh, tứ phương run rẩy.

Muốn rèn luyện Thiên Lôi Kiếm thì nhất định phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ, hắn từng thử lấy Pháp khí dạng chùy để tôi luyện, nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc thì pháp khí đã bị tổn thất rất nhiều linh tính.

Cho dù đó có là Pháp khí Cực phẩm thì cũng không được.

Càng nghĩ, Mạc Cầu càng cảm thấy chỉ có lực lượng Thần hồn của hắn là viễn siêu cùng giai, có thể cương, có thể nhu, còn có thể dùng để chữa trị, chính là thủ đoạn tốt nhất để rèn đúc Thiên Lôi kiếm.

Còn có thể mượn cơ hội này để rèn luyện Thần hồn, làm sâu sắc cảm ứng, hầu như một công nhiều việc.

Nửa ngày sau.

Mạc Cầu đi vào tĩnh thất với vẻ mặt mệt mỏi, đốt một nén Thanh Thần hương, khoanh chân nhắm mắt ngồi xuống.

Trong thức hải, một cái bóng mờ xuất hiện.

Vạn Tượng Phù Đồ.

Phù đồ chi tướng trình ra 7 đầu và 18 cánh tay, vẻ mặt gồm vui, sướng, giận, buồn, bi, khủng, kinh, 18 cánh tay đều cầm một vật, phiên, lệnh, ấn, đao, kiếm vân vân. . .

Diêm La Tâm Kinh vận chuyển theo thứ tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận