Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 556. Bí Ẩn

Chương 556. Bí Ẩn


Người dịch: Whistle

"Khoan đã!" Mạc Cầu nhấc tay, đánh gãy lời nói của y:

"Ta nhắc lại lần nữa, ta không hề cảm thấy hứng thú với chuyện của các ngươi."

"Cũng không muốn biết."

Mặc dù tu vi của hai người này không cao, nhưng chuyện sau lưng hai người lại liên quan Tông sư Kim Đan, cho nên hắn cũng không muốn trêu chọc phiền phức.

Hiện giờ.

Hắn chỉ muốn an ổn tu hành, đợi khi Đạo cơ viên mãn, tìm kiếm Âm Tuyết Cao nếm thử Kết Đan, trừ chuyện này ra thì bất kỳ chuyện gì cũng khó có thể khơi dậy hứng thú của hắn.

". . ."

Hai người yên lặng.

Từ khi bọn hắn rời khỏi hiệu thuốc Thanh Nang liền trốn đông trốn tây, đồng thời còn âm thầm điều tra.

Không phải là vì điều tra rõ chân tướng, mà là vì báo thù cho hảo hữu.

Lần này thật vất vả mới điều tra được một chút manh mối, nhưng bản thân cũng bị người để mắt tới, trong tình thế vạn bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể đến cầu xin Mạc Cầu giúp đỡ.

Mạc Cầu là một trong số ít mấy vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, lại là đan sư đại danh đỉnh đỉnh, cho nên địa vị của hắn liền không cần nói nhiều.

Vả lại.

Trên tay Mạc Cầu có tinh huyết của bọn hắn, nếu như có lòng gây hại thì sợ là bọn hắn đã gặp nạn từ lâu rồi, thậm chí hơi thi pháp liền có thể tìm được vị trí của bọn hắn.

Nhưng trong hơn một năm này, hai người đều không gặp được nguy hiểm, cho nên bọn hắn rất tín nhiệm Mạc Cầu.

Nào ngờ. . .

"Tiền. . . Tiền bối." Hầu Triệu ngượng ngùng mở miệng:

"Chuyện này can hệ trọng đại."

"Chúng tôi hoài nghi trong Tuần Sát Ti cũng có người của bọn hắn, tiền bối có thể mang chúng tôi tới gặp đảo chủ để nói rõ tình huống được không?"

"A. . ." Mạc Cầu bật cười, lắc đầu im lặng:

"Cơ đảo chủ một ngày trăm công ngàn việc, há có chuyện các ngươi muốn gặp liền có thể gặp được?"

"Cho dù là ta cũng chưa chắc gặp được."

Bất quá, nghĩ đến chuyện của hai người này có thể có liên quan đến Tông sư Kim Đan, sợ là Tuần Sát Ti thật sự không thể giải quyết được.

Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói:

"Mặc dù không thể gặp được Đảo chủ, nhưng chắc là Tôn Thống lĩnh sẽ có thời gian."

Hai người Hầu Triệu vốn đã tràn đầy tuyệt vọng, khi nghe được lời này thì hai mắt không khỏi sáng lên, vội vã gật đầu:

"Tôn Thống lĩnh cũng được!"

"Vậy đi thôi!"

Mạc Cầu vung tay áo, độn quang bay thẳng lên không trung, dù sao cũng tiện đường, mang theo bọn hắn đi một đoạn cũng không sao.

. . .

Đằng Tiên đảo có hai vị Thống lĩnh chính và phó, công việc của hai người là phụ trách Đạo binh, Tuần sát, cùng đề phòng Hỗn Loạn vực, hầu như là tay trái và tay phải của Đảo chủ Cơ Trường Không.

Hai người đều là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.

Trong đó, Tôn Chính Tôn phó Thống lĩnh chính là nghĩa đệ của Cơ đảo chủ, quan hệ thân mật, đáng giá tín nhiệm.

"Mạc đại sư!"

"Tôn Thống lĩnh!"

Trước đại điện, hai người chào hỏi xong.

"Thật sự là khách quý ít gặp." Tôn Chính đưa tay dẫn ra phía sau:

"Mạc đại sư rất ít xuất phủ, không ngờ là hôm nay lại đăng môn bái phỏng, Tôn mỗ thật sự là vinh hạnh."

"Nói đùa." Mạc Cầu lắc đầu:

"Mạc mỗ này đến là có việc."

"Mặc kệ có chuyện gì, cũng không vội trong lúc nhất thời, đúng lúc là ta cùng một vị bằng hữu đang nhắc tới đạo hữu." Tôn Chính cười nói:

"Thật sự là nói đến liền đến!"

"Mời!"

Về phần hai người Hầu Triệu ở phía sau muốn nói lại thôi đã sớm bị y tự động bỏ qua.

Chỉ là phàm nhân, sao có thể vào mắt?

"Mạc đạo hữu!"

Xa xa, một giọng nói nhiệt tình truyền đến, Mạc Cầu giương mắt nhìn lại, chính là Tần Minh Tạ đã biến mất hơn một năm không thấy.

Một khoảng thời gian không gặp, khí tức trên người Tần Minh Tạ đã mạnh lên trước đó không ít.

Trên mặt càng tràn đầy ý cười.

Hiển nhiên là lần đến Hỗn Loạn vực tầm bảo này đã thu hoạch được không ít, mơ hồ có Đạo cơ hậu kỳ chi tướng.

"Tần đạo hữu." Mạc Cầu thi lễ.

"Ha ha. . ." Tần Minh Tạ cười to:

"Ta đang nhắc tới Mạc đại sư thì ngài đã đến, lần thám hiểm này may nhờ có Linh dược của Đại sư."

"Nếu không. . ."

Tần Minh Tạ chậm rãi lắc đầu, giống như là nghĩ tới điều gì đó, ý cười trên mặt đều lặng lẽ thu liễm.

"Trong phúc có họa, đạo hữu nhân họa đắc phúc, chuyện khác đã qua thì cứ cho qua đi." Mạc Cầu cười lắc đầu, chỉ tay vào hai người Hầu Triệu ở sau lưng rồi nói với Tôn Chính:

"Hai người này tìm đạo hữu."

"Nha!" Tôn Chính lập tức nhìn chằm chằm hai người Hầu Triệu, cau mày nói:

"Đạo binh."

"Chuyện gì?"

"Tôn Thống lĩnh!" Hai người Hầu Triệu vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu nói:

"Tiểu nhân phát hiện có người tư thông ngoại địch, ngầm thiết trận pháp, còn buôn bán cấm khí trong quân."

"Hửm?" Tôn Chính biến sắc.

"Khục!" Mạc Cầu ho nhẹ một tiếng, nói:

"Xem ra Tôn đạo hữu có việc phải xử lý, Mạc mỗ không tiện quấy rầy, xin cáo từ trước."

"Ta cũng thế." Ánh mắt Tần Minh Tạ chớp động, tiến lên một bước:

"Mạc đạo hữu, cùng một chỗ!"

"Tốt!"

. . .

Phủ đảo chủ.

Thư phòng.

Cơ Trường Không cầm một quyển cổ tịch trong tay, quan sát từng chữ một, giống như quyển cổ tịch này có bí mật lớn lao gì vậy.

"Đại ca." Tôn Chính nhíu mày:

"Tại sao huynh không nói chuyện?"

"Mặc dù chỉ là lời nói của hai tên Đạo binh, nhưng chắc là sẽ không giả, đúng là có người đang âm thầm phá hư Trận pháp trên đảo, còn có nhiều người đang lén lút giao dịch cấm khí trong quân, dùng cái này để kiếm lời."

"Chuyện này nhất định phải nghiêm trị, lập quân uy!"

"Ừm." Cơ Trường Không gật đầu:

"Ta đã biết."

"Biết. . . Biết rồi?" Tôn Chính ngây người:

"Đại ca, không thể coi thường chuyện này được, không thể buông xuôi bỏ mặc, đệ cảm thấy nên thanh lý binh dịch trên đảo."

"Thanh lý, thanh lý như thế nào?" Cơ Trường Không cuối cùng cũng đặt quyển sách trên tay xuống, sắc mặt đờ đẫn:

"Nếu như làm to chuyện, sợ là sẽ đả thảo kinh xà, vả lại chưa hẳn thật sự có thể tra được thứ gì."

"Cũng thế." Tôn Chính nghĩ nghĩ, gật đầu xác nhận:

"Vậy theo ý kiến của đại ca thì chúng ta nên làm thế nào?"

Hắn biết mình bất thiện câu tâm đấu giác, những chuyện như vậy bình thường đều là nghe Cơ Trường Không an bài.

Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không.

Tôn Chính luôn cảm thấy gần đây Cơ Trường Không có chút mỏi mệt, cũng không hề dụng tâm xử lý mọi chuyện trên đảo nữa.

Chẳng lẽ là đang lo lắng cho bệnh tình của Băng Yến sao?

Không phải đã có tiến triển tốt rồi sao?

"Trước đừng có quan tâm bọn hắn, âm thầm điều tra, đợi khi điều tra rõ ràng thì sẽ tính tiếp."

Cơ Trường Không khoát tay áo, nói:

"Đệ đi xuống trước đi, hôm nay ta hơi mệt, ta sẽ xử lý chuyện này, đệ đừng nhúng tay vào."

"Vâng." Tôn Chính nhíu mày, khom người xác nhận, vào lúc lui ra lại nói:

"Đại ca, huynh cũng không cần phải quá lo lắng, tình hình của Băng Yến đang chuyển biến tốt, chắc chắn là không có việc gì đâu."

". . ." Cơ Trường Không ngẩng đầu, không biết từ khi nào mà đuôi lông mày đã có một chút nếp nhăn, ông ta nghe vậy liền gật đầu, chậm rãi gật đầu:

"Ta biết."

"Đúng rồi!"

Ông ta nghĩ tới một chuyện nên lại hỏi:

"Đệ vừa mới nói là hai tên Đạo binh này từng làm việc trong hiệu thuốc của Mạc đại sư đúng không? Lần này là do Mạc đại sư mang tới sao?"

"Không sai." Tôn Chính gật đầu:

"Chẳng qua tính tình của Mạc đại sư rất đạm mạc, không thích tục sự, thậm chí còn không muốn nghe ngóng bọn hắn đã phạm vào chuyện gì."

"Thấy hắn không thích phiền phức, cho nên đệ cũng không lưu hắn lại hỏi thăm quá nhiều."

"Ta không phải hỏi chuyện này." Cơ Trường Không mở miệng:

"Ta nói là, y thuật Mạc đại sư. . ."

"Mà thôi!"

Ông ta than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu:

"Đệ đi xuống đi."

Ngay cả Tông sư Kim Đan đều đã xem qua, chỉ là Đạo cơ, lại không từng nghe nói là thông hiểu y thuật, há có thể giải được?

Không biết đã bao nhiêu lần chờ mong rồi tuyệt vọng đã làm cho trong lòng ông ta khó nổi lên gợn sóng.

"Vâng."

Tôn Chính mang theo vẻ nghi hoặc nhìn ông ta một cái, lui ra thư phòng.

Một lát sau.

"Ảnh vệ!"

Cơ Trường Không bỗng nhiên mở miệng.

"Tiểu nhân ở." Trong góc phòng, hắc ám lặng yên hội tụ, một bóng người xuất hiện, chắp tay thi lễ nói:

"Chủ thượng có gì phân phó."

"Đi thăm dò một chút, có những ai đang âm thầm cấu kết với Hắc Thủy nhất mạch của Thánh tông, trước. . . Trước đừng động thủ."

"Vâng!"

"Còn hai tên Đạo binh kia, tạm thời tìm một chỗ an toàn để an trí, đừng để bị người khác phát hiện."

"Vâng!"

"Đi thôi!"

Cơ Trường Không phất tay, bóng đen lập tức tán đi, không biết tung tích.

"Khó trách. . ."

"Khó trách gã ta có thể tránh thoát cảm giác của ta, thì ra đã âm thầm ảnh hưởng tới đại trận trên đảo."

.....

Tần Minh Tạ yên lặng chờ người được mời đến đề cập đến những chuyện mà y đã gặp được trước đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"May mắn Mạc huynh điểm tỉnh ta trước, nếu không thật sự không có ai nghĩ đến lớp độc chướng lại có ba tầng?"

"Cũng may có Linh đan của Mạc huynh trợ giúp nên chúng tôi mới may mắn thoát khỏi, nếu không phúc họa khó liệu."

Tần Minh Tạ nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục nói:

"Đúng như lời Mạc huynh đã nói, Trận pháp của tòa di phủ kia thật sự điệp gia, độc chướng một tầng mạnh hơn một tầng."

"May mắn là khi chúng tôi xông qua hai tầng đầu tiên thì Trận pháp đã khép kín!"

"Cái này. . ."

"Bắt rùa trong hũ, chính là một cái cạm bẫy!"

Tần Minh Tạ bưng chén rượu lên hung hăng uống một hớp, vẻ mặt giận dữ nói:

"Ta đã sớm nghe nói rằng tính cách của vị Tông sư Kim Đan này rất sắc bén, nào ngờ, đến khi chết cũng còn muốn hại người."

"Tòa di phủ kia là giả, bên trong ngoại trừ cơ quan cạm bẫy ra thì chẳng có truyền thừa gì!"

"Như vậy à. . ." Mạc Cầu nói:

"Nếu vậy chẳng phải đạo hữu đã đi một chuyến tay không sao?"

"Hắc hắc. . ." Nói đến chỗ này, Tần Minh Tạ lại là nhếch miệng cười, nói:

"Vốn là như vậy, nhưng bên trong di phủ lại không chỉ có chúng tôi vào trong, trước đó còn có những người khác nữa."

"Những người kia không có Linh đan của đạo huynh, thân hãm di phủ, trên người còn để lại không ít thứ."

Y không nói là cái gì.

Dù sao thì những vật kia cũng đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể ầm thầm bán đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận