Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 672. Vào Trong

Chương 672. Vào Trong


Người dịch: Whistle

Trên mặt nàng mang theo vẻ thiện ý, giống như cười mà không phải cười nói:

"Theo ta được biết, đạo hữu vẫn luôn thâm cư không ra ngoài, cũng không thích tục sự, tại sao mỗi lần gặp phải thì đạo hữu đều bị phiền phức quấn thân vậy?"

Lần trước là con trai của Tông chủ Thánh tông, lần này lại là Tán Hoa lão tổ.

Vị Mạc Cầu này thật sự là rất có thể gây chuyện.

"Họa trời giáng, quả thật làm cho người ta không biết phải làm sao." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"May mà thời vận của Mạc mỗ rất tốt, mỗi lần đều có phúc tinh cao chiếu, luôn có thể biến nguy thành an, có thể là do ông trời cũng không muốn ta chết sớm như vậy."

"Ha ha. . ."

Hồ Thanh Cúc ngửa mặt lên trời cười sang sảng, nàng tuy là nữ tử, nhưng khí độ lại không kém hơn nam nhi chút nào, nghe vậy liền phất tay áo dài một cái, nhìn về phía Tán Hoa lão tổ:

"Tán Hoa giáo chủ, không biết Giáo chủ có thể nể mặt của tiểu nữ tử mà biến chiến tranh thành tơ lụa không?"

". . ."

Hai mắt của Tán Hoa lão tổ co rụt lại:

"Hồ tiên tử, tiên tử nhất định phải nhúng tay vào chuyện này sao?"

"Không có cách nào." Hồ Thanh Cúc lắc đầu:

"Mạc đạo hữu đã từng liều mình tìm kiếm bí ẩn, trợ giúp tiểu nữ tử lập xuống đại công, nợ người ta nhân tình thì không thể không trả, mong rằng Giáo chủ lý giải."

Tán Hoa giáo chủ không lên tiếng, chỉ có một cỗ sát cơ vô hình lặng lẽ xuất hiện.

Phùng Cô Nhạn ở bên cạnh gã ta đã tự động lui lại vài dặm, ngược lại là có một lão giả áo xám đang lẳng lặng đứng ở sau lưng gã ta như bóng với hình.

Thanh danh của lão già này cũng không kém.

Hộ phái Trưởng lão của phái Tán Hoa - Vương Ngũ, nghe nói lão ta từng là người hầu khi Tán Hoa lão tổ còn nhỏ.

Tu vi.

Rõ ràng là Kim Đan hậu kỳ!

"Như thế nào. . ."

Đôi mắt đẹp của Hồ Thanh Cúc chớp động, một cơn gió lốc vô hình bao phủ quanh người, Nguyên khí trong thiên địa đang dần dần tụ lại thành một vòng xoáy:

"Giáo chủ muốn động thủ với ta sao?"

"Nghe qua đại danh của Hồ tiên tử." Tán Hoa lão tổ nở một nụ cười lạnh:

"Hôm nay đang muốn lĩnh giáo!"

Dứt lời, một mảnh mây tím bắt đầu khuếch trương.

Tử Vân Đâu!

Trong lòng Hồ Thanh Cúc lập tức ngưng trọng, trong mắt lộ vẻ cảnh giác.

Tuy rằng nàng là một trong Tứ công tử Tam tiên nữ tiếng tăm lừng lẫy ở Vân Mộng Xuyên trong mấy trăm năm gần đây, nhưng chuyện này cũng không mang ý nghĩa nàng là người vô địch dưới Nguyên Anh.

Thanh danh này đến từ tiềm lực.

Mà vào lúc nàng còn là Đạo cơ thì thanh danh của Tán Hoa lão tổ đã truyền khắp bát phương, lại có thêm mấy trăm năm nội tình, thực lực có thể nghĩ.

Bất quá, nàng cũng không sợ!

"Các ngươi đang làm gì?" Một giọng nói lạnh như băng từ đằng xa truyền đến, trên mặt của Quân Lôi Chân Nhân lộ ra vẻ uy nghiêm, đảo qua mấy người đang kiếm bạt nỗ trương:

"Ẩn địa sắp mở ra rồi, có chuyện gì thì vào trong giải quyết!"

"Vâng."

Khí tức trên người Hồ Thanh Cúc lập tức co rụt lại, tất cung tất kính khom người về phương xa.

Khí tức trên người của Tán Hoa lão tổ cũng trì trệ, gã có thể cảm giác được, tuyệt đại bộ phận uy áp của Quân Lôi Chân Nhân đều rơi xuống người mình.

Gã ta lập tức cụp đầu xuống, thái độ cung kính.

"Hô. . ."

Khấu Văn nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ truyền âm với Mạc Cầu:

"Đợi chút nữa đạo hữu nhớ cẩn thận một chút, sao khi vào trong ẩn địa thì tận lực né tránh người này, thực sự không được. . . Lui về sớm thì sẽ an toàn là hơn."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, sắc mặt lại không dễ nhìn.

Trong lúc hai người Hồ Thanh Cúc và Tán Hoa lão tổ đối chất thì trên người hắn bị hạ một loại thủ đoạn truy tìm khí tức.

Loại thủ đoạn này cực kỳ bí ẩn, ngay cả Hồ Thanh Cúc cũng chưa từng phát hiện, nếu như không phải vì hạ trên người hắn thì sợ là hắn cũng sẽ không biết.

Vả lại hắn đã thử mấy loại thủ đoạn rồi, nhưng tất cả đều không có tác dụng.

Hiện giờ, cho dù Mạc Cầu muốn đi thì sợ là cũng sẽ không đơn giản như vậy.

Về phần đám người Thân Hầu, sắc mặt chớp động, mơ hồ đã lộ ra ý bài xích, hiển nhiên là không muốn phải bởi vì hắn mà đắc tội với phái Tán Hoa.

"Ông. . ."

Lúc này, hư không nơi xa run lên.

Vùng hư không gợn sóng kia lập tức mở rộng, hóa thành một con đường thật dài, nối liền với một mảnh sa mạc hoang vu ở bên trong.

"Ẩn địa?"

"Tại sao Linh khí lại thiếu thốn như vậy?"

"Có thể vào chưa!"

Chỉ một thoáng, tiếng bàn luận xôn xao lại vang lên, tất cả mọi người đều tập trung chú ý lên thông đạo, không còn người nào quan tâm đến cuộc tranh chấp vừa rồi.

"Theo như tin tức mà bần đạo biết được, bên trong Tổ miếu ẩn tàng một phương thế giới, trong đó lại bị chia cắt thành từng khu vực, mỗi một khu vực đều có sự khác biệt." Khấu Văn nhỏ giọng truyền niệm, nói:

"Bình thường mà nói, khu vực ở bên trong sẽ có đầy đủ Linh khí, càng đến gần khu vực hạch tâm thì sẽ càng dễ tìm được Linh dược, trân bảo."

"Đương nhiên, cũng sẽ càng nguy hiểm!"

Đang khi nói chuyện, ba vị Nguyên Anh khống chế Pháp bảo mở cửa thông đạo đã dừng động tác lại, Quân Lôi Chân Nhân nghiêng đầu nhìn về phía mấy người, chỉ một ngón tay:

"Các ngươi vào đi!"

". . ." Trong số những người kia chỉ có vỏn vẹn một vị Kim Đan, phần lớn là tu sĩ Đạo cơ, nghe vậy sắc mặt liền cứng đờ, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ bay vào bên trong.

"Bạch!"

Từng luồng lưu quang bay vào trong thông đạo.

Mắt trần có thể nhìn thấy bên trong sa mạc chợt xuất hiện lực hút, trong nháy mắt đã cuốn mấy người này vào bên trong.

Chỉ trong một cái chớp mắt, tràng cảnh đã biến hóa, bên trong không còn là sa mạc nữa, mà hóa thành một mảnh đầm lầy, chướng khí nồng đậm cơ hồ che đậy tầm mắt.

Mà Linh khí lộ ra ngoài này cũng sung túc hơn rất nhiều.

"Tiền bối."

Trong đám người có ba người phi độn ra ngoài:

"Công pháp mà bọn vãn bối tu luyện thích hợp với hoàn cảnh này, không biết có thể vào trong hay không?"

"Ừm." Quân Lôi Chân nhân gật đầu, vung tay lên, ba người liền bị ông ta đưa vào thông đạo, hoàn cảnh bên trong cũng lại tiếp tục thay đổi.

Rất rõ ràng.

Trận pháp bên trong bị kích thích nên đã biến đổi, chỉ cần có người vào trong liền sẽ tự động vận chuyển, đồng thời biến hóa ra các khu vực khác nhau để nghênh đón đám người tiếp theo.

Sau đó, mỗi lần hoàn cảnh biến hóa thì sẽ có hoặc nhiều hoặc ít tu sĩ tiến vào bên trong.

Đám người Tán Hoa lão tổ vẫn luôn không có động tác gì, chỉ đứng yên nhìn xem Mạc Cầu, cũng làm cho sắc mặt của đám người Khấu Văn có phần không dễ nhìn.

Bọn hắn không muốn vào chung một nơi với đối phương.

"Bạch!"

Hoàn cảnh biến hóa, một khu vực có Linh khí dư dả lại tràn đầy khí tức âm trầm hiện lên ở cuối thông đạo.

"Lần này có ai muốn vào không?"

Quân Lôi Chân Nhân im lặng mở miệng.

Không có người ứng thanh.

Vừa nhìn liền biết là nơi dành cho người tu hành pháp môn thuộc âm, mà trong số những người ở đây lại không có bao nhiêu người tu hành pháp môn loại này.

"Vậy để ta tự chọn!"

Quân Lôi Chân Nhân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ông ta cười lạnh một tiếng, tầm mắt đảo qua đám người Mạc Cầu liền lập tức nhướng mày, trên mặt hiện vẻ không vui:

"Mấy người các ngươi vào đi!"

Mạc Cầu chau mày, sắc mặt của những người còn lại cũng khác nhau.

"Như thế nào?"

Mặt Quân Lôi Chân Nhân trầm xuống:

"Không muốn sao?"

"Không, không." Khấu Văn gượng cười, khoát tay nói:

"Bọn vãn bối nguyện ý."

Sau đó liền nháy mắt với đám người phía sau một cái, hóa thành một luồng hào quang lướt về phía thông đạo.

Những người khác cũng vào theo.

"Chúng ta cũng đi!"

Tán Hoa lão tổ lạnh giọng mở miệng, bước chân đạp nhẹ, đang muốn tiến vào bên trong.

"Dừng lại!" Đột nhiên, một cỗ uy áp vô hình áp xuống, trên mặt Quân Lôi Chân Nhân lộ vẻ không vui, nói:

"Lúc trước sao lại không vào?"

"Bây giờ không được phép vào!"

Nói xong lại vung tay lên, hoàn cảnh ở bên trong thông đạo lại biến hóa.

Mỗi lần thăm dò đều có khả năng tìm được vị trí càng gần khu vực hạch tâm, cho nên ông ta cũng không muốn uổng phí hết một cơ hội.

Vả lại. . .

Mặc dù Hồ nha đầu là vãn bối, nhưng mặt thì vẫn phải cho.

Sắc mặt của Tán Hoa lão tổ trở nên âm trầm, gã ta cắn chặt răng, khi nhìn thấy hoàn cảnh lần này tiết ra Linh khí cũng không yếu, bèn vung tay bay vào bên trong.

Nếu như hai khu vực này nằm gần nhau thì vẫn còn có cơ hội.

. . .

Âm trầm, lãnh túc, tịch mịch. . .

Quy tắc vô hình trong thiên địa đột nhiên hạ xuống, mấy người vô thức kêu đau một tiếng, độn quang lảo đảo giữa không trung, mặc dù có thể chống cự, nhưng lại cực kỳ tiêu hao Pháp lực.

"Đông!"

Mấy người lần lượt rơi xuống đất, Khấu Văn ngẩng đầu nhìn lên, thấy thông đạo đã khép kín, không khỏi nhẹ nhàng thở ra:

"Xem tới không có người nào vào chung, vậy thì không thành vấn đề."

Chuyện lo lắng duy nhất của ông ta chính là Tán Hoa lão tổ đi theo, khi đó mới là phiền phức, tuy rằng bọn hắn nhiều người, nhưng cũng không phải là đối thủ của đám người kia.

"Hừ!" Thân Hầu nghe vậy liền cười lạnh:

"Vốn cũng không cần phải phiền phức như thế, chỉ là người trợ giúp mà đạo hữu tìm được thật là mạnh, còn chưa kịp hiển lộ năng lực đã trêu chọc đầy thị phi, lần này nếu như thật sự bị người ta đuổi theo, sợ là chúng ta cũng phải xui xẻo cùng."

Thiên Si gật đầu, giọng nói lãnh túc:

"Đúng là không cần thiết chút nào!"

Mặc dù những người khác không mở miệng nói chuyện, nhưng sắc mặt đã thể hiện ra toàn bộ tâm tình, chỉ có Khấu Văn gượng cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Mạc Cầu lạnh nhạt chắp tay:

"Chuyện này đúng là do Mạc mỗ gây ra, chư vị không cần phải để ý, chúng ta sẽ chia tách ở đây, chuyện của Mạc mỗ cũng sẽ không liên luỵ đến chư vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận