Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 479. Công Pháp

Chương 479. Công Pháp


Người dịch: Whistle

Trong tràng yên tĩnh.

Một khi tức giận dữ, ngang ngược, từ bên trên vọt tới, trong cung điện to lớn chợt xuất hiện hàn phong.

"Mạc Cầu."

Dừng lại một chút, dường như người này đang cưỡng ép kiềm nén cơn phẫn nộ trong lòng, trầm giọng nói:

"Lúc mà ngươi hạ lạt thủ thì có biết rằng Hà. . . Hà Linh đã bất trung với tông môn chưa?"

"Đương nhiên." Mạc Cầu gật đầu:

"Nếu không phải như vậy thì Mạc mỗ cũng sẽ không hạ sát thủ."

"Hừ." Phía trên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi:

"Ngươi có chứng cứ rõ ràng sao?"

"Sau này không phải đã có rồi à."

"Bành!" Kinh đường mộc lại vang lên:

"Nói cách khác, dưới tình huống hoài nghi mà ngươi lại dám hạ sát thủ với một vị đệ tử Hạch Tâm mang trong mình truyền thừa của tông môn đúng không?"

"Không phải hoài nghi." Mạc Cầu đạm mạc nói:

"Chắc chắn là gã ta."

"Không có chứng cứ rõ ràng thì chính là hoài nghi!"

"Vậy Hà Linh có phản bội tông môn không?"

"Đừng có giảo biện, ta thấy ngươi vì thù riêng mà nhất thời phẫn hận nên mới hạ lạt thủ này."

"Các hạ đang muốn gán tội cho ta sao?"

"Làm càn!"

"Khụ khụ. . ."

Một tiếng ho khan quen thuộc cắt ngang đoạn đối thoại của hai người, giọng nói của Tạ Lưu Vân cũng vang lên sau đó:

"Ngũ sư đệ, đừng xúc động."

"Đúng."

Người kia hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

"Mạc Cầu, ta lại hỏi ngươi, ngươi có từng oán giận gì tông môn không?"

Mạc Cầu nhíu mày, ý niệm không nổi gợn sóng:

"Chưa từng."

"Vậy người có từng đối xử hai mặt với tông môn không?"

"Chưa từng."

"Ngươi có thể từng cấu kết với tà đạo chưa?"

"Chưa từng."

"Ngươi có từng che giấu tông môn chuyện gì không? Pháp môn mà ngươi tu hành rốt cuộc có lai lịch gì?"

"Khụ khụ. . ."

Tạ Lưu Vân lại ho nhẹ lần nữa:

"Ngũ sư đệ, đã qua."

". . ." Dù cho Mạc Cầu không thấy rõ nhưng cũng có thể cảm nhận được thân thể của người ở phía trên đang căng thẳng.

Dừng một chút, mới tiếng trầm mở miệng:

"Chư vị sư huynh sư đệ, mọi người có còn muốn hỏi gì nữa không?"

"Mạc Cầu." Một người mở miệng:

"Công pháp trên người Vương Hổ là do ngươi truyền thụ đúng không?"

Giọng nói này có phần quen tai, hình như là một vị nào đó ở Thái Hòa cung thường xuyên đi theo bên cạnh Vương Thiền.

Người này hỏi vấn đề này chắc là vì Vương Thiền.

"Không sai."

Mạc Cầu gật đầu:

"Ta đã thông báo lai lịch của môn công pháp này cho Xung Hư tiền bối và Lý tiền bối của Thái Hòa cung rồi."

Đối phương lại truy vấn: "Vậy theo cái nhìn của ngươi, bộ dạng hiện giờ của Vương Hổ có thể khôi phục lại được không?"

"Ngô. . ." Mạc Cầu trầm ngâm một hồi, thật lâu sau mới chậm rãi lắc đầu:

"Khó!"

Người ở phía trên nhẹ nhàng thở ra.

"Bất quá." Mạc Cầu nói tiếp:

"Cũng không phải là không được."

"Hừ!"

"Ta hỏi ngươi." Lại có một người tiếp lời, hỏi:

"Trong chiến dịch Minh Đình Sơn Thành, bách tính toàn thành chết oan chết uổng, Hà sư đệ thì càng chết trong tay ngươi."

"Trong lúc đó đã phát sinh chuyện gì?"

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại:

"Vị sư huynh này, dường như chuyện này đã qua rất lâu rồi?"

"Ta hỏi, ngươi đáp." Giọng nói của đối phương trầm xuống:

"Đừng có nhiều lời, mau nói!"

"Được."

Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng.

Cuộc thẩm vấn này kéo dài chừng mấy canh giờ, đề liên tiếp ném ra các loại vấn.

Cho đến tinh thần của Mạc Cầu không rõ ràng thì mới ngừng lại.

Có người còn cố ý làm khó dễ, trăm phương ngàn kế tìm kiếm chỗ bất thường của Mạc Cầu.

Một khi phát hiện có vấn đề liền tựu dồn sức tra hỏi.

May mà có Tạ Lưu Vân hát đệm, kịp thời ngăn lại một vài câu hỏi nên hắn mới kiên trì nổi.

Tạ Lưu Vân nhìn Mạc Cầu lại bị áp giải về trong đại lao với tình trạng kiệt sức, hơi trầm ngâm một chút liền bay lên.

Không bao lâu sau.

Tạ Lưu Vân bước vào một tòa cung điện khác.

"Sư tôn, Nhạc sư thúc."

Y ôm quyền chắp tay thi lễ với hai người đang đánh cờ ở phía trên:

"Đã thẩm vấn xong rồi à."

"Nha." Xung Hư cũng cúi đầu nhìn xuống:

"Như thế nào?"

"Giống như sư tôn đã nói, vài vị sư đệ của Bắc Đẩu cung cố ý làm khó dễ, may mà hữu kinh vô hiểm." Tạ Lưu Vân mở miệng, trên mặt lại lộ ra vẻ chần chờ:

"Chỉ là. . ."

"Cứ nói đừng ngại!"

"Vâng."

Tạ Lưu Vân chắp tay, nói:

"Ánh Tâm kính của Chấp Pháp điện có thể nhìn rõ nhân tâm, phân rõ thật giả, Mạc sư đệ đúng là không có vấn đề."

"Nhưng mà hắn cũng không trung thành với tông môn."

"Ngô. . ." Xung Hư đạo trưởng lộ vẻ trầm ngâm, dừng một chút mới nói:

"Hắn vốn là đệ tử của Thương Vũ phái, mang nghệ tìm thầy, chỉ cầu một nơi an ổn, không có lòng trung thành cũng rất bình thường."

"Đúng vậy." Nhạc Thủ Dương ở đối diện gật đầu:

"Trước đây kẻ này chẳng qua chỉ là một phàm nhân, có thể có được như ngày hôm nay, đã sớm thấy rõ tình đời, muốn có được lòng trung thành của hắn cũng không phải là dễ."

"A. . ."

"Nói không chừng hắn còn chẳng tán đồng Thương Vũ phái, chẳng qua chỉ là một bàn đạp mà thôi."

"Vậy thì không đến mức." Xung Hư đạo trưởng lắc đầu:

"Người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình, chỉ cần đối xử thật lòng thì chắc chắn sẽ thay đổi được cái nhìn."

"Sư tôn." Tạ Lưu Vân mở miệng:

"Thật sự muốn để cho Mạc sư đệ chính thức bái nhập tông môn sao?"

Môn quy của Thái Ất tông sâm nghiêm, người mang nghệ tìm thầy là không được truyền thụ Chân truyền, đồng thời còn bị giới hạn thân phận.

Trừ khi tẩy đi Pháp lực trên người, lại tu hành tâm pháp của tông môn.

Chuyện này đối tu sĩ Luyện khí thì không khó, nhưng lại chẳng có bao nhiêu tu sĩ Đạo cơ có thể làm được?

Cho nên người có thể nhận được truyền thừa của tông môn, từ người ngoài biến thành người mình, đã ít càng thêm ít.

Dù cho thành tựu Kim Đan thì cũng không thể đụng vào hạch tâm của tông môn.

"Kẻ này sở trường về Kiếm pháp, tại luyện đan, trận pháp, thậm chí là cả chế phù cũng đều rất có thiên phú." Xung Hư đạo trưởng ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc:

"Tông chủ thật sự có ý nghĩ này."

"Bất quá, còn cần khảo nghiệm một phen, lại cần phải lập được đại công cho tông môn thì mới được."

Sau đó ông ta liền phất phất tay:

"Chuyện này con không nên hỏi nhiều, đi xuống đi!"

"Vâng."

Tạ Lưu Vân khom người đáp lại, lui ra đại điện, nghĩ nghĩ, y liền phi độn về phía trọng lao.

. . .

"Rầm rầm. . ."

Xiềng xích vang vọng, Mạc Cầu cật lực khoanh chân ngồi xuống.

Trận giày vò hôm nay đã làm cho hắn sức cùng lực kiệt, trở lại nhà tù thì đã trầm tĩnh lại.

Không bao lâu sau.

"Mạc sư đệ?"

Giọng của Tạ Lưu Vân vang lên.

Mí mắt Mạc Cầu run run, có phần cật lực ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười đắng chát:

"Tạ sư huynh, có phải là có tin tức tốt gì không?"

"Đúng là có." Tạ Lưu Vân nhẹ nhàng nói:

"Nếu như không ngoài dự liệu thì không bao lâu nữa là sư đệ có thể ra khỏi chỗ này."

"Nha!"

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.

Đây đúng là một tin tức tốt.

Hắn lập tức hỏi:

"Tông môn định khi nào mới thả ta ra?"

"Cái này. . ." Tạ Lưu Vân hơi ngừng lại, rồi nói:

"Chuyện mà sư đệ đã làm đúng là đại khoái nhân tâm, nhưng tông môn có quy củ của mình, sợ là còn sẽ bị trách phạt."

"Chẳng qua có phạt có thưởng, sư đệ cũng không cần lo lắng quá mức, khi có tin tức thì ta sẽ tới thông báo cho sư đệ biết."

"Ừm."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:

"Vậy thì Mạc mỗ liền lặng lẽ ngồi đợi tin lành."

Thần hồn, pháp lực, nhục thân.

Trong đó, Thần hồn hư vô mờ mịt, là thứ khó tu nhất, nhưng lại liên quan đến cảnh giới, chính là thứ quan trọng nhất.

Tu vi của Mạc Cầu không cao, nhưng cảnh giới lại không thấp.

Chuyện này đương nhiên là vì Thần hồn của hắn quá mạnh.

Lúc còn chưa bước vào con đường tu hành, nhờ vào tinh thần thức hải mà Mạc Cầu đã thông minh hơn người bình thường nhiều.

Sau khi tu hành, cảnh giới Thần Hồn vẫn luôn cao hơn tu vi.

Bây giờ cũng là như thế.

Trước mắt thì tu vi và pháp lực của Mạc Cầu cũng chỉ là Đạo cơ trung kỳ, mà Diêm La Tâm Kinh đã đạt tới tầng sáu đỉnh phong.

Có thể sánh được với Giả Đan cảnh!

Chỉ cần tiến thêm một bước, Thần niệm liền có thể hóa hư làm thật, có thể niệm động thiên địa tướng tùy.

Những pháp môn có liên quan đến Thần hồn mà hắn tu luyện cũng đều rất cao minh.

Diêm La Tâm Kinh thì không cần nhiều lời, mười ba tầng diệu pháp, cho dù là ở trong Thái Ất tông cũng thuộc về truyền thừa đỉnh tiêm.

Huyễn Thần Bảo Điển, có thể nhập mộng trấn ngạc, huyễn hóa ngàn vạn.

Thần Ngục, Lục Nhâm Thần Binh thì càng là bí thuật Thần hồn, còn có huyền diệu trong công phạt và phòng ngự.

Cho dù là tàn hồn Kim Đan cũng đều bị diệt sát trong Thức hải.

Thần Ngục là dùng ý niệm Thần hồn hóa thành một tòa ngục giam trong thức hải để vây giết người khác.

Mà Huyễn Thần Bảo Điển liền có năng lực diễn hóa hư ảo.

Hai thứ tương hợp. . .

Liền có thể biến Thần ngục trở nên càng rộng lớn, chân thực hơn, thậm chí đã diễn hóa ra mười tám tầng Địa Ngục.

Nếu như lại thêm chúng sinh Phù Đồ tướng mà Diêm La Tâm Kinh vẽ ra thì uy năng lại càng mạnh hơn.

Lục Nhâm Thần Binh còn có thể hóa thành binh khí, cũng có thể ẩn tàng ở trong người.

Như vậy liền có thể đem rất nhiều Công pháp hòa làm một thể, hóa thành một phương thế giới, bảo vệ cho thức hải.

Một khi thành công.

Mười tám tầng Địa Ngục giống như mười tám tầng khôi giáp một mực thủ hộ lấy thức hải.

Nếu như không thể công phá mười tám đạo phòng ngự này thì bất kỳ tà niệm ngoại lai này đều không thể đánh vào thức hải của Mạc Cầu.

Ý nghĩ này không sai, nhưng khi làm thì lại khó.

Mỗi một bước đều cần phải cẩn thận châm chước, suy nghĩ không ngừng, không được phạm phải bất kỳ sai lầm nào.

Dù sao chuyện này có liên quan thần hồn thức hải, chỉ hơi sai lầm một chút đều có thể làm cho thần chí không rõ, biến thành phế nhân.

Trước đây.

Ngay cả thời gian tu hành mà Mạc Cầu cũng không đủ, cho nên hắn sẽ không muốn lãng phí tinh thần, hiện giờ thì lại có thời gian rảnh.

Tinh thần lấp lóe, các loại mạch suy nghĩ diễn hóa từng cái.

Cuối cùng.

Trải qua rất nhiều nếm thử, tiêu hao không biết bao nhiêu tinh thần.

Một bộ đồ án huyền diệu xuất hiện trên màn sáng, cũng có rất nhiều ý niệm liên tiếp.

Địa Ngục Đồ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận