Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 464. Vào Tay

Chương 464. Vào Tay


Người dịch: Whistle

Kiếm quang xông lên không trung, kiếm ý bôn dũng mênh mông, kiếm quang du tẩu lộ ra nhẹ nhàng linh hoạt.

Lôi đình bá đạo, kiếm ý linh động, hai thứ dung hợp với nhau, không hề đột ngột chút nào, giống như vốn nên như thế.

Mạc Cầu ngự kiếm phi nhanh, giống như một đạo hồ quang xẹt qua hư không, trong chớp mắt đã xuất hiện ở chỗ Đan Châu rơi xuống.

Nơi này cũng đã có một người.

Người này có bộ dạng thấp bé, thân mặc áo bào màu vàng, tay cầm lấy Đan Châu, quay đầu nhếch miệng cười với Mạc Cầu.

"Đạo hữu, ta tới trước một bước."

Nói xong liền vung vẩy trường bào, một cơn âm phong quỷ dị bao phủ lấy thân hình của người này.

Đồng thời trong miệng còn hét lớn:

"Chư vị, Đan châu đang ở trên tay người này, đừng có để hắn chạy thoát!"

Mạc Cầu nhướng mày.

Người này định dùng chiêu này để quấy đục thế cục, nhằm tạo ra cơ hội để mình rời đi.

Đan Châu hiện thế, những người đứng xem ở xung quanh đã sớm không chịu yên phận, sau lưng ít nhất cũng có mười mấy người đang chạy tới.

Trong đó còn có hai vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.

Không có người nguyện ý buông tha cho loại kỳ vật này.

Bởi vì Mạc Cầu ở gần đây cho nên mới chạy tới nhanh như vậy, nhưng cũng đã chậm một bước.

"A. . ."

Trong miệng hắn quát nhẹ, khẽ lắc đầu:

"Các hạ đã nói vậy, nếu trong tay Mạc mỗ không có Đan Châu thì chẳng phải là phủ định hảo ý của ngươi sao."

Lời vừa ra thì Thiên Lôi Kiếm đã lao tới.

Mạc Cầu thân mang tuyệt đỉnh kiếm thuật, khi ngự sử Thiên Lôi Kiếm thì tốc độ có thể so với Đạo cơ hậu kỳ.

Bây giờ.

Hắn đã tu thành Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết, tốc độ còn tăng lên gấp đôi.

Kiếm xuất.

Hư không định trệ, dường như không khí cũng trở nên sền sệt, trong cảm giác của Mạc Cầu thì độn tốc của người áo vàng này lại chậm như ốc sên.

Thậm chí Mạc Cầu còn có thể thấy rõ ràng vẻ kinh ngạc, sợ hãi, cùng với cầu khẩn trong mắt của đối phương.

Đối với chuyện này, Mạc Cầu bất vi sở động.

Kiếm quang khẽ quấn, tồi khô lạp hủ đánh nát phòng ngự trên người đối phương, một kiếm tiễu sát tại chỗ.

Nếu mà là trước đây, cho dù hắn muốn đối phó với tu sĩ Đạo cơ trung kỳ cũng phải trận địa sẵn sàng đón địch.

Bây giờ thì lại có thể giải quyết gọn gàng.

Đan châu tới tay, phiền phức thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.

"Tiểu tử, lưu lại Đan Châu, ta tha cho ngươi một mạng!"

Tiếng rống từ sau lưng truyền đến, còn có mấy chục đạo Linh quang cuồng oanh loạn tạc về phía này.

Liệt nhật treo cao, gió nổi mây phun.

Từng ngọn núi cao lớn đứng sững giữa thiên địa, thanh sơn như đại (lông mày), trăm ngàn năm qua chưa từng có biến.

Ở giữa dãy núi có mười màu lưu quang đang lấp lóe.

Phong nhận, biển lửa, lôi đình, phi kiếm, tung hoành xen lẫn, hình tượng lộng lẫy.

Nhưng trnog này lại ẩn chứa sát cơ vô tận.

Trong cảnh tượng giống như đình trệ này, một luồng điện quang nhỏ bé đang du tẩu giữa không trung với tốc độ kinh người, nhảy lên xông thẳng tới chân trời.

Thế công đầy trời sượt qua người, nhưng lại không dính chút nào.

Thiên Lôi Kiếm run rẩy giữa không trung, Mạc Cầu tương hợp thần niệm, có thể xuyên qua phi kiếm để cảm nhận biến hóa của ngoại giới.

Cảm nhận của thần hồn không giống như mắt thường.

Trong ‘con mắt’ của Thiên Lôi Kiếm, lực lượng ngũ hành giữa thiên địa đang tuần hoàn không ngớt, khí cơ biến hóa không ngừng.

Mỗi một thế công đột kích đều có huyền diệu khác nhau.

Giống như một cái vòng xoáy không ngừng chập trùng, chỉ cần điểm nhẹ một cái liền sẽ bộc phát ra các loại thế công.

Đây chính là sự huyền diệu của Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết.

Một loại cảm ngộ mà trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng, cũng làm cho Mạc Cầu càng hiểu rõ về thuật pháp hơn.

"Ông. . ."

Hư không run rẩy.

Trăm ngàn đạo lưu quang bao trùm phạm vi gần một mẫu, mỗi luồng lưu quang đều không dài tới một mét.

Nhưng khi lưu quang rơi xuống đều bộc phát nổ tung.

"Oanh!"

Phong hỏa khuấy động, cuồng quyển tứ phương.

Một đạo kiếm quang đi đầu một bước, xuyên qua vụ nổ lao nhanh như điện thiểm về phía độn qua ở phương xa.

"Chạy đi đâu!"

Có người gầm thét.

Đồng thời cách không tế ra một chiếc vòng tròn bao trùm Mạc Cầu.

Vòng tròn không lớn, nhưng thế tới như điện, còn có một lực hút kinh khủng từ bên trong truyền đến.

Đạo cơ hậu kỳ!

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, Thiên Lôi Kiếm réo gắt vang lên, kiếm quang run rẩy giữa không trung, tựu trong vòng tròn xuyên ra ngoài.

Lực hút này giống như gặp phải một cá trạch trơn trượt, chưa làm được gì thì đã mất đi tung tích của đối thủ.

"Hảo tiểu tử!"

Một người hét lớn, đồng thời tế ra một chiếc đại ấn.

Đại ấn trấn áp hư không, cho dù kiếm pháp của Mạc Cầu có tinh diệu thì độn tốc cũng phải bị trì trệ.

Ngay tại lúc đó.

Thế công của những người khác đồng thời lao tới.

Nộ lôi gào thét, tật phong bao phủ, liệt hỏa hừng hực, ất mộc triền miên, thủy hải cuồn cuộn. . .

Thế công bao trùm phạm vi vài mẫu, một trận cuồng oanh loạn tạc.

Cho dù là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ đối mặt tình cảnh này thì cũng không nhịn được phải giật mình trong lòng.

Nếu như đổi lại bọn họ ở trong đó, sợ là không chết cũng phải lột da.

Nhưng đợi đến khi bọn hắn nhìn thấy bên trong thì người nào người nấy đều sắc mặt đại biến.

Chỉ thấy trong thế công đầy trời kia, một luồng kiếm quang linh động giống như cá bơi đang nhanh chóng lấp lóe.

Mỗi lần nó đều xuất hiện trong sơ hở của các loại Pháp thuật, mỗi lần du tẩu đều chọn con đường an toàn nhất để đi, trong tình huống hỗn loạn như vậy lại có thể nắm chắc chính xác mỗi một một cơ hội.

Tinh chuẩn!

Linh động!

Không thể tưởng tượng!

Trong lúc khiếp sợ, lôi đình kiếm quang đột nhiên chói lọi, trong nháy mắt đã trảm phá những thứ cản đường ở phía trước.

"Đồng thời động thủ!"

Có người trầm giọng mở miệng:

"Người này kiếm pháp siêu phàm, nhưng tu vi không cao, chẳng qua chỉ là Đạo cơ sơ kỳ mà thôi."

"Chỉ cần hạn chế tốc độ của hắn thì chắc chắn sẽ bắt được!"

Quả thật.

Kiếm pháp của Mạc Cầu làm cho những người này kinh ngạc không thôi, nhưng tu vi của hắn lại là một nhược điểm rất rõ ràng.

Thậm chí có lẽ chỉ cần kéo dài thêm một khoảng thời gian, đến khi Pháp lực hao hết thì hắn sẽ khó chèo chống.

Dù sao khi bộc phát ở trình độ này, đừng nói là Đạo cơ sơ kỳ, ngay cả Đạo cơ hậu kỳ cũng không thể nào cầm cự lâu được.

Những người khác liếc nhìn nhau, im ắng hình thành ăn ý, lập tức không rên một tiếng đánh về phía trước.

Mạc Cầu quay đầu, nhíu mày.

Mười mấy người đang vây công hắn này đều không có kẻ yếu, cho dù thực lực của hắn có tiến bộ thì cũng không có khả năng chống đỡ được.

Mạc Cầu lập tức vừa ngự kiếm vừa lấy ra hai cây cờ đen.

"Rầm rầm. . ."

Trường phiên lắc một cái, đón gió bành trướng, trong nháy mắt đã biến thành cao hơn mười trượng, mặt cờ đang nhanh chóng run run.

"Ông. . ."

Từng con phi trùng màu đỏ từ trong mặt cờ bay ra, trong chớp mắt đã bao trùm một phương chân trời.

Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ!

Hơn vạn con Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ bị hắn đồng thời thả ra, bọn chúng gầm thét dữ tợn lao thẳng tới đám người ở hậu phương.

"Thứ quỷ gì?"

"Giết!"

Đám người liên tục gào thét, các loại thế công đồng thời tiến lên.

Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm, trong miệng quát khẽ:

"Bạo!"

"Oanh. . ."

"Ầm ầm. . ."

Hơn vạn con Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ đồng thời thét lên, vừa bay tới thì thân thể đã liên tục nổ tung.

Từng luồng sáng lớn chừng cái đấu xuất hiện, kéo dài gần một dặm.

Giống như một bức tường thành bằng lửa kinh khủng chặn đường của đám người, thậm chí là bao phủ trong đó.

Bản thể của Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ rất đặc biệt, nội uẩn kỳ độc.

Lúc này cùng nhau tự bạo, cho dù là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, trong lúc nhất thời cũng chật vật không chịu nổi.

Càng còn phi kiếm và pháp khí của vài người bị nọc độc ăn mòn, kêu thảm một tiếng rồi bị bao phủ trong biển lửa.

Đợi cho mấy người còn lại xông ra khỏi phạm vi vụ nổ thì liền gặp phải Cửu Thiên Lôi Hỏa Kiếm Trận đã được bố trí từ trước.

Hơn trăm đạo Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm lơ lửng giữa không trung, khẽ run lên rồi lại tiếp tục bao phủ đám người.

Sau một phen cuồng oanh loạn tạc.

Bọn họ xông ra ngoài một lần nữa thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Mạc Cầu.

Không chỉ đám người này, mà nhóm người ở hậu phương đang lao tới cũng chỉ có thể nhìn qua độn quang ở nơi xa âm thầm dậm chân, có lòng đuổi theo nhưng chỉ có thể nhìn mà than thở.

. . .

Một bên khác.

Hơn mười vị tu sĩ của Vô Lượng cung đang tạo thành một đoàn, bọn họ đều cầm phi kiếm nhìn về phía người khác.

Kiếm khí vô hình ngưng tụ giữa không trung, Vô Lượng Kiếm Trận giống như một con nhím, làm cho người ta không biết nên xuống tay từ chỗ nào.

"Chư vị." Một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ đứng ở chính giữa, trong tay cầm một viên Đan Châu chậm rãi mở miệng:

"Vật này thuộc về bọn ta."

"Còn xin chư vị nể mặt của Vô Lượng cung Thái Ất tông mà dừng lại, như thế nào?"

Trong tràng yên tĩnh.

Đám người xì xào bàn tán một trận, một người trong đó cất giọng mở miệng:

"Nếu như Hàn đạo hữu đã mở miệng thì hôm nay chúng tôi sẽ nể mặt, Đan châu thuộc về các vị."

"Đa tạ!" Hàn đạo hữu của Vô Lượng cung nghe vậy bèn cười khẽ, chắp tay nói:

"Các vị có phải là Xà gia huynh đệ không, Hàn mỗ cám ơn, đợi khi chuyện này qua đi, Hàn mỗ nhất định sẽ đăng môn bái phỏng."

"Ha ha. . ."

"Nói đùa, nói đùa!"

Mấy người ở đối diện cười ha ha một tiếng, hiển lộ thiện ý, lập tức phất phất tay, cáo từ rời đi.

"Hàn sư huynh." Có người ở bên cạnh mở miệng:

"Có cần bọn đệ hỗ trợ không?"

Đang khi nói chuyện, trên thân hiện lên sát cơ, liếc nhìn xung quanh.

Những người khác cũng nhao nhao nghiêng đầu, đợi khi nhìn thấy không ít người đều là đệ tử của Thái Ất tông thì sắc mặt liền biến đổi.

Chỉ trong một lát đám người kia đã đi hết.

Đa phần những người còn lại đều là đệ tử của những tông môn phụ thuộc vào Thái Ất tông, còn có một chút tán tu ẩn cư ở Nhạn Đãng sơn mạch.

Đương nhiên là không có lực lượng để đối mặt với người của Thái Ất tông.

Hàn sư huynh thấy vậy liền ôm quyền thi lễ với xung quanh: "Chư vị sư huynh sư đệ, Hàn mỗ ở đây cám ơn."

"Đều là đồng môn sư huynh đệ, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Không khí trong tràng hoà hợp êm thấm.

Dù cho có người đang nhìn về phía Đan Châu với ánh mắt cực nóng, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận