Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 502. Miếu Thổ Địa

Chương 502. Miếu Thổ Địa


Người dịch: Whistle

Ba người bước vào đình viện, đi thẳng vào trong miếu.

"Miếu thổ địa?"

Cảnh tượng trước mắt làm cho Mạc Cầu không nhịn được nhíu mày.

Chỉ thấy ở chính giữa ngôi miếu có một pho tượng bằng bùn, trong tay pho tượng cầm một cây hốt bản* bằng gỗ. (*Một cây gỗ dẹp mà các đại thần trong triều thường hay cầm trên tay.)

Pho tượng này rất giống với Âm Sơn Quân Tô Hồ, trên hốt bản có khắc văn tự.

Hiện có huyện Âm Sơn, nam bắc 113 dặm, đông tây năm mươi sáu dặm, vờn quanh không ha hà, địa thế nhiều đồi núi, thiếu đồng ruộng, dân sinh trong danh sách là ba vạn hộ. . .

Thiết một vị huyện chủ, danh. . .

Tô Hồ!

Nhìn ra được, hai chữ Tô Hồ là do hậu nhân viết lên, không giống với những văn tự ở phía trước.

Thậm chí ngay cả kiểu chữ cũng không giống nhau.

Loại chữ trước mặt này giống như chữ cổ triện, đừng nói là trong thế giới này, ngay cả trong Thái Ất tông truyền thừa vài vạn năm cũng đều cực kỳ hiếm thấy.

Ở phía sau danh tự chính là văn tự đơn giản hóa của người thời nay.

Miếu thổ địa, thần tượng, huyện chủ.

Tràng cảnh quỷ dị này làm cho Nam Tùng Thánh nữ cũng không nhịn được lẩm bẩm.

Ngôi miếu thờ này vốn đã tồn tại hay là trò đùa của Âm Sơn Quân Tô Hồ đây?

Mạc Cầu thì không nghĩ nhiều, quan sát kỹ một hồi liền cất bước đi tới trước bàn.

Trên bàn có một vài quyển sách, một chút cổ tịch và hai miếng ngọc giản đang được đặt ở một bên.

Có lẽ là vì Âm Sơn Quân cảm thấy nơi này cực kỳ an toàn nên để hết những thứ quan trọng lên bàn.

« Âm Sơn Tầm Tác »

« U Minh Sách »

« Âm Sơn Lục »

« Tam Âm Ngự Đao Quyết »

. . .

Mạc Cầu cầm lên rồi tiện tay lật xem, Thần thức quét qua, rất nhiều văn tự liền xuất hiện trong thức hải.

Hắn quen thói để màn sáng quét qua một lần.

Không ngoài dự liệu, không có vật khác thường gì, thứ tiêu hao nhiều tinh thần nhất chính là Âm Sơn Lục.

Bất quá cũng chỉ cần chừng ba vạn.

Mặc dù tiêu hao không nhiều, nhưng Mạc Cầu lại tìm được một môn Công pháp mà hắn cảm thấy hứng thú.

Âm Phong Độn!

Đây là pháp môn mà gã Âm Xà kia từng thi triển.

Hóa nhục thân từ thực thành hư, chớp mắt đã mấy trượng, tốc độ nhanh hơn cả tu vi cảnh giới của gã.

Môn công pháp này có dị khúc đồng công chi diệu với U Minh Bộ, nhưng hiển nhiên là nó càng thích hợp với thế giới này hơn.

Âm Phong Độn!

Tam Âm Ngự Đao Quyết!

Hai pháp môn này xem như hai thứ có chút tác dụng, những thứ khác chỉ có thể làm tham khảo.

Đương nhiên.

Nơi này không chỉ có công pháp bí tịch, còn có những cái khác.

Mạc Cầu đặt đồ trên tay xuống, đi tới vách tường bên cạnh, trong mắt hiện ra Linh quang quan sát thật kỹ.

Hoa văn trên tường nội tàng huyền diệu.

"Tiền bối."

Nam Tùng Thánh nữ vẫn luôn quan sát hành động của Mạc Cầu.

Thấy hắn chỉ tiện tay một phen liền bỏ đi không để ý tới, trong lòng không khỏi nhảy một cái.

Chẳng lẽ ngay cả công pháp mà Chân nhân Âm Sơn Quân tư tàng cũng không thể vào mắt của người này sao?

Nàng bèn nhỏ giọng hỏi:

"Vách tường này có vấn đề gì sao?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu.

Lập tức cong tay búng ra, đầu ngón tay chợt hiện ra một đoàn hoả tinh, lặng lẽ rơi lên trên vách tường phía trước.

Hoả tinh tiếp xúc với mặt tường rồi bốc cháy.

Ngọn lửa nhanh chóng khuếch trương, toàn bộ mặt tường đều tan rã, cũng lộ ra một gian mật thất bên trong.

Trong mật thất có một vài kệ hàng và hòm gỗ, rất nhiều vật phẩm linh tính đang được bày trên đó.

Mạc Cầu bước vào trong, cầm lấy một loại trái cây được bày trên kệ hàng rồi chậm rãi gật đầu.

Vật này có tác dụng với hắn!

"Tiền bối, đây là Tiềm Minh Quả." Nam Tùng Thánh nữ chớp động đôi mắt đẹp, chủ động mở miệng giới thiệu:

"Vật này sinh ra ở nơi cực âm trong lòng đất, do Cửu U Âm Khí ngưng tụ mà thành, chính là bảo vật đỉnh tiêm để phụ tu bí pháp."

"Phụ tu?" Mạc Cầu nghiêng đầu:

"Không thể nhập dược? Phục dụng sao?"

"Cái này. . ." Sắc mặt Nam Tùng Thánh nữ hơi ngừng lại, nói:

"Chắc là không, âm khí của loại quả này quá nồng đậm, giống như thực chất, khó mà luyện hóa."

"Về phần phục dụng, dược lực mạnh như vậy, sợ là Chân nhân cũng không chịu nổi."

"Thật sao?" Mạc Cầu cười nhạt.

Lập tức phát lực, Tiềm Minh Quả ở trong lòng bàn tay liền lập tức vỡ ra.

Chỉ trong nháy mắt, một làn âm khí có thể nói là kinh khủng từ bên trong tuôn ra.

Giống như núi lửa bộc phát, không khí rung động, dưới uy thế này, ngôi miếu thờ to lớn cũng phải lảo đà lảo đảo.

Trong lòng Nam Tùng Thánh nữ cuồng loạn, vô thức muốn nhanh chóng lùi lại, kịp thời nghĩ lại mới dừng chân.

Chắc là người ở trước mặt này sẽ không vô trí như vậy.

Quả nhiên.

Mạc Cầu há miệng ra, trong hư không đột nhiên xuất hiện một lực hút khổng lồ, trong nháy mắt đã quấn lấy âm khí trong mật thất.

"Bạch!"

Như thủy triều nghịch lưu, bách xuyên nhập hải.

Âm khí vốn đang sắp sửa bộc phát đều bị hắn hút vào trong bụng.

Âm khí nhập thể, trong nháy mắt tuôn ra tứ chi bách hài.

Âm khí thuần túy cũng là một loại tinh nguyên, nhưng thuần túy quá mức lại khiến cho người ta khó có thể chịu đựng.

Đừng nói là nhục thể phàm thai, cho dù là Pháp khí phòng ngự cũng không chịu nổi lực trùng kích cuồng bạo này.

"Trấn!"

Mạc Cầu vận chuyển Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân.

Trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể của hắn liền giống như một dãy núi nguy nga, trấn áp âm khí đang cuồng bạo trong cơ thể xuống.

Da thịt, xương cốt, huyết tủy, ngũ tạng đều đang nhúc nhích, giống như một con Thao Thiết đã đói bụng rất lâu đang điên cuồng trấn áp, thôn phệ, luyện hóa âm khí trong cơ thể.

Mọi chuyện phát sinh chỉ trong nháy mắt.

"Tê. . ."

Mạc Cầu nhắm mắt lại, khẽ nhả một ngụm trọc khí, hắn có thể cảm nhận được nhục thân có biến hóa.

Càng ngưng thực và cường hãn hơn.

Năm đó phá giới đến đây đã khiến cho hắn bị thương nghiêm trọng.

Nghỉ ngơi mấy chục năm nhưng vẫn không thể khôi phục lại, trong đó nhục thân là chỗ bị thương nghiêm trọng nhất.

Sau khi trùng luyện Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân thì lực lượng nhục thân của hắn còn không bằng một thành lúc trước, may mà căn cơ càng vững chắc hơn.

Hiện giờ lại có tăng tiến.

Pháp lực chỉ còn sót lại ba thành, lại bị thiên địa quy tắc áp chế, thậm chí còn không so được với tu sĩ Đạo cơ.

Mà lực lượng Thần hồn thì lại tương đối hoàn hảo.

Những năm này cũng đã khôi phục được sáu bẩy thành, nhưng mà lại bị nhục thân và pháp lực liên lụy.

Đợi khi nhục thân khôi phục, không chừng khi trải qua lần ma luyện này thì tu vi còn có thể tiến thêm một bước.

Mạc Cầu vươn tay ra, năm ngón tay nắm lại.

Cảm nhận nhục thân đang biến hóa, Mạc Cầu đột nhiên dậm chân, liệt diễm tự dưới chân toát ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn trường.

"Hoa. . ."

"Lốp bốp!"

Kệ hàng, hòm gỗ đều bị ngọn lửa này đốt thành tro tàn.

Mấy chục năm tích lũy của Âm Sơn Quân, cộng thêm Linh vật mà tiền nhân lưu lại, toàn bộ đều rơi vào biển lửa.

Mạc Cầu đứng im tại chỗ, nhắm mắt lại, bụng nhẹ nhàng nhúc nhích, một lực hút bỗng dưng xuất hiện.

Những thứ có thể được Âm Sơn Quân giấu ở nơi này thì đều không phải phàm vật, nhưng bất luận vật gì khi gặp lửa đều bị đốt cháy.

Linh tài, Linh quáng, đan dược, quỷ khí. . .

Tất cả Linh vật đều hóa thành tinh nguyên thuần túy dưới liệt diễm, số tinh nguyên này đang chậm rãi chui vào trong cơ thể hắn.

Sau khi nhập thể liền bị Công pháp chuyển hóa, tẩm bổ nhục thân.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, nơi đây chỉ còn sót lại một vài quyển sách đang rơi xuống đất.

Hai nữ đứng ở bên cạnh trơ mắt nhìn xem cảnh tượng này, biểu lộ và tâm tình đều không giống nhau.

Thanh Tuyền mặc dù bất thiện đấu pháp, nhưng dù sao cũng đi theo Âm Sơn Quân mấy chục năm, kiến thức có thể xem là rộng rãi, có thể nhìn ra thực lực của người này cực kỳ khủng bố, biết được đại địch tiến đến, khó lòng từ bỏ.

Dù cho trong lòng mang tử ý thì lúc này tức cũng khó tránh khỏi sinh lòng thấp thỏm, còn có một loại bi thương không biết từ đâu ập đến.

Nam Tùng Thánh nữ nhìn thấy càng nhiều.

Không đề cập tới Tiềm Minh Quả.

Linh Huyền Bảo Ngọc, U Luyện Thạch, Thất Âm Thuần Mộc, Hồn Thủy. . . , những thứ này đều là Linh vật hiếm thấy.

Những loại quỷ khí có thể được một vị Chân nhân cất giữ ở nơi này thì không thể là phàm phẩm.

Nhưng bất luận là thứ gì, cho dù là U Luyện Thạch không thể phá vỡ, khi ở trước mặt liệt diễm kia đều hóa thành hư vô.

Rốt cuộc thì đó là lửa gì?

Sao lại kinh khủng như vậy?

Cho dù là Cửu U Minh Hỏa của Hắc Sơn tiền bối, Hồng Liên Nghiệp Hỏa của La giáo cũng không có uy năng như vậy.

Cho dù là Chân nhân, chỉ cần nhiễm phải một tia, có thể còn sống hay không còn chưa biết.

Càng làm cho nàng hãi hùng khiếp vía hơn là năng lực khống hỏa của Mạc Cầu.

Dưới sự chưởng khống đối phương, Linh hỏa khủng bố có thể dung kim thiết này lại không đốt cháy sách vỡ.

Có thể luyện hóa quỷ khí, nhưng lại làm cho hai nàng đạp trên liệt diễm lại không cảm nhận được một chút nhiệt độ cao.

Thuật khống hỏa này đã đạt tới cảnh giới cử trọng nhược khinh, hồn nhiên thiên thành.

Rốt cuộc người này là ai?

Tại sao mình lại chưa bao giờ nghe nói qua người có thực lực cao minh như vậy, thậm chí còn không được liệt vào danh sách cao thủ trong thiên hạ mà La Giáo ghi lại?

Giống như là mới từ một cục đá chui ra vậy.

"Rầm rầm. . ."

Mạc Cầu ngoắc tay một cái, những quyển sách ở phía xa liền bay tới trước mặt hắn, trang giấy không gió tự giở.

Phần lớn những quyển sách này đều là Công pháp bí tịch, cũng có một chút là du ký của tiền nhân.

Còn có chuyện cũ của vài chục năm trước.

"Hả?"

Trong đó có một quyển làm cho ánh mắt hắn khẽ thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận