Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 897. Thánh Chủ

Chương 897. Thánh Chủ


Người dịch: Whistle

Có sáu bóng người đang đứng trên một đám mây.

Mỗi người đều có khí độ bất phàm, người hào phóng, kẻ uy mãnh, gã túc sát, nhưng khi đứng bên cạnh vị nữ tử kia thì đều trở nên ảm đạm vô quang.

Vị nữ tử này có dung mạo xuất chúng, như tiên tử trên cung trăng, khí chất thanh lãnh, đôi mắt đẹp đạm mạc, cho dù trên người đang mặc một bộ cung trang nhiều màu sắc thì cũng không làm cho nàng trở nên dung tục, mà ngược lại còn tôn lên vẻ lộng lẫy bức người.

Nàng chỉ lặng lẽ đứng đó là đã hấp dẫn hết toàn bộ sự chú ý của những người xung quanh.

Thánh chủ Tổ đình của Thương quốc!

Mạc Cầu thu hồi ánh mắt, lặng lẽ thu liễm sát cơ, trên mặt cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn chưởng khống sát ý một cách tự nhiên như vậy cũng làm cho Trương Độc ở bên cạnh nhíu mày.

Bất quá chỉ nhìn thoáng qua thì y cũng không thèm để ý tới nữa, mà nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt ngưng trọng nói:

"Đến rồi!"

Trong hư không đột nhiên xuất hiện khí cơ. .

Nhiều cao thủ tụ tập ở đây như vậy thì đương nhiên là không phải tới xem náo nhiệt rồi, mục tiêu chính là Mộc Linh Thần Quả sắp xuất hiện.

"Bạch!"

Chín vầng sáng màu xanh đột ngột hiện lên, giống như đột nhiên gia tốc, bị một loại năng lượng nào đó nâng lên rồi lao về phía bốn phương tám hướng.

Mộc Linh Thần Quả!

"Nhiều như vậy?"

Trương Độc trừng to mắt, vẻ mặt cuồng hỉ.

Mặc dù đã phát hiện được khí cơ ở gần đây khác thường, có khả năng sẽ sinh ra Mộc Linh Thần Quả, nhưng xuất hiện nhiều như vậy cũng nằm ngoài dự liệu của y.

Bình thường mà nói, một nơi sinh ra Mộc Linh Thần Quả ít thì một hai trái, nhiều thì năm sáu trái, nhưng Trương Độc chừng từng thấy loại tình huống giống như hôm nay.

Bất quá, đây là chuyện tốt.

Y đơn thương độc mã, mặc dù thực lực bất phàm, nhưng lại không bằng những kẻ kéo bè kết phái khác, nhất là trong đó còn có một vài vị cường giả đỉnh tiêm.

Nếu như số lượng thần quả quá ít thì y cũng không chắc là mình có thể giành được.

Nghĩ nghĩ, Trương Độc cười lên thành tiếng, Pháp bảo Thiên Quỳnh Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang trong suốt lóe lên một cái rồi lao về phía một trái Mộc Linh Thần quả.

Là một trong những cường giả cao cấp nhất ở Cửu Trọng Thiên, cho dù chỉ có một mình thì cũng không có người dám khinh thường Trương Độc, Thần quả mà y chọn trúng có rất ít người dám bay tới đoạt.

Đương nhiên.

Thần thú Lôi trạch độc chiếm hai trái thần quả thì cũng không có ai dám cướp.

Mạc Cầu cũng phóng tới một trái, nếu như đã tới Cửu Trọng Thiên thì sẽ khó tránh khỏi phải đi ngoại vực, cho nên hắn cũng phải động thủ.

Không giống với Trương Độc.

Hắn là người mới, trong Cửu Trọng Thiên này cơ hồ không có người biết, vừa nhắm được một trái Mộc Linh Thần quả liền bị mấy luồng Thần niệm khóa chặt.

"Coong!"

Bách Tịch Đao run rẩy.

Đao pháp xuất thần nhập hóa làm cho Mạc Cầu có thể phát huy toàn bộ thực lực của mình chỉ trong nháy mắt.

Hắn mới chỉ nhẹ nhàng lắc một cái liền đã đánh nát rất nhiều thần niệm quấn ở trên Mộc Linh Thần Quả, đao mang khẽ quấn đã thu được thần quả vào trong tay.

Nhìn bên ngoài thì rất khó phân biệt thực lực cao hay thấp, nhưng khi vừa ra tay liền sẽ biết được.

Đao pháp tuyệt luân, độn thuật nhanh kinh người, lựa chọn thời cơ tinh diệu, làm cho Trương Độc ở cách đó không xa phải giật mình.

Mặc dù Mạc Cầu chỉ vừa bộc lộ ra thực lực nhưng y cũng đã biết được.

Người mới này. . .

Khó lường a!

Bất quá người có ánh mắt như Trương Độc thì cũng không nhiều, khi thấy một vị tu sĩ nhân tộc không có tiếng tăm gì đoạt được Mộc Linh Thần Quả thì vài vị tu sĩ ở gần đó đột nhiên ra tay gây khó dễ.

Trong chớp mắt đã có bảy luồng khí tức bức tới.

Trương Độc thấy thế liền nở một nụ cười, thu hồi Mộc Linh Thần Quả ở trước mặt rồi lui về phía sau, khoanh tay đứng xem Mạc Cầu ứng đối.

Bảy luồng khí tức này đều không có kẻ yếu, trong đó còn có hai người mà y quen biết.

Bảy người đồng thời lao tới, ngay cả Trương Độc cũng sẽ bị luống cuống tay chân, cùng lắm chỉ là vô hại chạy trốn.

Không biết người trước mặt này sẽ lựa chọn như thế nào.

Mặc dù Trương Độc rất thưởng thức Mạc Cầu, lại cũng không có ý định xuất thủ tương trợ.

Thậm chí nếu như Mạc Cầu gặp nạn, y cũng không ngại đánh chó mù đường, dù sao được thêm một trái thần quả thì cũng có thêm một phần hi vọng rời khỏi nơi này.

Cùng lúc đó, mấy luồng thần niệm gầm thét đánh phía Mạc Cầu.

"Bỏ Mộc Linh Thần Quả xuống!"

"Tránh ra, tha cho ngươi một mạng!"

"Ngừng tay!"

Thần niệm như gai, như chùy, không chút khách khí ập tới, cũng làm cho ánh mắt Mạc Cầu phát lạnh, Địa Ngục Đồ ở trong thức hải lập tức hiện lên, bao phủ phạm vi trăm dặm.

Mười tám tầng Địa Ngục tối tăm mờ mịt xuất hiện trên thế gian.

Thập Điện Diêm La theo bên trong đạp xuất, rất nhiều Thần thông bí pháp hội tụ mà thành Thái Ất Tru Ma Kiếm trận, càng là nghịch thế phóng tới đột kích đối thủ.

"Ầm ầm. . ."

"Răng rắc!"

Địa Ngục Đồ điên cuồng run rẩy, mười tám tầng Địa ngục cũng rung chuyển long trời lở đất.

Ở bên ngoài.

Sắc mặt Trương Độc trở nên ngưng trọng, hai mắt nhìn chằm chằm làn sương mù ở phía trước, mắt hiện Linh quang, dường như có thể nhìn thấu qua sương mù mà quan sát tình huống bên trong.

Một lát sau.

Sương mù tán đi.

Một bức tranh màng theo rất nhiều huyễn ảnh chui vào trong mi tâm của Mạc Cầu, mà bảy luồng khí tức mạnh mẽ xông tới kia cũng đã hoàn toàn biến mất.

"Bội phục!" Trương Độc hít sâu một hơi, nghiêm mặt chắp tay thi lễ với Mạc Cầu:

"Trả chưa thỉnh giáo cao danh của đạo hữu?"

Dùng sức một mình liền có thể giải quyết bảy vị đại yêu, Quỷ vương ở trạng thái đỉnh phong một cách gọn gàng linh hoạt, cho dù là y cũng không làm được.

Đương nhiên.

Trương Độc cũng không sợ.

Quần chiến vốn không phải là chuyện mà Trương Độc am hiểu.

"Mạc Cầu." Biểu lộ của Mạc Cầu vẫn đạm mạc như trước đây:

"Toàn Chân đạo Mạc Cầu."

"Toàn Chân đạo?" Trương Độc nhíu mày, dù y có lật tung ký ức của mình thì cũng không không biết môn phái tu hành xuất chúng này, chỉ đành nhẹ nhàng lắc đầu:

"Xin thứ cho tại hạ cô lậu quả văn."

Khi Trương Độc vào Cửu Trọng Thiên thì Toàn Chân đạo vẫn còn chưa tồn tại, đương nhiên là sẽ chưa từng nghe qua, thậm chí ngay cả Mạc Cầu là ai thì y cũng chẳng biết.

"Cái này." Mạc Cầu mở miệng:

"Tiểu môn tiểu phái, không đáng giá nhắc tới, đạo hữu không tìm thêm một trái Thần quả sao?"

"A. . ." Trương Độc nghiêng đầu, quét mắt nhìn quanh, lập tức khóa chặt một trái Thần quả đang bị rất nhiều tu sĩ tranh đoạt nhưng vẫn còn chưa có chủ:

"Vậy tại hạ cáo từ!"

"Mời!"

"Mời!"

Hai người thi lễ với nhau rồi tách ra.

Mạc Cầu nhìn độn quang của Trương Độc rời đi, ánh mắt hơi đổi.

Thật nhanh!

Cho dù là hắn có gia trì thêm Bồ Đề diệp thì tốc độ của đối phương cũng nhanh hơn hắn gần năm thành, khó trách có thể trốn khỏi vòng vây đuổi giết của chư vị Nguyên Anh Chân Tiên đạo.

Nghe nói khi tu vi của người này có thành tựu liền chạy tới Chân Tiên đạo trộm một món chí bảo.

Có thể làm cho một môn phái lớn phải gióng trống khua chiêng như vậy thì bảo vật này chắc chắn là bất phàm, nếu như thật sự giao thủ, mình phải cực kỳ thận trọng mới được.

Ý niệm chuyển động, Mạc Cầu đã lao tới gần vị trí của Thánh chủ.

Chỉ mới qua một lát mà Thánh chủ cũng đã lấy được một trái Thần quả, ả đang tranh đoạt một trái với những người khác.

Bất quá quá trình tranh đoạt này lại không giống với những người khác.

Thánh chủ chắp một tay sau lưng, vẻ mặt đạm mạc, ngẫu nhiên lại vung ống tay áo, dường như không thèm quan tâm đến Thần quả này thuộc về ai.

Nhưng mỗi một động tác của ả đều hấp dẫn thần niệm của rất nhiều tu sĩ.

Nếu như Thánh chủ muốn thì đã sớm có thể lấy được trái Thần quả này rồi.

"Hả?"

Dường nhiên phát hiện được Mạc Cầu không giống với những người khác, thánh chủ hơi nhíu mày, tố thủ nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, một lực lượng vô hình đã đánh bay mấy người đang dây dưa với ả ta ra ngoài trăm dặm, một tay nhẹ nhàng hút một cái, viên Mộc Linh Thần Quả kia liền rơi vào trong lòng bàn tay.

Sau đó nghiêng đầu nhìn sang, nhàn nhạt mở miệng:

"Các hạ, có việc?"

Giọng nói của Thánh chủ cũng giống như khí chất của ả, thanh lãnh, đạm mạc, giống như mặt trăng đang treo trên không trung, tạo cho người nhìn một cảm giác lạnh lùng xa cách.

"Bần đạo Mạc Cầu." Mạc Cầu chắp tay, nói thẳng ra mục đích của chuyến này:

"Một sợi mệnh hồn của nội nhân đang ở trên người đạo hữu, không biết đạo hữu có thể trả lại không? Mạc mỗ nguyện lấy thần quả trong tay ra để trao đổi."

Nói xong liền đưa Thần quả ra.

Nếu như có thể thì hắn cũng không muốn động thủ.

"Ngô. . ." Đôi mắt đẹp của Thánh chủ khẽ nhúc nhích, vươn tay tiếp nhận thần quả, lưu quang chớp động, nói:

"Toàn Chân đạo Mạc Cầu?"

"Đúng vậy!"

"Không ngờ là ngươi sẽ đuổi tới tận đây." Thánh chủ nhẹ nhàng lắc đầu, tiếng nói vẫn thanh lãnh như cũ:

"Ngươi cũng biết, vì môn bí pháp đó mà ta đã tốn mấy ngàn năm, chỉ là bởi vì ngươi, nhiều năm khổ công của ta đã thất bại trong gang tấc."

"Thật sự là xin lỗi." Mạc Cầu chắp tay:

"Nếu như thánh chủ cảm thấy một trái Mộc Linh Thần Quả không đủ thì ta có thể nghĩ biện pháp."

"A. . ." Thánh chủ cười khẽ, tiện tay bóp nát trái Mộc Linh Thần Quả trong tay:

"Không có nó thì ta cũng có thể đi Ngoại vực. Nhưng không có môn bí pháp kia thì ta lại khó cầu đại đạo."

"Cho nên, không thể thương lượng?"

"Ngươi nghĩ sao?"

Trong tràng yên tĩnh.

Sau một khắc, hai vệt linh quang bí ẩn và kinh khủng chí cực xuất hiện.

Hai luồng Linh quang chỉ vừa xuất hiện đã khiến cho toàn bộ người, yêu, quỷ đang động thủ phải sững sờ, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận