Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 105. Đêm Mưa

Chương 105. Đêm Mưa


Người dịch: Whistle

Đêm mưa vốn là u ám, vừa vào trong núi rừng thì càng là đưa tay không thấy được năm ngón.

Một màn truy sát hung hiểm vạn phần đang diễn ra trong khu rừng này.

Tần Thanh Dung co ro thân thể, giống như ly miêu lao về phía trước, mặc dù thần sắc bối rối nhưng tốc độ cũng không chậm.

Hái thuốc là kiến thức cơ bản của một thầy thuốc.

Từ khi còn nhỏ, nàng liền đi theo Hứa lão lên núi hái thuốc, quan trắc thiên tượng cũng học được từ đó.

Cho dù mấy năm gần đây nàng chưa từng lên núi, nhưng chỉ cần tìm lại cảm giác liền có thể quen thuộc giống như trước kia.

"Rầm rầm..."

Sau lưng, rừng lá lắc lư, chẳng biết từ lúc nào liền có mấy bóng người xuất hiện sau ở lưng nàng, đuổi theo không bỏ:

"Dừng lại!"

"Tiện nhân, trốn chỗ nào!"

"Đừng để lão tử bắt được ngươi, bằng không sẽ để cho ngươi đẹp mặt!"

Tiếng rống từ nơi xa truyền đến càng làm cho sắc mặt Tần Thanh Dung trở nên khó coi hơn, chỉ có thể gia tốc chạy trốn.

"Xem ngươi trốn được đến đâu?"

Đột nhiên, bên cạnh có mấy bóng người lao tới, người dẫn đầu đang cầm trường đao trong tay, cười gằn đánh tới.

Đôi mắt của Tần Thanh Dung co rụt lại, vô thức bổ nhào về phía trước, cuộn mình tránh khỏi thế công đột kích.

Nhưng mà như vậy cũng đã làm giảm tốc độ chạy của nàng lại.

Áo tơi bị dây leo quấn chặt, từ đầu vai rơi xuống, lộ ra lớp quần áo bên trong đã bị nước mưa ướt đẫm.

Quần áo thiếp thân tôn lên dáng người linh lung mỹ miều, cộng thêm những sáng ảm đạm trong rừng càng có thể kích phát thú tính của con người.

Gã ở khoảng cách gần nhất kia đã hai mắt sáng rõ, nhếch miệng cười dâm:

"Tiểu mỹ nhân, lưu lại đi!"

"Đinh..."

Trường đao và đoản kiếm chạm vào nhau, mưa phùn bắn tung toé, tia lửa nhảy vọt, có hai bóng người đồng thời lui lại.

Tần Thanh Dung tuy là nữ tử, nhưng lại có tu vi Luyện Bì, chỉ so khí lực thì cũng sẽ không yếu hơn nam tử tráng niên.

Chẳng qua đối thủ của nàng không chỉ có một người!

"Hô..."

Gió táp cuồng quyển, lại có hai người phá vỡ màn mưa, vọt mạnh tới phụ cận, song đao va chạm chém tới tấp, lúc lên lúc xuống.

"Để lại người sống!"

"Đừng hạ tử thủ, còn có thể chơi đùa!"

Tiếng quát của những gã đồng bọn làm cho động tác của hai người này hơi khựng lại một chút, còn chưa kịp biến chiêu thì đột nhiên cảm thấy trong lòng mát lạnh.

"Bạch!"

Hàn mang phá không lao nhanh như điện chớp.

Mũi tên!

Hai mũi tên kề sát thân thể Tần Thanh Dung phóng tới, cánh tay của hai người này đã bị xuyên thủng.

"Phốc!"

Máu tươi tung tóe, hai người cũng bị cự lực va chạm ngã xuống đất, trường đao rơi xuống, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.

Cùng lúc đó lại có mấy đạo hàn mang rơi xuống, bay thẳng đến chỗ của những người khác ở sau lưng.

"Bạch!"

"Vù vù!"

Trong lúc nhất thời, đám người nhao nhao né tránh, có người không kịp phản ứng thì liền bị trúng tên ngã rạp tại chỗ.

"Cẩn thận!"

"Có cung tiễn thủ, mau tránh đi!"

Chỉ trong một thoáng, tràng diện hỗn loạn tưng bừng, mà Tần Thanh Dung thì mượn cơ hội này chui vào trong bóng tối, biến mất không còn tăm hơi.

Không bao lâu sau.

Trong nột hốc cây nào đó.

Tần Thanh Dung run rẩy nhận lấy một bát thuốc, uống từng ngụm một, sắc mặt mới hòa hoãn được một chút.

"Sư đệ, không ngờ tiễn thuật của đệ lại lốt như vậy." Nàng đặt chén thuốc xuống, nhếch miệng cười lớn:

"Quả thực là bách phát bách trúng!"

"Luyện tập qua một khoảng thời gian, không tính là gì." Mạc Cầu ngồi ở đối diện sắp xếp lại mũi tên, nghe vậy thì biểu lộ cũng không thay đổi:

"Sư tỷ cũng không kém, lần này vậy mà dẫn tới nhiều người như vậy, trong thời gian ngắn sẽ không có người đuổi theo nữa."

"Thật sao?" Hai mắt Tần Thanh Dung sáng lên:

"Vậy nếu lại làm thêm mấy lần thì chẳng phải chúng ta liền sẽ an toàn sao?"

Hai người một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, nàng hấp dẫn truy binh, Mạc Cầu thì dùng tiễn thuật đả thương người.

Nếu như phối hợp ăn ý thì có thể ngăn cản được truy binh.

"Sợ là không thành." Mạc Cầu ngẩng đầu, trong mắt lộ ra trầm tư:

"Lúc ta ở Hắc Hổ đường từng nghe người ta nói qua, Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn có một con diều hâu, có thể nhìn đêm như nhìn ngày, giỏi về truy tung."

"Ẩn thân trong rừng rậm thì con diều hâu kia rất khó phát hiện ra chúng ta, nhưng một khi có động tĩnh liền có thể bị nó phát giác."

Không xuất hiện thì sẽ bị người của nha môn và Hắc Hổ đường vây quét; vừa lộ đầu thì có thể dẫn tới Lăng Vạn.

Có thể nói lưỡng nan.

"Vậy làm sao bây giờ?" Sắc mặt Tần Thanh Dung trắng bệch.

"Không cần quá lo lắng." Mạc Cầu ngừng động tác trên tay lại, nói:

"Nha môn, Hắc Hổ đường gia đại nghiệp đại, không thể chỉ vì hai người chúng ta mà bôn ba truy sát quá xa."

"Khu rừng núi này dài tới hơn trăm dặm, chỉ cần chúng ta trốn chừng mười ngày nửa tháng, lại thỉnh thoảng áp chế danh tiếng của bọn hắn một chút, hoặc là trốn xa một chút thì bọn hắn sẽ biết khó mà lui."

"Mười ngày nửa tháng..." Tần Thanh Dung chớp chớp đôi mắt đẹp, lập tức nhẹ nhàng gật đầu:

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Mạc Cầu không có lên tiếng, giống như lâm vào trầm tư.

Với hắn mà nói, chỉ cần không bị Lăng Vạn đuổi kịp thì cũng không phải lo về vấn đề an toàn.

Nhưng Lăng Vạn là tổng bộ đầu của một tòa thành, kinh nghiệm truy tung phong phú, có thể né tránh sự truy tung của gã ta hay không thì Mạc Cầu lại không dám chắc.

... ...

Một ngày sau.

Mưa gió càng dữ dội hơn, thân ở trong rừng rậm, xung quanh mưa rơi như châu, những âm thanh 'Lốp bốp' không ngừng vang lên bên tai.

"Đại nhân, cuối cùng thì cơn mưa này đã đến hồi kết, không cần tới hai ngày liền sẽ kết thúc." Dưới gốc cây, một vị bộ đầu chắp tay mở miệng:

"Chỉ bất quá... , tình huống của các huynh đệ đang rất không ổn."

"Hai ngày." Lăng Vạn ngẩng đầu:

"Dựa theo tiến trình của hai người kia, hai ngày sau thì không biết đã đi được bao xa trong khu rừng này rồi, dù có đuổi tiếp cũng chẳng còn bao nhiêu hi vọng?"

"Huống hồ..."

"Có bao nhiêu người thụ thương rồi?"

"Mười ba người!" Bộ khoái thở dài:

"Mặc dù họ Mạc đã thủ hạ lưu tình, không hạ tử thủ, nhưng thương thế đều không nhẹ, vả lại thời tiết hiện giờ rất dễ làm cho vết thương chuyển biến xấu."

Hai ngày này, bọn hắn lại bị hai người Mạc Cầu chặn đánh nhiều lần, mặc dù sau đó đã có phòng bị, nhưng vẫn không thể tránh khỏi có người bị thương.

Cũng may vẫn luôn không có người bỏ mình.

"Hạ thủ lưu tình?" Lăng Vạn cười lạnh:

"Ngươi thật sự cho rằng hắn đang thủ hạ lưu tình sao?"

"Đại nhân." Bộ khoái sững sờ:

"Chẳng lẽ không phải?"

"Giết người của chúng ta thì cũng chỉ kích phát chấp niệm đuổi giết hắn thêm mà thôi, nếu như tổn thương mà không giết, nhiều một người bị thương liền có thêm một cái vướng víu." Trên mặt Lăng Vạn hiện lên hàn mang, giọng nói lạnh lùng:

"Mỗi một người bị thương thì phải cần ít nhất một người chiếu cố, vả lại thương thế của bọn hắn lại vừa đúng, không nặng cũng không nhẹ."

"Nặng hơn một chút thì dù có chữa hay không cũng chẳng có gì khác nhau, còn nếu như nhẹ hơn một chút thì người bị thương lại có thể tự mình chăm sóc bản thân, ngươi không phát hiện là chuyện này quá trùng hợp sao?"

"Hả!" Sắc mặt Bộ khoái biến đổi, không bao lâu sau liền đã trở nên âm trầm:

"Ý của đại nhân là hắn ta cố ý!"

"Không sai." Lăng Vạn gật đầu:

"Họ Mạc chính là một vị đại phu, cũng chỉ có hắn mới có thể nắm rõ vết thương trên cơ thể người đến vậy."

"Mưu kế thật độc ác!" Ánh mắt Bộ khoái giật giật:

"Với thời tiết này, cộng thêm đây là rừng rậm, Thần Ưng của đại nhân cũng không thể xác định được vị trí của bọn hắn."

"Chỉ đành không phải truy binh với quy mô lớn thì bọn hắn liền có thể bỏ chạy dễ dàng, kế sách của họ Mạc rất hay nha!"

"Đúng vậy đó!" Lăng Vạn cũng than nhẹ một tiếng:

"Thật là không ngờ, tội phạm giảo hoạt khó chơi nhất trong đời mà ta gặp phải lại là hai người trẻ tuổi."

"Thiên thời, địa lợi, đều không ở bên chúng ta."

"Đại nhân, nhưng chúng ta có nhân hòa." Bộ khoái vội vàng tiếp lời:

"Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, cho dù bọn thuộc hạ có thân bị trọng thương thì cũng sẽ không buông tha cho hai người bọn họ!"

"A..." Lăng Vạn nhìn gã ta một cái, giống như có chút khinh miệt, lập tức cười nhạt một tiếng, mở miệng nói:

"Không cần phải phiền toái như vậy."

"Trải qua mấy lần tập kích vừa rồi, mặc dù có không ít người bị thương, nhưng bọn hắn cũng đã bại lộ vị trí đại khái, thay đổi mấy lần phương vị liền nghĩ giấu được ta sao, thật sự là ngây thơ!"

"Tiếp theo ta sẽ tìm được vị trí chính xác của bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận