Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 617. Mất Tích

Chương 617. Mất Tích


Người dịch: Whistle

Người này tên là Bặc Thanh Tử, tu vi Đạo cơ sơ kỳ.

"Thay đổi Linh tài?" Mạc Cầu nhìn lướt qua vẻ mặt không cam lòng của Vũ Mai rồi lắc đầu nói:

"Đạo hữu có chỗ không biết, thuyền này không phải là của Phái Thương Vũ, mà là mượn của Cửu Giang minh, lúc mượn vốn đã không còn hoàn hảo nữa."

"Hả?" Bặc Thanh Tử nghe vậy sắc mặt liền lập tức trầm xuống.

"Bất quá. . ." Mạc Cầu lại nói tiếng:

"Nếu đạo hữu đã nói vậy thì Mạc mỗ cũng cảm thấy cần phải thay đổi, đổi đi, cần bao nhiêu Linh thạch thì cứ nói đừng ngại."

"Tiền bối!"

"Trưởng lão!"

Sắc mặt của Vũ Mai và Lý Nguyên Động đều đại biến.

"Không sao." Mạc Cầu khoát tay, ngăn lại lời nói của bọn hắn:

"Nhanh chóng sửa xong rồi lên đường mới là chính sự."

"Ha ha. . ." Bặc Thanh Tử cười to, nhẹ gật đầu:

"Đạo hữu quả thật là người hiểu chuyện, nói có lý, chẳng qua chỉ là mấy chục viên Linh thạch Trung phẩm mà thôi, đối với Phái Thương Vũ cũng đâu có tính là gì?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, đang muốn mở miệng thì lông mày bỗng nhiên nhíu lại.

"Bành!"

"Ầm. . ."

Tiếng va chạm từ trong buồng nhỏ cuối cùng trên tàu truyền đến, mấy người liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng chạy qua.

Trên boong thuyền, hai vị đệ tử của Phái Thương Vũ co rụt người lại, trong miệng không ngừng kêu đau, trong đó có người còn bị chảy máu trên đầu.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Lưu Đát!"

"Tề sư đệ!"

Mấy người vội vàng bước tới, sắc mặt khác nhau, Lý Nguyên Động liền vội vã dìu hai người đứng lên rồi thi pháp chữa thương.

"Sư huynh." Một người trong đó sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói:

"Rõ ràng là khu vực này không bị gì cả, nhưng Đinh tiền bối lại muốn kiểm tra, còn đánh nát đại môn, hai chúng ta. . . Cũng bị. . ."

"Làm càn!"

Gã tu sĩ họ Đinh đồng hành với Bặc Thanh Tử lập tức trầm giọng nói:

"Các ngươi thì biết cái gì, chỗ này nhìn qua thì là hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng kỳ thực bên trong đã bị thương, một khi phát động thì thuyền lớn sẽ bị vỡ vụn."

Nói xong liền vươn tay chỉ vào trong buồng nhỏ ở sau lưng:

"Đinh mỗ chỉ là muốn kiểm tra một chút, các ngươi liền liều mạng ngăn cản, chẳng lẽ là đang cố ý không muốn sửa thuyền sao, các ngươi có mục đích gì?"

"Ừm." Bặc Thanh Tử tiến lên một bước, nhìn xem cửa khoang bị hư hại một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu:

"Đúng là bị hư rất nghiêm trọng, không có mấy chục viên Linh thạch Trung phẩm là không sửa được."

Nói xong liền liếc qua khoang thuyền, trong mắt vô thức hiện ra vẻ tham lam.

Khó trách. . .

Ở trong khoang thuyền này cất giữ rất nhiều Linh vật, hơn nữa còn đều là loại không tiện đặt vào trong Túi Trữ Vật, hoặc là những Linh tài không rõ công dụng.

Đây đều là trân tàng của Phái Thương Vũ, có giá trị không nhỏ.

Để hai người ở đây phụ trách trông coi, cấm người ngoài bước vào, không ngờ lại gặp phải hạng người ngang ngược không nói đạo lý.

"Không phải!" Tề sư đệ kêu to, chỉ vào gã tu sĩ họ Đinh nói:

"Đây là do ông ta đánh nát!"

"Đồ hỗn trướng!" Sắc mặt của tu sĩ họ Đinh đại biến, vung tay lên, một cỗ kình lực vô hình xông ra:

"Hồ ngôn loạn ngữ, ta thấy ngươi đang muốn chết!"

"Bành!"

Kình lực tiêu tán giữa không trung.

Mạc Cầu thu cánh tay lại, lạnh nhạt lắc đầu, trong giọng có chút bất đắc dĩ:

"Được rồi, cần bao nhiêu Linh thạch, hai vị nói thẳng là được, trên thuyền cũng chỉ bị hư những nơi này thôi, hai vị cũng đừng đi dạo lung tung."

Nghe vậy.

Hai người Bặc, Đinh liền âm thầm đối mặt, trên mặt đều hiện lên một vòng ý cười.

Trái lại thì đám người Vũ Mai và Lý Nguyên Động lại lộ vẻ không cam lòng, há to miệng, muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ đành dậm chân không nói.

Trong nội tâm khó tránh khỏi có phần oán trách.

Mạc trưởng lão thật sự là quá nhu nhược!

Đã bị người ta khi dễ đến như vậy rồi mà ngay cả mấy câu dọa nạt cũng không dám nói, từ đầu đến cuối đều giữ thái độ tùy tiện đó.

"Thật ra muốn sửa chữa boong tàu cũng không phiền phức, Linh thạch ít một chút cũng không thành vấn đề." Bặc Thanh Tử cất bước đi vào buồng nhỏ, tiện tay cầm lấy một món Linh tài rồi nói:

"Chỉ là tài liệu sửa chữa lại có chút phiền phức, may mà chỗ này cũng có không ít thứ có thể thay thế, trực tiếp dùng những Linh tài này chữa trị là được."

"Không sai!" Ánh mắt của họ Đinh cũng sáng lên, gật đầu nói:

"Có số Linh tài trong cái buồng nhỏ này, lại phí thêm chút công sức là được, hai người chúng tôi cũng không phải hạng người lòng tham không đáy, có thể tiết kiệm liền sẽ tiết kiệm cho các vị."

Trong tràng yên tĩnh.

Lý Nguyên Động và Vũ Mai đang nhìn về phía hai người với vẻ mặt giật mình.

Có còn biết xấu hổ hay không vậy!

Đồ vật trong này, cho dù là đại tu thuyền lớn thì cũng đủ chứ đừng nói là đổi một vài linh kiện trên boong thuyền.

"A. . ."

Mạc Cầu cúi đầu, a nhẹ một tiếng:

"Hai vị, thuyền lớn như vậy, chỉ một chút Linh tài này thì sợ là không đủ a? Bằng không ta lại cho các vị thêm một chút?"

"Như thế nào?" Bặc Thanh Tử nghiêng đầu nhìn sao, vẻ mặt cười lạnh:

"Đạo hữu còn có sao?"

Trên mặt lộ ra vẻ khinh thường:

"Nếu như còn có, vậy thì bọn ta cũng sẽ không để ý. . ."

"Phốc!"

Lời còn chưa dứt, thân thể lão ta đột nhiên cứng đờ, lão cúi đầu nhìn xuống, một thanh trường đao màu đen đã đâm xuyên qua ngực của mình không biết từ khi nào.

"Ngươi. . ."

Bặc Thanh Tử run rẩy ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn thẳng Mạc Cầu:

"Sao ngươi dám?"

Lão ta chính là Linh Chu Kiểm Vận Sử của Cửu Giang minh, khách khanh của Chu gia, cho dù là Gia chủ Chu gia cũng phải khách khí với lão.

Vậy mà đối phương lại dám động thủ với mình?

Vả lại. . .

Còn giết người!

"Lòng tham không đáy." Mạc Cầu lắc đầu, cổ tay rung lên, một đoàn liệt diễm từ trên thân đao bộc phát, trong nháy mắt đã đốt cho Bặc Thanh Tử thành đống tro tàn.

Cho đến lúc này thì gã họ Đinh mới lấy lại tinh thần, hai mắt co rụt lại, miệng hét lên một tiếng rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.

"Có. . ."

"Bạch!"

Một sợi xiềng xích màu đen bỗng nhiên mà xuất, chỉ trong giây lát đã lao ra hơn mười trượng, trực tiếp xuyên qua phần đầu của gã họ Đinh.

"Phốc!"

Hai màu trắng đỏ vương vãi khắp nơi.

Mạc Cầu run tay lên, Cửu U Quỷ hỏa chạy dọc theo xiềng xích lan đến trên thi thể, trong chớp mắt đã hóa thành tro tàn.

Sau đó liền vươn tay hút hai cái Túi Trữ Vật lên, tiện tay phun ra một đoàn Linh hỏa, phong cấm trên đó đã bị ma diệt.

"Xem những thứ trong này có dùng được không."

Mạc Cầu vứt Túi Trữ vật cho Lý Nguyên Động rồi nói:

"Cái nào dùng được thì đổi hết đi."

"A!"

Lý Nguyên Động sững sờ, lập tức vội vàng luống cuống tay chân tiếp nhận, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh:

"Vâng, vâng."

"Có việc thì gọi ta, không có chuyện gì thì đừng nên quấy rầy." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, cất bước đi ra ngoài.

"Tiền. . . Tiền bối." Gương mặt xinh đẹp của Vũ Mai trắng bệch, thấy thế liền vội vàng nhấc tay:

"Chuyện nơi này. . ."

"Ở đây chẳng có chuyện gì hết." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:

"Linh Chu Kiểm Vận Sử của Cửu Giang minh gặp phải thủy phỉ tập kích, sống chết không rõ, chuyện này không có quan hệ gì với Phái Thương Vũ, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được."

"Thế nhưng là. . . Thế nhưng là. . ." Vũ Mai lắp bắp nói:

"Như vậy có được không?"

"Không có vấn đề." Mạc Cầu mở miệng:

"Nếu có người hỏi tới thì cứ kêu hắn tới tìm ta."

Lời này làm cho trong lòng Lý Nguyên Động và Vũ Mai đồng thời phát lạnh.

Tìm ngài?

Chẳng lẽ ngài còn muốn giết người diệt khẩu nữa hay sao?

Trước đây bọn hắn căn bản không dám nghĩ tới chuyện này, nhưng bây giờ thì lại cảm thấy đương nhiên.

Bất quá.

Rốt cuộc thì tính cách của vị Mạc trưởng lão này ra sao, nhìn thì như người hiền lành, nhưng động thủ lại rất gọn gàng dứt khoát chém giết tu sĩ Đạo cơ dễ như trở bàn tay, giống như đang giết gà vậy.

Vũ Mai chớp động đôi mắt đẹp, như có điều suy nghĩ.

Khó trách!

Khó trách trước khi sư phụ bế quan còn chuyên môn dặn dò qua nàng, nói là nếu có việc thì cứ tìm Mạc trưởng lão, sự tín nhiệm của sư phụ dành cho vị Trưởng lão này còn cao hơn cả Tiết sư thúc.

Hai vị tu sĩ Đạo cơ bỏ mình, vả lại còn là Linh Chu Kiểm Vận Sử địa vị tôn sùng, theo lý là sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn, nhưng trong mấy ngày liên tiếp cũng không có người tới tìm Mạc Cầu.

Cho đến khi nửa tháng sau.

Hạng Phủ Minh mới lặng lẽ bay tới thuyền đánh cá.

Ông ta liếc nhìn tứ phương rồi hạ giọng mở miệng:

"Bặc Thanh Tử và Đinh Côn là do ngươi giết sao?"

Trong giọng nói lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi không thể kiềm nén.

Người của Phái Thương Vũ đều biết Mạc trưởng lão thiện Luyện đan bất thiện đấu pháp, nhưng hai người đã bị Mạc Cầu giết chết kia đều có thực lực không yếu hơn hơn.

Mạc Cầu có thể giết được hai người kia, chẳng phải là nói. . .

Bản thân mình cũng không chịu nổi một kích?

"Ừm." Mạc Cầu đang cầm một quyển sách trên tay lật xem, nghe vậy liền nhẹ gật đầu:

"Chuyện này hiện giờ như thế nào?"

"Còn có thể thế nào?" Hạng Phủ Minh thở dài:

"Cửu Giang minh và Chu gia đều sai người tới hỏi thăm, dù sao thì hai vị Linh Chu Kiểm Vận Sử Đạo cơ cảnh mất tích cũng không phải chuyện nhỏ."

"Mất tích?" Mạc Cầu ngẩng đầu.

"Không sai, chính là mất tích." Hạng Phủ Minh nhún vai:

"Người của chúng ta không biết bọn họ đã đi đâu, chỉ biết là sau khi sửa xong thuyền liền bỏ đi, đệ tử trong môn cũng không dám hỏi nhiều."

"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ:

"Như vậy cũng tốt."

"Haizz!" Hạng Phủ Minh thở dài, không nhịn được vỗ nhẹ ngực mình:

"Lời tuy nói vậy, nhưng trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy bất ổn, vạn nhất bị người của Chu gia phát hiện ra chỗ không đúng thì cũng không biết nên làm thế nào cho phải."

"May mà trong khoảng thời gian này cũng không hề thái bình, liên tiếp phát sinh rất nhiều chuyện, chuyện này cũng không làm cho người khác chú ý, nếu không liền thảm rồi."

Loại chuyện này chỉ cần dụng tâm điều tra thì nhất định có thể tra ra được.

Dù sao lúc Mạc Cầu động thủ cũng không tận lực xóa dấu vết, ngoài bốn người Vũ Mai ra, một số người ở gần đó cũng có chút suy đoán mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận