Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 452. Trợ Thủ--. .

Chương 452. Trợ Thủ--. .


Người dịch: Whistle

Hơn mười năm không thấy, tu vi của Vương Hổ có thể xưng là tiến bộ thần tốc, gần như đã đạt tới Đạo cơ sơ kỳ Đỉnh phong.

Thực lực cũng không kém.

Không nói chuyện khác, chỉ là độn pháp từ khoảng cách trăm trượng lại không tạo ra làn gió nào trong chớp mắt vừa rồi cũng đã cực kỳ bất phàm rồi.

Cho dù có so với tu sĩ Đạo cơ trung kỳ thì cũng chẳng thua bao nhiêu.

"Đó là đương nhiên!" Vương Hổ vỗ vỗ ngực, nói:

"Sư phụ, trong mấy năm này con đã nhiều lần xuất sinh nhập tử, nhiều lần lấy được cơ duyên, mới có thành tựu như ngày hôm nay."

"Đương nhiên. . ."

Y gãi đầu một cái, nói:

"Cũng không thể thiếu được sự hỗ trợ của Tiểu Thiền."

"Ngược lại là sư phụ."

Vương Hổ nhìn Mạc Cầu, hai mắt chớp động, vẻ mặt nghi hoặc:

"Tại sao nhiều năm không gặp mà tu vi của ngài chẳng những không tăng mà còn lùi lại vậy?"

Không chờ Mạc Cầu trả lời, Vương Hổ lại ra vẻ hào khí khoát tay áo, nói:

"Sư phụ yên tâm, có con ở đây, cho dù tu vi của ngài không tốt thì cũng sẽ không gặp được nguy hiểm gì."

"A. . ." Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, nhàn nhạt chắp tay:

"Vậy thì làm phiền."

"Hắc hắc. . ." Vương Hổ nở một nụ cười xấu hổ:

"Nói đùa, nói đùa, con biết chắc chắn là sư phụ đang cố ý ẩn giấu tu vi của mình."

"Đồ nhi nào dám tỏ vẻ ở trước mặt ngài, còn sớm, còn sớm!"

"Ăn nói đưa đẩy." Mạc Cầu lắc đầu:

"Ngươi lên tiền tuyến khi nào vậy?"

"Con vẫn luôn ở đây." Vương Hổ nhíu mày, vẻ mặt ngạo nghễ:

"Những năm này, đồ nhi vẫn luôn lăn lộn trong Nhạn Đãng sơn mạch, cho nên rất quen thuộc với nơi này, danh xưng Nhạn Đãng sơn Bách Hiểu Sanh Vương Hổ chính là con."

"Lần này Thái Ất tông tổ chức lễ tế Tuần Sơn, mà con cũng coi như là một nửa đệ tử, cho nên cũng phải ra một phần lực."

"Đương nhiên, thuận tiện cũng có thể vớt một chút chỗ tốt."

Nói xong liền nở nụ cười thần bí.

Hiển nhiên, đây mới là chính là mục đích mà y tới đây.

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, ánh mắt đảo qua xung quanh, ngừng lại trên thân một người ở phía xa, ánh mắt có chút biến hóa.

"Hà Linh." Vương Hổ hạ giọng, nói:

"Đại sư huynh của Thiên Cơ nhất mạch trong Bắc Đấu cung, Thiên Cơ nhất mạch không có Tông sư Kim Đan, cho nên do gã định đoạt, tu vi Đạo cơ viên mãn, thực lực thì càng kinh khủng."

"Ở Bắc Đấu cung, địa vị của gã ta rất cao."

"Sư phụ, con nghe nói là người có chút mâu thuẫn với gã?"

"Cũng không tính là mâu thuẫn." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi." Vương Hổ nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Gã ta chính là người cầm đầu trong khu vực của chúng, nếu như đắc tội với gã thì sợ là hai chúng ta sẽ không có quả ngon để ăn."

Trên đỉnh núi, Hà Linh mặc một bộ trường sam màu đen, tiếp nhận ngọc bài, cúi đầu đảo qua danh sách trên đó.

Sau đó thu hồi ngọc bài, không vui mở miệng:

"Tại sao nhóm này chỉ có những thứ này?"

"Không còn cách nào?" Một người ở đối diện thở dài, hồi nói:

"Mặc dù lên tiền tuyến chém giết có thể kiếm được công đức, nhưng đa số người của tông môn đều không nguyện đặt mình vào nguy hiểm."

"Dù là, bên này cũng chẳng có gì nguy hiểm."

Tu sĩ của Thái Ất tông đều có một cuộc sống rất vui vẻ yên bình, cho nên khiến cho rất nhiều người thiếu đi tinh thần phấn đấu.

Cũng làm cho rất nhiều người bị ngoại đạo chém giết, cực kỳ xấu hổ.

"Hừ!" Trên mặt Hà Linh lộ ra vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng:

"Biết rồi."

Gã phất tay đuổi đi người này, ngẩng đầu lên nhìn xuống dưới núi.

Đôi mắt băng lãnh tĩnh mịch, phối hợp với hai gò má có đường cong cứng rắn, làm cho gã ta lộ ra vẻ người sống chớ gần.

Trên thân hiện lên kiếm ý bén nhọn, còn cố ý tiết ra ngoài, làm cho người khác khó mà nhìn thẳng.

Ánh mắt đảo qua đám người đang nhao nhao né tránh bên dưới, cuối cùng dừng lại trên thân của một người nào đó.

"Người này chính là Mạc Cầu?"

Một giọng nói băng lãnh khàn khàn bay vào trong màng nhĩ, cũng làm cho Hà Linh vô thức nhíu mày.

Giọng của gã trầm xuống, nói:

"Không cần nhiều chuyện."

"Hừ hừ. . ." Người kia hừ nhẹ, giọng mang sát cơ:

"Chính hắn đã giết lão ngũ sao?"

"Chỉ là một lời đồn mà thôi." Hà Linh mặt không đổi sắc, giọng nói đạm mạc:

"Thực lực của lão ngũ ra sao thì chắc là ngươi cũng biết rất rõ ràng, hắn chẳng qua chỉ là Đạo cơ sơ kỳ, giết như thế nào?"

"Nhưng ta nghe nói kiếm pháp của hắn rất xuất chúng, có thể thi triển tuyệt kỹ Kiếm Khí Lôi Âm." Người này tiếp tục mở miệng:

"Trong vòng trăm trượng, nếu như lão ngũ không đề phòng thì chưa hẳn không thể rơi vào trong tay hắn."

"Ngươi muốn làm gì?" Giọng của Hà Linh trầm xuống:

"Nơi này là địa bàn của ta, chớ có nhiều chuyện!"

"Chỉ là một nhân vật râu ria mà thôi. . ." Hiển nhiên là người đang mở miệng có phần e ngại Hà Linh, giọng nói cũng yếu đi vài phần:

"Huống hồ, nếu như đại ca ta biết được, sợ là cũng sẽ không từ bỏ ý đồ."

Hai mắt Hà Linh co rụt lại.

Dừng một chút thì gã mới nói:

"Bây giờ không được, hỏng đại sự của ta, cho dù là đại ca các ngươi thì cũng không chịu nổi."

"Biết."

Giọng nói lại truyền đến, nhưng lần này đã lui ra thật xa:

"Yên tâm, tuyệt sẽ sẽ không hỏng việc, cho dù bọn ta có xuất thủ thì cũng sẽ làm đến nước thần không biết quỷ không hay."

"Hừ!"

Hà Linh hừ lạnh, ánh mắt lấp lóe.

. . .

Tiền tuyến cũng không phải suốt ngày chém giết giống như trong tưởng tượng của Mạc Cầu.

Mà ngược lại.

Kỳ thực cũng không có nhiều tình huống phải động thủ.

Thái Ất tông truyền thừa vạn năm, mang theo đại thế mênh mông, chỉ cần là người hiểu chuyện thì cũng sẽ không đối đầu trực diện.

Cho dù là Thiên Tà Minh thì cũng chỉ dám ở hậu phương làm một ít động tác.

Hoặc là dựa vào đại trận được lập ở Thiên Tà sơn mới miễn cưỡng ngăn được bước tiến của Thái Ất tông.

Đại quân này hầu như đánh đâu thắng đó.

Lại thêm có một đám tán tu và tông môn phụ thuộc ở ngoại vi càn quét, chỗ cần người của Thái Ất tông động thủ cũng đã cực ít.

Đa số đều là tại hiệp trợ bắt giết dị thú, hộ tống kỳ trân.

Hoặc là. . .

Cái khác.

Sau một khoảng thời gian ngắn.

Trời xanh ung dung, rải rác mây trắng.

Hai vệt độn quang từ trong làn mây trắng bay ra, sau lưng kéo theo hai đường mây trắng dài.

Mây khói như đường kẻ, thật lâu sau mới chậm rãi phiêu tán.

Một luồng độn quang màu đỏ thăm, một luồng màu xám trắng, rẽ ngoặt giữa không trung rồi hạ xuống một đỉnh núi sum suê xanh biếc.

Độn quang màu đỏ thẳm là Cửu Hỏa Thần Long Tráo của Mạc Cầu.

Độn quang màu xám trắng có lôi đình ẩn hiện là Phong Lôi Kiếm Độn của Vương Hổ.

Mạc Cầu đã từng đã nói với Vương Hổ là Công pháp thích hợp với y chính là Phong Lôi Kiếm Quyết của Bắc Đẩu cung.

Lúc đó hắn chỉ là thuận miệng nói thôi.

Lại không ngờ rằng Vương Hổ lại thực sự ghi nhớ trong lòng.

Sau khi lấy được huyết mạch của Phong Lôi Chuẩn, không biết Vương Hổ đã dùng thủ đoạn gì mà tập được môn kiếm quyết này.

Huyết mạch, Công pháp cộng lại thì thực lực liền tăng lên theo cấp số cộng, giống như như hổ mọc thêm cánh.

Cho dù chưa dốc hết toàn lực, nhưng độn tốc của y cũng không kém hơn đại đa số tu sĩ Đạo cơ trung kỳ.

Mạc Cầu cũng cảm thấy có chút kinh ngạc về chuyện này.

Phong Lôi Kiếm Quyết chính là công pháp biệt truyền của Bắc Đẩu cung, chỉ đứng sau Bắc Đẩu Thất Sát Kiếm, cũng không biết Vương Hổ đã làm như thế nào.

"Bạch!"

Vương Hổ thu hồi Phong Lôi song kiếm, gật đầu ra hiệu với Mạc Cầu, sau đó chào hỏi với mấy người ở đây:

"Chư vị, ta tìm được một vị trợ thủ rất lợi hại."

"Trợ thủ?" Một vị nữ tử có dung nhan xinh đẹp từ trong rừng bước ra, ánh mắt dừng trên người Vương Hổ, xinh đẹp cười nói:

"Vương đại ca, huynh chính là trợ thủ lợi hại nhất của chúng ta."

"Ha ha. . ." Vương Hổ cười to:

"Vẫn là Mạn nhi biết nói chuyện!"

"Bất quá, thực lực của vị tiền bối mà ta mời tới hôm nay còn mạnh hơn ta nhiều."

"Một thân bản sự của ta hầu như đều là do ngài truyền thụ."

Nói xong y vỗ ót một cái, nhìn về phía Mạc Cầu:

"Vừa nãy quá khích động, vậy mà quên mất, sư phụ, để con giới thiệu cho ngài vài vị bằng hữu."

Vương Hổ duỗi tay về phía một vị nữ tử:

"Nàng là Âu Dương Mạn, là một vị muội muội mà con quen khi đi ra hành tẩu cách đây ít năm, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong Phương Sơn Tam Tú."

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, đồng thời nhìn sang những người còn lại.

Ngoài Âu Dương Mạn ra, lại có hai nam hai nữ lần lượt hiện thân.

Trong đó có một nam một nữ sóng vai mà đến, khí tức tương liên lẫn nhau, là một đôi đạo lữ tu hành.

Còn một vị nữ tử có tướng mạo đoan trang, khí chất uyển ước, thân mang cung trang, nhẹ nhàng bước đến sau lưng Âu Dương Mạn.

Người cuối cùng cũng là người có tu vi cao nhất, niên kỷ nhìn qua thì cũng không nhỏ, chính là một ông lão râu tóc bạc phơ cầm một cây hồ lô trượng trong tay.

"Hai vị này là vợ chồng, Chu Lỗi và Nhiếp Kiều, song kiếm hợp bích của hai vị này chính là nhất tuyệt."

Vương Hổ giới thiệu đôi đạo lữ kia cho Mạc Cầu trước rồi mới nói:

"Vị này là sư phụ của ta Mạc Cầu, thông thạo luyện đan, trận pháp, kiếm thuật, luyện cổ vân vân. . ."

"Hầu như không gì không biết, không chỗ không tinh!"

Mạc Cầu lắc đầu, ra hiệu với hai người:

"Mạc mỗ gặp qua hai vị, tính tình của Vương Hổ là vậy, ngôn ngữ tùy tiện, chớ có để ý."

"Không dám." Thân thể của Chu Lỗi hùng tráng, giọng nói trầm trầm:

"Mặc dù Vương huynh đệ hơi tăng động một chút, nhưng sẽ không bắn tên không đích, chúng tôi cũng từng nghe qua danh tiếng của Mạc đạo hữu."

"Đạo hữu chính là một trong số Luyện Đan đại sư của Thuần Dương cung."

Nhiếp Kiều ở bên cạnh nở một nụ cười nhẹ nhàng phụ họa, khuất thân thi lễ:

"Gặp qua Mạc đạo hữu."

"Vị này." Vương Hổ chìa tay về phía vị nữ tử đoan trang:

"Đại tỷ của Phương Sơn Tam Tú, Nông Nghĩa Tuyết Nông đại tỷ, lúc trước đại tỷ đã cứu con một mạng."

"Gặp qua Mạc đạo hữu."

"Nông tiên tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận