Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 135. Dưỡng Nhan Đan

Chương 135. Dưỡng Nhan Đan


Người Dịch: Whistle

Hai ngày sau.

Dược cốc.

Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn xem con đường núi thật dài được giấu ở trong rừng rậm rồi bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.

Dưới sự khẩn cầu khổ sở của Tần Thanh Dung, cuối cùng thì hắn vẫn đáp ứng, chuẩn bị nếm thử một phen.

Tam Thu cư sĩ Đổng Tịch Chu là nhân vật truyền kỳ của Phái Linh Tố, lúc còn trẻ đã từng được liệt danh trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, danh tiếng có một không hai.

Lúc ấy, ông ta và một vị tiền bối họ Cát được xưng là Dược cốc song anh.

Thế nhân. . .

Bởi vì hành động theo cảm tính mà hai người bị ám sát trong một bữa tiệc, kết quả là một chết một bị thương.

Mặc dù Đổng Tịch Chu may mắn còn sống, nhưng kinh mạch cũng bị hao tổn, từ đó thực lực không còn.

Hiện giờ yêu tài như mạng, luyện dược thành cuồng, thậm chí bất cận nhân tình, cũng chỉ vì trận biến cố năm đó.

"Ngươi tìm ai?" Trên thềm đá, có một người ngăn lại Mạc Cầu.

"Vị huynh đài này." Mạc Cầu chắp tay:

"Tại hạ Mạc Cầu đang làm việc ở phân đường Song Quế, là đệ tử Ký Danh Đổng trưởng lão, hôm nay có chuyện nên tới để bái phỏng!"

"Mạc Cầu?" Người đối diện là một thiếu niên trẻ tuổi thân mặc hoa phục, tướng mạo bất phàm, mặt mày linh động, nghe vậy trên mặt liền nở nụ cười:

"Ta đã từng nghe qua, ngươi chính là người bỏ tiền ra bái sư sau ta."

"Nha!" Asnh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Các hạ là. . ."

"Ta tên Chu Vân, đến từ thương hội Từ Sơn, chắc hẳn ngươi cũng từng nghe qua." Người trẻ tuổi cười chìa tay ra:

"Thật là trùng hợp, hôm nay ta lại được an bài phòng thủ trên đường núi này."

"Thì ra là Chu sư huynh." Mạc Cầu giật mình.

Đúng là hắn từng nghe nói qua người này, là một con em nhàu giàu, đồng thời cũng là người dùng tiền bái nhập vào môn hạ của Đổng trưởng lão.

"Nghe nói sư đệ đang làm việc tại thành bắc?" Chu Vân mở miệng:

"Nơi đó cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì."

"Đúng vậy." Mạc Cầu gật đầu:

"Nhưng mà cũng may là tính tình của Đường chủ và chấp sự cũng không tệ, cũng không khó sống giống như trong lời đồn."

"Đó là do sư đệ may mắn thôi." Chu Vân tuổi không lớn lắm, nhưng cử chỉ biểu lộ lại giả vờ như một ông cụ non, một tay vỗ nhẹ lồng ngực:

"Không phải ta nói chứ, lúc đó sự đệ nên tìm sư huynh hỗ trợ, ta khẳng định sẽ an bài cho đệ một việc tốt."

"Vâng." Trên mặt Mạc Cầu mang cười, từ chối cho ý kiến:

"Tại sao Chu sư huynh lại ở chỗ này?"

Theo lý mà nói, những tên 'đệ tử Ký Danh' như bọn hắn sẽ không thể nào ở lại bên người Đổng trưởng lão được.

"Chuyện này. . ." Chu Vân sắc mặt hơi biến, có chút mất tự nhiên:

"Cha ta kêu ta tới, nói là xem thử Đổng sư tỷ có sai bảo gì không."

Đổng Tiểu Uyển?

Người này cũng thật là thành thật!

Nghe đồn Đổng Tiểu Uyển có quen biết với Lục phủ thiên kim, xem ra Chu Vân tới đây là định tạo mối quan hệ.

Có lẽ. . .

Cha y dùng tiền để y bái sư chính là vì chuyện này.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Chu Vân thì chắc là cũng dụng tâm với chuyện này lắm, thậm chí là còn có một chút mâu thuẫn.

Người trẻ tuổi đều là như vậy, không muốn mất mặt.

"Sư phụ đang bế quan, ta dẫn ngươi vào trong gặp sư tỷ."

"Làm phiền!"

Từ khi bái nhập Phái Linh Tố, Mạc Cầu cũng chỉ gặp được Đổng Tiểu Uyển vài lần, mỗi lần đều thấy đối phương đang luyện công.

Lần này cũng giống như vậy.

Một thiếu nữ ăn mặc lưu loát, cầm trọng đao trong tay, ở trên quảng trường điên cuồng múa may, kình phong tán loạn.

Cách xa mười mét mà hắn vẫn còn có thể cảm nhận được cỗ ý chí lăng lệ kia.

Đao phong lướt qua, sơn thạch cứng rắn bị vạch ra những vết chém, liên hoàn đao ảnh giống như sơn màn trùng điệp rơi xuống.

Chân khí ngoại phóng càng làm cho Mạc Cầu hô hấp trì trệ, theo bản năng muốn thối lui ra xa.

Bóng người nhỏ bé yếu đuối ở giữa sân lại không hề xứng đôi với thanh trọng đao chút nào, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có một sự cân đối quỷ dị, lực lượng tràn ngập mỹ cảm.

"Lục Hợp Đao pháp." Chu Vân ở bên cạnh nhỏ giọng nói:

"Đây là đao pháp của giang hồ danh túc Lữ đại hiệp, trọng ý không trọng chiêu, kình lực hùng hậu, uy thế bức người, động thủ cực kỳ bá đạo."

"Trước đây sư phụ từng luyện đan kéo dài tính mạng cho thê tử của Lữ đại hiệp, cho nên đối phương liền truyện lại môn đao pháp này cho sư tỷ."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, ánh mắt ngưng trọng.

Chân khí ngoại phóng, Nhị lưu cao thủ, chiêu thức tinh diệu, lúc này mà hắn ở trước mặt đối phương thì sợ là đã bị trọng thương.

Mặc dù trong khoảng thời gian này Mạc Cầu đã tiến bộ thần tốc, nhưng khi so với những thiên chi kiêu tử chân chính thì hắn còn kém rất xa!

"Đang!"

Trọng đao lạc địa, sơn thạch lập tức vỡ ra, gương mặt xinh đẹp đang lấm tấm mồ hôi của Đổng Tiểu Uyển nghiêng đầu nhìn lại, đôi mi thanh tú hơi nhíu lộ ra vẻ không vui, nói:

"Sao ngươi lại trở về rồi?"

"Sư tỷ." Sắc mặt Chu Vân nghiêm túc, vội vàng mở miệng:

"Mạc sư đệ có chuyện muốn gặp sư phụ."

"Cha ta không rảnh!" Đổng Tiểu Uyển liếc Mạc Cầu một cái, sắc mặt băng lãnh:

"Các ngươi không cần phải uổng phí tâm tư, có thời gian thì đi tu luyện võ công cho tốt thì hơn."

Xem ra, nàng đã coi Mạc Cầu như một người tới đây để tạo mối quan hệ.

"Nói thật cho các ngươi biết, cha ta thu đồ chỉ là vì bạc, trừ phi các ngươi có thể tiến giai Hậu Thiên, nếu không, cái danh phận sư đồ này cũng chỉ là danh phận mà thôi!" Đổng Tiểu Uyển nhận lấy khăn mặt mà tỳ nữ đưa tới, vừa lau mồ hôi vừa cất bước đi tới:

"Cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy lòng ta, ta không có hứng thú với những kẻ có thực lực yếu hơn ta, nhất là nam nhân!"

Nói xong liền liếc nhìn Chu Vân.

Chu Vân lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu lui bước.

"Sư tỷ." Mạc Cầu thì là mặt không đổi sắc, chắp tay nói:

"Ta muốn mời sư phụ luyện chế một lần đan dược."

"Luyện dược?" Động tác trên tay Đổng Tiểu Uyển khựng lại, liếc nhìn Chu Vân một cái, đối phương lập tức lui ra xa.

"Đầu tiên nói trước." Đổng Tiểu Uyển đặt khăn mặt xuống, nói:

"Thân sư đồ cũng phải tính sổ sách, muốn mời cha ta xuất thủ luyện dược thì giá tiền cũng sẽ không rẻ."

"Căn cứ vào đan dược khác nhau thì giá cả cũng sẽ không giống nhau, nhưng mà dù là rẻ nhất cũng phải tốn mấy tháng tiền tháng của ngươi đấy!"

"Hiểu rồi." Mạc Cầu gật đầu.

"Ta còn chưa nói xong." Đổng Tiểu Uyển đưa tay:

"Muốn luyện chế đan dược thì chuyện đầu tiên là phải nhìn xem cha ta có thời gian hay không, có hứng thú hay không, hơn nữa cũng sẽ không đảm bảo xác suất thành công."

". . ." Mạc Cầu khẽ nhíu mày.

Yêu cầu hà khắc như vậy, nếu không phải chỉ có một lần cơ hội, hắn đều muốn tự mình cảm ngộ tự luyện chế ra.

Nghĩ nghĩ, hắn lại gật đầu:

"Được!"

"Vậy thì tốt." Trên mặt Đổng Tiểu Uyển lộ ra vẻ mỉm cười:

"Lấy đồ vật ra đi, ta để người khác xem thử."

"Làm sao?" Mạc Cầu nghe vậy sững sờ:

"Sư tỷ không hiểu luyện dược sao?"

Đổng trưởng lão chính là luyện dược đệ nhất đại gia ở trong Phái Linh Tố, vậy mà con gái của ông ta lại không biết luyện dược.

"Không sai." Đổng Tiểu Uyển ngẩng đầu:

"Đây là cha ta lưu lại giáo huấn, tập võ thì nhất định phải chuyên tâm, đừng có phân tâm vì chuyện khác, nếu không sẽ hối hận không kịp."

"Cha ta được xưng là Tam Thu cư sĩ, Vũ, Dược, Tiêu tam tuyệt, nhưng nếu như năm đó ngài một lòng tập võ thì tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay!"

Nói xong liền nhìn về phía Mạc Cầu:

"Nghe nói y thuật của ngươi không sai, cũng có tu vi nhất định, ta khuyên ngươi cũng nên kiềm chế lại, chuyên công một môn là được "

Mạc Cầu yên lặng.

Chuyện này lại tương phản hoàn toàn với cách dạy con của Cố Vũ, nhất người không muốn để cho con cái mình tập võ vì lo nó bị tổn thương, một người chỉ muốn con gái mình chuyên tâm tập võ và không được phân tâm, để cho sau này khỏi phải hối hận.

Nhưng mà Mạc Cầu thì khác, nhờ có hệ thống nên bất luận là tập võ hay là học y thì hắn đều có thể tiết kiệm được đại lượng thời gian.

Đương nhiên là những chuyện như thế thì cũng không cần phải nói cho đối phương biết.

Hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

"Sư tỷ nói đúng lắm."

"Đừng có không để trong lòng." Đổng Tiểu Uyển lạnh lùng nói:

"Ta không hiểu y thuật, nhưng lại biết võ đạo gian nan, từng bước đi giống như đang giẫm trên băng mỏng, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ phí công nhọc sức."

"Ngươi biết Cát Nguyên không?"

"Biết." Mạc Cầu mở miệng:

"Hậu nhân của Cát trưởng lão, cao thủ Luyện thể đỉnh tiêm của phái ta, tuổi không lớn lắm, nghe nói sắp đột phá đến Hậu Thiên cảnh giới."

"Tin tức của ngươi lạc hậu rồi, ngay ngày hôm trước, y đã thử đột phá, kết quả thất bại." Đổng Tiểu Uyển mặt không biểu tình mở miệng:

"Lần đột phá thất bại này, cho dù có Linh dược bổ dưỡng thì trong vòng hai năm đều sẽ không cơ hội tiếp tục nếm thử. Với thiên phú và tích lũy của y mà còn chưa thành công, các ngươi sẽ có bao nhiêu cơ hội để thành tựu Hậu Thiên đây?"

"Vả lại khi lớn tuổi rồi, cho dù có tiến giai Hậu Thiên thì cũng không còn tiềm lực gì nữa."

Nghe vậy, Mạc Cầu biến sắc.

Cát Nguyên đột phá thất bại!

Hắn tự tin rằng thực lực của mình chưa hẳn không bằng đối phương, nhưng đó là ỷ vào đao pháp tinh thục, nếu như đơn thuần là tích lũy khí huyết, căn cốt thiên chất, hắn chỉ mới được cải thiện trong mấy tháng ngắn ngủi, tất nhiên sẽ không sánh được với đệ tử Hạch Tâm đã được tông môn bồi dưỡng từ nhỏ như Cát Nguyên dược.

Nếu Cát Nguyên đều có thể thất bại, vậy Mạc Cầu lại có bao nhiêu phần nắm chắc đây?

Mạc Cầu vốn định nghĩ biện pháp đổi lấy Phù Đồ quyển hạ từ chỗ của Thôi lão, sau đó sẽ nếm thử đột phá.

Bây giờ xem ra là còn cần phải vững chắc căn cơ mới được.

Cát Nguyên thất bại, hai ba năm liền có thể khôi phục, nếu như hắn thất bại, sợ là bốn năm năm cũng không thể phục hồi như cũ, chẳng bằng lại tốn thêm mấy năm, gia tăng một chút cơ hội đột phá.

"Đây là Dưỡng Nhan đan?" Đột nhiên, giọng nói của Đổng Tiểu Uyển ở đối diện lập tức cao lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

"Không sai." Mạc Cầu ngây người gật đầu.

"Ta thay đổi chủ ý." Đổng Tiểu Uyển chớp chớp, đột nhiên nghiêm mặt mở miệng:

"Ngươi có thể không cần phải tốn phí luyện dược, nhưng nếu như thật sự luyện thành đan dược thì phải chia cho ta một nửa!"

Nàng nói rất nhanh, trên tay nắm chặt dược liệu, cứ nhìn chằm chằm Mạc Cầu không hề nháy mắt.

Chỉ trong khoảnh khắc này, Mạc Cầu liền ý thức được lời nói của Tần Thanh Dung không sai.

Chỉ cần là nữ nhân, cho dù là thiếu nữ si mê võ nghệ thì cũng khó cưỡng lại dụ hoặc của Dưỡng Nhan đan.

"Chuyện này. . ."

Lúc này hắn lộ ra vẻ chần chờ, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.

"Không phải ngươi vẫn luôn nghe ngóng tin tức của viên Thất Tâm quả kia sao?" Đổng Tiểu Uyển chớp chớp mắt, nhỏ giọng mở miệng:

"Chỗ của cha ta liền có một viên, nếu như ngươi đáp ứng, sau khi chuyện này thành công thì ta sẽ đưa thứ đó cho ngươi ."

Thất Tâm quả, một trong tam đại chủ dược của Kim Cương Tô Du.

Mạc Cầu hô hấp trì trệ, Kim Cương Tô Du trên người hắn đã không còn bao nhiêu nữa, hắn đang sầu không biết kiếm thêm ở đâu đây.

"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận