Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 313. Tới Cửa

Chương 313. Tới Cửa


Người dịch: Whistle

Khu Đinh.

Trong thông đạo, tội phạm và tạp dịch điên cuồng chạy trốn, vẻ mặt sợ hãi.

Một làn khói đen nồng đậm nhấp nhô ở sau lưng bọn hắn, bất ngờ bao phủ mấy người, sau đó liền có những tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Khói đen đi qua, chỉ lại từng đống xương trắng và những bộ quần áo rách nát.

"A!"

Một tiếng nhấm nuốt quỷ dị vang lên, tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt.

Bạch Cốc Dật hành tẩu trong bóng đêm, tóc trắng phi dương, mục hiện huyền quang, khí thế âm trầm kinh khủng.

Những nơi đi qua, làn khói đen lan tràn, sinh linh tuyệt tích, giống như quỷ vực âm u chưởng khống tử vong.

"Bạch. . . Bạch chủ quản."

Một người đang run rẩy, ngã nhào trên mặt đất, lắp bắp mở miệng:

"Chuyện này không liên quan đến tiểu nhân!"

"Tiền Kính, ta biết ngươi cảm thấy không cam lòng khi Du Đức chưởng quản khu Đinh, sợ là trong lòng ngươi vẫn luôn muốn giết Du Đức, phải không?" Bạch Cốc Dật yếu ớt nói:

"Nhưng ngươi thiên không nên, vạn không nên, không nên liên lụy Lãng nhi vào trong chuyện này, làm cho nó hài cốt không còn."

"Bạch chủ quản, oan uổng nha!" Tiền Kính rống to:

"Tuy rằng tiểu nhân có bất bình với Du giám ngục, nhưng cũng không dám sinh ra sát tâm, càng đừng đề cập đến chuyện xuất thủ với Bạch thiếu gia."

"Tiền mỗ đối với chủ quản trung thành tuyệt đối, trời cao có thể chứng giám."

"Thật sao?" Hai mắt Bạch Cốc Dật cụp xuống, nhẹ nhàng giơ tay phải lên, giọng nói lạnh lùng không có ba động chút nào:

"Không quan trọng."

"Ngươi!" Tiền Kính lộ vẻ bi phẫn, đột nhiên rống to:

"Ta liều mạng với ngươi!"

"Oanh. . ."

Âm khí cuồng bạo ầm vang quét sạch phía trước, Tiền Kính vùng vẫy giãy chết, trong nháy mắt đã bị nghiền ép.

Cuối thông đạo, một nhóm hơn mười người đang vọt vào.

"Ngươi là ai?"

"Động thủ!"

Đám người trông coi khu Đinh nhao nhao rống to, các loại Linh quang lấp lóe, Pháp khí, Pháp thuật lao tới như ong vỡ tổ.

"Bạch!"

Trong thông đạo chật hẹp chợt xuất hiện âm phong.

Âm phong như đao, nhìn như lỏng lẻo, lại không có người nào tránh được, chỉ trong nháy mắt, hơn mười người đã hóa thành tàn thi.

"Âm Sát Thập Nhị kiếm!"

Bạch Cốc Dật nhấc mộ tay lên, một thanh phi kiếm lấp lóe vầng sáng màu xanh lam nhẹ nhàng lơ lửng trong lòng bàn tay lão ta:

"Không hổ là ngự kiếm pháp danh chấn một phương vào trăm năm trước, sợ là không kém tam đại kiếm quyết của bản tông."

"Quỷ đạo bí pháp. . ."

Bạch Cốc Dật nhìn về phía đống tàn thi trên mặt đất, nét mặt của lão bắt đầu trở nên dữ tợn, dường như trong mắt có chút giãy dụa.

Bất quá, cuối cùng vẫn hóa thành sự lạnh lẽo.

"Ta đã tới tuổi này rồi, nếu như còn muốn có được thành tựu, ngoại trừ chuyển tu Quỷ đạo ra thì còn có đường ra nào khác nữa?"

"Sao ta có thể cam tâm chờ chết trong tòa Hắc ngục này được?"

"Hắn nói không có sai, đại đạo tại tranh, phàm là người ngăn cản đạo đồ ta thì đều nên giết!"

Bước qua một bước, âm phong cuồng quyển, thi thể trên mặt đất lập tức hóa thành xương khô, ngay cả hồn phách cũng bị thôn phệ.

. . .

Khu Dậu.

Bạch Cốc Dật mặc một bộ đồ đen xuất hiện trước trước cổng chính, ánh mắt lạnh lùng nhìn xem Chu Khang.

"Mạc Cầu không ở đây sao?"

"Vâng." Chu Khang gật đầu:

"Hôm qua có một vị sư tỷ ở Mê Nguyệt phong đưa tin tới, hình như là có buổi tụ hội gì đó nên mời giám ngục đi qua."

"Như vậy à. . ." Bạch Cốc Dật chậm rãi gật đầu:

"Khi nào thì hắn mới về?"

"Giám ngục nói là chừng hai ba ngày nữa." Chu Khang vội vàng mở miệng:

"Chủ quản yên tâm, nếu như giám ngục trở về thì ta sẽ lập tức nói cho giám ngục biết, để giám ngục đi tìm ngài."

"Ừm." Bạch Cốc Dật mặt không đổi sắc:

"Nói cho hắn biết, ta có việc gấp, một khi trở về thì đừng có chậm trễ, nhanh chóng đi qua tìm ta."

"Vâng." Chu Khang đáp lời.

Bạch Cốc Dật quan sát một hồi rồi mới nhẹ nhàng hừ một tiếng, phất tay áo bước ra bên ngoài.

Chu Khang nhìn thấy lão ta đã rời đi bèn nhíu mày, đi về phía vách núi cách đó khá xa.

Bên vách núi.

Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng nhắm mắt tu hành trong thạch đình ở trên sườn núi, hắn chưa hề rời đi Hắc ngục.

"Giám ngục." Chu Khang khom người:

"Bạch chủ quản đã đi rồi, nhưng mà hình như là chủ quản có việc gì đó rất gấp, ngài thật sự không gặp sao?"

"Ừm." Mạc Cầu trong mũi hừ nhẹ:

"Mấy ngày gần đây là thời điểm then chốt để ta tu hành, không dễ rời đi, chuyện khác để mấy ngày nữa rồi nói."

Hắn mới vừa lấy được bình huyết dịch Xuyên Thiên Cưu thứ hai, đang luyện hóa, không có thời gian để chậm trễ.

Vả lại. . .

Hắn cũng không muốn gặp Bạch Cốc Dật.

"Thế nhưng là. . ." Chu Khang cẩn thận ngẩng đầu, nói:

"Ta thấy chủ quản rất cấp bách, nếu như biết ngài trốn tránh không gặp, sợ là sẽ rất không cao hứng."

"Thì tính sao?" Mạc Cầu mở mắt, lạnh nhạt mở miệng:

"Trong khoảng thời gian này, ta không muốn gặp lão ta."

"Tại sao?"

"Đúng vậy a, tại sao?"

Tiếng hỏi đến từ hai người.

Mạc Cầu hơi biến sắc, thân thể nhanh chóng quay ngược lại, chỉ thấy ở trong bóng tối có một người đang chậm rãi dạo bước tới.

Bạch Cốc Dật!

Lão ta lại không đi, ngược lại còn đi theo đến đây.

Bạch Cốc Dật áo đen tóc trắng, đôi mắt u ám đang bước từng bước một đến đây, áp lực vô hình tùy theo rơi xuống.

Cũng làm cho trong lòng Mạc Cầu trầm xuống.

"Mạc giám ngục." Bạch Cốc Dật nhìn Mạc Cầu, yếu ớt nói:

"Ta không nhớ là mình đã từng đắc tội với ngươi, tại sao ngươi lại sợ gặp ta như vậy, chẳng lẽ đã làm việc gì đó có lỗi với ta sao?"

"Hửm?"

Âm chưa lạc, từng sợi hàn ý đã tuôn ra.

Chu Khang ở bên cạnh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy phát lạnh khắp người, giống như sắp đại nạn lâm đầu, ngay cả thân thể cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

"Bạch chủ quản, nguyên lai ngài chưa đi." Mạc Cầu nở một nụ cười nói:

"Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là ta nghe nói Bạch thiếu gia bất hạnh gặp nạn, tâm tình gần đây của chủ quản không được tốt lắm, những người đến thăm đều bị ngài răn dạy không ít, cho nên Mạc mỗ không muốn tự chuốc khổ vào người."

"Thật sao?" Khóe miệng Bạch Cốc Dật hơi vểnh, nói:

"Vách núi nơi này lồi ra ngoài, bên dưới có dung nham, còn có Hỏa ngạc nấn ná, lúc nào cũng có thể rơi xuống dưới đó, Mạc giám ngục thật sự là rất có nhã hứng."

"Hoặc là. . ."

Giọng nói của lão ta trầm xuống:

"Ngươi không sợ Hỏa ngạc bên dưới?"

"Bạch chủ quản nói đùa." Mạc Cầu lắc đầu:

"Chỉ là tại hạ có tự tin, cho dù có phát sinh chuyện gì thì cũng có thể kịp thời tránh thoát, vả lại không bỏ được phong cảnh nơi này."

"Thật sao?" Bạch Cốc Dật từ chối cho ý kiến:

"Nghe nói, Mạc giám ngục tinh thông thuật Ngự Thú?"

"Không tính là tinh thông, chỉ là có biết một hai mà thôi." Mắt Mạc Cầu co rụt lại, cẩn thận từng li từng tí trả lời:

"Sao vậy, Bạch chủ quản cảm thấy hứng thú với thuật Ngự thú sao?"

"Không sai." Bạch Cốc Dật gật đầu:

"Đúng là ta đang cảm thấy hứng thú với thuật Ngự Thú, ta hoài nghi có người điều khiển Hỏa ngạc hại chết Vân nhi."

"Là ngươi làm đúng không?"

Giọng nói của lão ta rất bình thản, nhưng chuyện nói ra lại làm cho người ta kinh hãi.

"Bạch chủ quản, không nên nói đùa." Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, khoát tay nói:

"Tại hạ không có năng lực này."

Bạch Cốc Dật quan sát thật kỹ Mạc Cầu, dương như muốn nhìn ra sơ hở từ trên mặt của đối phương, tiếc là chẳng thu hoạch được gì.

"A. . ."

Bạch Cốc Dật a nhẹ một tiếng, tùy ý nói:

"Không quan trọng, dù sao cũng đều phải chết."

Vừa dứt lời, trong mắt lão ta đột nhiên xuất hiện một vòng u quang, chớp mắt đã lao qua mười trượng, xuất hiện ở trước mặt của Mạc Cầu.

"Bành!"

Hư không bạo chấn.

Từng tầng gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt trần đang lan tràn khắp nơi, trong phạm vi hơn một trượng xung quanh, núi đá vỡ nát.

Thập Bộ Nhất Sát!

Mạc Cầu cầm cây Hắc Huyền Bổng trong tay, sắc mặt ngưng trọng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cây cờ đang nhẹ nhàng đong đưa ở phía trước.

Chính vì cái thứ nhìn như mềm mại này đột ngột hiển hiện đã ngăn cản một kích mà hắn ngang nhiên bộc phát.

Rõ ràng chỉ là một lớp vải rất mỏng, nhưng lại cứng cỏi không thể tưởng tượng nổi, tầng tầng lớp lớp lực đạo ngăn cản toàn bộ thế công đột kích.

"Xoạt!"

Hỏa Sát Chân cương mạn thiên cuồng quyển, giống như mũi khoan đang điên cuồng chuyển động, liều mạng đâm tới phía trước.

"Quả nhiên!"

Bạch Cốc Dật ở sau lưng cây cờ biểu lộ không thay đổi, còn vẻ một mặt thản nhiên:

"Thiên Vân nói không sai, thực lực của ngươi rất mạnh, liền xem như đệ tử Nội môn, hơi không cẩn thận cũng sẽ thất bại."

"Đáng tiếc. . ."

Lão ta nhẹ nhàng nâng tay lên, một vòng kiếm quang du tẩu chớp nhoáng, chỉ nhẹ nhàng quấn khẽ, Chu Khang ở bên cạnh đã bị chém thành mấy khối.

Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận