Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 621. Mai Phục

Chương 621. Mai Phục


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu thì lại mặt không đổi sắc, chỉ có đôi mắt là đang nhẹ nhàng xoay tròn, Diêm La Tâm Kinh đã tiến giai tầng thứ tám, trải qua Thông Tâm Châu dạt dào biến hóa.

Cảnh giới Thần hồn của Diêm La Tâm Kinh tầng thứ tám đã không kém gì Kim Đan trung kỳ.

Lại có Thông Tâm Châu, Thần hồn bí pháp gia trì, đối với hắn thì thần hồn của một tu sĩ Đạo cơ giống như ánh nến tiện tay liền có thể bóp tắt.

Không chịu nổi một kích!

"Tốt!"

Trong cảm giác của Hà Nhược Lan, thời gian dường như đã trôi qua hồi lâu, nhưng thật ra cũng chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở.

Theo Cổ Nhược Bàn gật đầu, áp lực vô hình liền biến mất, cơ thể đang căng thẳng của nàng cũng không khỏi thả lỏng, ngẩng đầu chỉ thấy một vệt lưu quang chui vào mắt Mạc Cầu.

"Tiếp tục đi!"

"Vâng!"

Lại là một môn truyền thừa có thể tu đến Kim Đan.

Ngược lại là niềm vui ngoài ý muốn.

Chẳng qua lúc này hắn không có công phu để cảm ngộ, sắc mặt của Cổ Nhược Bàn như tro tàn, ngây ra như phỗng, mang theo hai người Mạc Cầu đi tới phía trước, một lát sau, một cánh cửa lớn có rất nhiều phong cấm đã xuất hiện ở trước mặt.

"Cổ thủ lĩnh!"

Chỗ này chỉ có hai người trông giữ, hơn nữa đều đã tiến giai Đạo cơ, nhìn thấy người tới, một người trong đó hai mắt sáng lên, cười nói:

"Ta biết là Cổ thủ lĩnh xuất mã thì nhất định sẽ thành công, cô nàng này cuối cùng vẫn không thể đào tẩu."

Cũng giống như trước đó, hai người này đều không hề quan tâm đến Mạc Cầu, giống như hắn không hề tồn tại vậy.

"Ừm."

Cổ Nhược Bàn gật đầu:

"Mở cửa."

"Vâng."

Hai người nghe tiếng liền lùi lại một bước, xoay người lại, mười ngón run run, đánh ra vô số linh quang huyền diệu về phía cánh cửa lớn.

"Ông. . ."

Một tiếng ong vang lên, cửa lớn từ từ mở ra.

Đây là một căn mật thất có diện tích rộng lớn, trong mật thất cực kỳ trống trải, chỉ có vài vạc nước và một cái giá gỗ kỳ dị.

Trong chum nước là một vị nữ tử đang hôn mê.

Trên giá gỗ đang trói chặt một người trẻ tuổi mình đầy thương tích.

Người trẻ tuổi này có thân hình tráng kiện, diện mạo tuấn lãng, mũi cao, mày kiếm, bộ dạng chịu đủ tra tấn, toàn thân đẫm máu, nhưng vẫn không làm giảm bớt khí khái hào hùng trên người y.

Đặc biệt là đôi mắt lãng như xán tinh kia, mặc dù lộ ra vẻ rã rời nồng đậm, nhưng những ánh sáng ẩn chứa trong đó vẫn khiến cho người ta say mê.

"Quách Bộ Bình!"

Cánh cửa đá ở sau lưng vừa mới đóng lại, Hà Nhược Lan đã tránh thoát trói buộc, nhảy đến trước mặt người tuổi trẻ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không nhẫn ân cần.

Khác với những vị nữ tử ở bên trong vạc nước, người trẻ tuổi này vẫn còn có ý thức, cái này không phải là do thủy phỉ nương tay, mà là để chuyên môn tra tấn.

Quách Bộ Bình nghe tiếng mí mắt hơi run rẩy, nhìn về phía Hà Nhược Lan xuất hiện ở trước mặt mình với ánh mắt hơi kinh ngạc:

"Hà tiên tử?"

"Ngươi. . . Ngươi đừng có trúng gian kế của bọn hắn, Lục La tiên tử không ở nơi này. . ."

Lời còn chưa dứt liền im bặt.

Nếu Hà Nhược Lan đã xuất hiện ở đây, vậy thì mình cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, nghĩ đến đây, trên mặt của Quách Bộ Bình không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng.

"Quách huynh đừng lo lắng." Hà Nhược Lan vội vàng mở miệng:

"Ta không phải bị bọn chúng bắt tới đây, còn có một vị tiền bối đi theo, bọn thủy phỉ còn không biết, ta lập tức cứu ngươi ra ngoài."

Nói xong liền nhìn Cổ Nhược Bàn ở sau lưng hỏi:

"Xiềng xích này mở như thế nào?"

"Phía dưới có chốt đóng mở." Cổ Nhược Bàn chỉ một ngón tay:

"Bất quá, ta khuyên ngươi. . ."

Hắn còn chưa dứt lời liền thấy Hà Nhược Lan đã vung tay đánh nát tiết điểm bên dưới, xiềng xích đã rầm rầm rơi xuống.

"Muộn!"

Cổ Nhược Bàn thu hồi bàn tay, đần độn mở miệng:

"Cởi bỏ xiềng xích là để kéo y ra ngoài thụ hình, hiện nay không phải thời gian thụ hình, xiềng xích bị cởi bỏ thì bên ngoài sẽ có người tới hỏi thăm, ngươi định giải thích như thế nào?"

"A!"

Sắc mặt Hà Nhược Lan tái nhợt, vội vã quay đầu nhìn về phía Mạc Cầu bằng ánh mắt cầu cứu.

Lúc này Mạc Cầu đã dừng lại trước một vạc nước, bên trong có một nữ nhân đang nhắm nghiền hai mắt, đã bị hôn mê, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ đau đớn.

Chính là Tiết Lục Y!

Khoảng cách Tiết Lục Y không xa cũng có một nữ tử khác cũng có chút nhìn quen mắt.

Rõ ràng là vị nữ tu đã bị mất tích của Tống gia.

"Bành!"

Mạc Cầu bấm tay gảy nhẹ, vạc nước liền nổ tung, từng vị nữ tử lần lượt ngã xuống đất, quần áo ướt đẫm bó sát thân thể, hiện ra tư thái linh lung.

Hắn xoay người nhìn về phía Quách Bộ Bình:

"Thủy phỉ có thể vận dụng được mấy phần lực lượng của Linh chu?"

"Mấy phần?" Quách Bộ Bình sững sờ, vô thức hồi đáp:

"Mấy ngày trước chỉ vỏn vẹn có năm phần, bây giờ chắc là đã có bảy phần, bất quá sau khi ta được cởi trói thì có thể thi triển Pháp thuật đoạt lại một bộ phận lực lượng của Linh chu."

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, khẽ vung tay áo dài, một bình đan dược bay ra:

"Ăn nó đi."

. . .

"Bạch!"

Hơn hai mươi chiếc tàu chiến xuyên thủng chướng khí, xuất hiện ở phía trên đầm lầy.

Tống Đốc đứng trong khu hạch tâm trên chiến hạm, Thần niệm trải qua trận pháp gia trì quét xuống bên dưới, Một chút thủy phỉ nhận phải quấy nhiễu, đang bay ngược ra sau.

"Tìm được rồi!"

"Động thủ!"

Trên một chiếc chiến hạm khác, Chu Tử Thăng vung tay lên, một chiếc Linh chu ngũ phẩm giống như Thiên Túc ngô công đã nhào về phía thủy phỉ ở bên trong đầm lầy.

"Đừng nóng vội. . ."

Diệp Phi Hoa nhíu mày, thấy thế liền bất đắc dĩ lắc đầu, thân hình thoắt cái đã thoát ra khỏi chiến hạm:

"Động thủ đi, đừng thả thủy phỉ rời đi!"

Đối với Diệp Phi Hoa, mặc dù uy năng của Linh chu chiến hạm rất mạnh, nhưng cũng bị ràng buộc rất lớn, không mau lẹ bằng việc đơn độc hành động.

Chiến hạm xông vào đầm lầy, trận pháp vận chuyển, Thần niệm giống như rađa càn quét bốn phía, kết thành chiến trận trùng trùng điệp điệp, đánh về phía cứ điểm của thủy phỉ ở phía trước.

Một lát sau.

"Oanh!"

Linh quang bộc phát, từng đoàn thủy lôi, liệt diễm bao phủ xung quanh, vô số công kích xuất hiện ở tứ phương, có mấy chiếc chiến hạm vừa mới tiếp xúc liền bị xé tan tành.

Còn có vài vị Đạo cơ chết thảm tại chỗ!

"Xảy ra chuyện gì?"

"Ở đây có mai phục!"

"Đáng chết!" Chu Tử Thăng cắn răng gầm thét:

"Khẳng định là có người đả thảo kinh xà, làm cho thủy phỉ phòng bị, nếu không phải thì sẽ không như vậy."

Nói xong liền tức giận trừng mắt nhìn Hạng Phủ Minh, hiển nhiên là gã ta đã định ném hết tội chiến hạm bị mai phục lên người của Phái Thương Vũ, dù sao chỉ có một mình Mạc Cầu đi tới đây trước.

"Không, sẽ không." Sắc mặt Hạng Phủ Minh trắng bệch, vội vã khoát tay:

"Mạc trưởng lão chưa chắc có thể tìm tới nơi này, cho dù tìm tới thì chắc cũng chỉ vừa tới không lâu, mà nhìn những tên thủy phỉ này lại giống như đã chờ rất lâu rồi."

"Đủ rồi!" Diệp Phi Hoa lạnh giọng mở miệng:

"Bây giờ nói những chuyện này còn có tác dụng gì, ở đây đã bị trận pháp bao phủ rồi, lao ra ngoài trước rồi nói!"

"Diệp tiên tử nói có lý." Tống Đốc gật đầu, há to miệng phun ra một đoàn nộ lôi, dung nhập phi kiếm, đánh về phía trước một mảnh Linh quang ở trước mặt.

"Ầm ầm. . ."

Tiếng nổ nối liền không dứt.

. . .

Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu.

Ở trên đầu lâu.

Đại thủ lĩnh của thập thất thủy kiêu Ô Long - Trác Mãng đang ngồi ngay ngắn trên đại ỷ, trên mặt nở nụ cười lạnh, nhìn cảnh tượng phía dưới được phát ra bởi Viên Quang Thuật.

"Hơn mười vị Đạo cơ, mấy chục món Pháp khí Cực phẩm, lại thêm những chiếc Linh chu này, nếu như có thể lấy được, trong vòng trăm năm sau này, chúng ta đều có thể tiếp tục hưởng thụ."

"Lão đại!"

Bỗng nhiên, một vị tu sĩ đang khống chế Linh chu biến sắc, vội vàng nói:

"Có người đang đoạt lại quyền khống chế Linh chu, hình như là Quách Bộ Bình!"

"Hả?"

Sắc mặt Trác mãng trầm xuống, ánh mắt nhìn sang ba người ở bên cạnh:

"Qua."

"Vâng!"

"Toàn lực khu động Linh chu, mở trận pháp ra, tất cả mọi người không được tùy tiện hành động, thông báo cho thập tam và thập ngũ đang tọa trấn ở hậu phương cũng qua đó xem đã xảy ra chuyện gì."

"Vâng!"

"Bành!"

Mạc Cầu nhẹ nhàng vung tay một cái, một người lập tức ngửa mặt lên trời rồi ngã ầm xuống đất.

Ở xung quanh Mạc Cầu đã có mười mấy bộ thi thể, phần lớn đều bị vặn đứt eo, thân hình vặn vẹo, tử trạng cực thảm.

Cổ Nhược Bàn đứng ở bên cạnh, cầm búa trong tay, khuôn mặt dữ tợn.

Gã bị Mạc Cầu chưởng khống, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Mạc Cầu đại khai sát giới, không thể ra tay ngăn cản thì không nói, có khi còn bị ép phải ra tay giúp đỡ.

"Cẩn thận!"

Trong mật thất ở sau lưng, Quách Bộ Bình mở miệng nói:

"Bọn chúng đã phát hiện ra ta, lát nữa sẽ có cao thủ chạy tới."

"Ừm."

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đưa thay sờ sờ vách tường bên cạnh.

Vách tường được xây từ đá và gỗ.

Sờ vào không cảm thấy cứng rắn, mà lại có cảm giác ôn nhu giống như vật sống vậy, tinh tế cảm nhận còn có thể phát hiện được khí tức đang lưu chuyển bên trong.

Cái này làm cho Mạc Cầu không khỏi so sánh với Yển sư tạo vật.

Hai thứ đều có chỗ giống nhau.

Đều là mượn nhờ ngoại vật, dùng trận pháp, cơ quan, toán học biến hóa thành cơ, dung hợp các loại Linh tài, kỳ vật, chế tạo vật phụ trợ.

Thậm chí có thể nói, Linh chu ở Vân Mộng Xuyên vốn là một loại Yển sư tạo vật.

Chỉ là nhờ vào hoàn cảnh của Vân Mộng Xuyên nên Linh chu Cửu phẩm đã tự thành một hệ thống, không hề kém hơn truyền thừa của Yển tông.

So ra mà nói thì Yển tông nghiên cứu về khôi lỗi nhiều hơn.

Mười hai con khôi lỗi đỉnh tiêm, mỗi con đều vô cùng phức tạp, uy năng cường hãn.

Bất quá ở trong trí nhớ của Doanh Dao thì Yển tông cũng có người am hiểu chế tạo những thứ to lớn như phi thuyền, trọng lâu, chỉ là khó lên đỉnh phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận