Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 842. Điệu Hổ Ly Sơn

Chương 842. Điệu Hổ Ly Sơn


Người dịch: Whistle

"Là Thất Phi cung Đế Khốc thắng sao?" Hòe Bá nhướng mày, lập tức lắc đầu:

"Không sao, mặc kệ người thắng là ai thì chúng ta cũng sẽ không thua, Hầu gia hãy theo ta đi gặp La Quân, chúng ta cùng nhau trở về Vương phủ."

"Cữu phụ(cậu) tới rồi à!" Hai mắt Thừa Thiên hầu sáng lên:

"Cữu phụ ở đâu, mau mau dẫn đường."

La Quân Hắc Diệp chính là cao thủ U Minh uy chấn một phương trong Lỗ vương cảnh, có quan hệ mật thiết với Lỗ vương, còn là huynh trưởng của Vân Vương phi.

Thừa Thiên hầu có thể có được như ngày hôm nay đều nhờ vào vị cữu phụ này.

"Vâng."

Hòe Bá vươn tay mời, mang theo bầy quỷ bay đến một ngọn núi ở phía xa.

Một lát sau.

Một tòa đình viện nổi bật xuất hiện trong nhận biết của bầy quỷ, tòa đình viện này được dựng trên đỉnh núi, nhưng lại cách mặt đất khoảng hơn ba thước.

Tòa đình viện này rõ ràng là một món quỷ khí loại lớn có thể di động.

Trong đình viện.

Có đủ mọi hoa cỏ cây cối, quỷ bộc đang bước đi ngay ngắn trật tự trong đó, lại tạo cho người một cảm giác âm trầm kinh khủng.

Độn quang đáp xuống hậu viện.

Có một vị nam tử có khuôn mặt lãnh túc, thân hình cao lớn đang đứng chắp tay bên trong thạch đình, người này chính là La Quân Hắc Diệp.

"Cữu phụ!"

Thừa Thiên hầu nhìn thấy đối phương liền vội vàng chạy tới:

"Hài nhi gặp qua cữu phụ!"

"Ừm." Gương mặt lạnh lùng của Hắc Diệp lộ ra một nụ cười, ông ta vươn tay khẽ vuốt đầu của Thừa Thiên hầu, chậm rãi gật đầu:

"Không có việc gì là được, không có việc gì là được."

"Cữu phụ." Thừa Thiên hầu nghe vậy hai mắt liền đỏ lên, ở trước mặt đối phương, gã đã bỏ xuống lớp ngụy trang của bản thân, lộ ra bộ dáng trẻ con hiếm thấy:

"Là do hài nhi vô năng, không thể chiến thắng."

"Không sao." Hắc Diệp lạnh giọng mở miệng:

"Mẹ con cũng đã sớm đoán được chuyện này rồi, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, sau khi các ngươi vào trong Táng Long Thiên thì nàng đã chuẩn bị sẵn."

"Bất luận là con có thắng hay không. . ."

"Lỗ vương chi vị đều sẽ nằm trong tay con."

"Nhưng mà." Thừa Thiên hầu ngẩng đầu, nói:

"Quy củ là sẽ dùng thu hoạch trong Táng Long Thiên để quyết định Lỗ vương chi vị, hơn nữa phụ vương cũng đã mở kim khẩu, mẫu thân có thể làm được gì?"

"Hừ!" Hắc Diệp hừ nhẹ:

"Cha con, chết rồi."

"Chết rồi?"

"Cái gì!"

"Tại sao lại như vậy?"

Bầy quỷ nghe vậy liền nhao nhao biến sắc.

Hắc Diệp thì lại mặt không đổi sắc, tiếp tục nói:

"Trước khi Lỗ vương chết đã đích thân viết một bức thư muốn để con kế thừa vị trí Lỗ Vương, bức thư này đã được mấy vị Quỷ Vương xác nhận."

"Cho nên. . ."

Ông ta nhìn Thừa Thiên hầu rồi gằn từng chữ:

"Con, chính là Lỗ vương đời tiếp theo!"

"Con sao?"

Thừa Thiên hầu biến sắc, gã cảm thấy tim mình đang đập rất nhân, xung quanh quỷ thể xuất hiện hơi khói chập trùng, hiển nhiên là đang mất bình tĩnh.

"Không cần lo lắng."

"Cũng không cần sợ hãi."

Hắc Diệp lặng lẽ mở miệng:

"Có ta ở đây, có mẹ con ở đây, con sẽ không có chuyện gì đâu, thứ thuộc về con thì sẽ không ai đoạt được, cũng không thể ra tay cướp đoạt."

Trong giọng nói mang theo ngạo khí bừng bừng phấn chấn.

La Quân hùng cứ một phương, uy thế của ông ta làm cho bầy quỷ hít thở trì trệ, vô thức cúi đầu, không dám nhìn đối phương.

Quỷ Vương Trung giai!

Tần Thanh Dung nhắm mắt lại:

'Hơn nữa còn không phải là Trung giai Quỷ Vương bình thường, La Quân có quan hệ rất mật thiết với Lỗ vương, hơn nữa thực lực của ông ta cũng không phải tầm thường.'

"Vâng!"

Thừa Thiên hầu lấy lại tinh thần, sự uể oải trong lòng quét sạch sành sanh, vẻ mặt phiếm hồng, gật đầu thật mạnh nói:

"Cữu phụ nói đúng, Lỗ vương chi vị vốn nên là của con, tiểu tử Đế Khốc chẳng qua chỉ là may mắn nhất thời mà thôi."

"Nha!" Hắc Diệp chân mày:

"Là Thất Phi cung thủ thắng sao?"

"Thật là. . ."

"Nằm ngoài ý định."

Không biết ông ta đã nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm, lông mày cũng hơi nhíu lên, thoáng cái lại hồi phục tinh thần lại, xua tay nói:

"Bất luận là ai thì cũng không thể ngăn cản được con, theo ta về Lỗ vương phủ, chiếm được Lỗ vương chi vị trước rồi nói."

"Vâng."

Thừa Thiên hầu gật đầu, đang muốn mở miệng nói tiếp thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

"Kẻ nào?"

Gương mặt xinh đẹp của Tần Thanh Dung phát lạnh, đột nhiên quát khẽ một tiếng, một vệt kiếm quang đâm rách thạch đình, giống như một vệt kiến quang xuyên thiên đâm thẳng vào hư không.

"Đinh. . ."

Tiếng va chạm giòn dã vang lên giữa không trung, kiếm quang dễ dàng sụp đổ, một cái bóng mờ thoáng hiện, lập tức độn về nơi xa.

"Muốn chạy trốn sao?"

Tần Thanh Dung hừ lạnh, thân thể mềm mại lắc lư, thi triển bí pháp Tổ đình, trong chớp mắt đã hóa thành một vệt bạch ngấn vượt ngang chân trời, đuổi theo cái bóng mờ kia.

"Đừng!"

La Quân Hắc Diệp nhíu mày, vươn tay mở miệng:

"Giặc cùng đường chớ. . ."

Nhưng mà.

Tốc độ nói chuyện của ông ta còn kém tốc độ động thủ của Tần Thanh Dung rất rất xa, còn chưa kịp dứt lời thì đã có hai vệt độn quang bay đi xa.

"Ai!"

Hắc Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn xung quanh một chút rồi lập tức nói:

"Các ngươi ở chỗ này chờ một lát, ta đi một chút rồi về."

"Vâng."

Bầy quỷ xác nhận.

Hắc Diệp khẽ vung tay áo dài, quỷ ảnh tản ra như mây khói, khi xuất hiện lại thì đã ở ngoài hơn mười dặm, lấp lóe vài cái đã vượt qua phạm vi nhận biết của Quỷ Vương.

Mặc dù Tần Thanh Dung chỉ vừa tiến giai Quỷ Vương không bao lâu, nhưng dù sao cũng từng thần giao với Mạc Cầu một trận, còn được lực lượng tam thế gia trì, nội tình cũng không thấp.

Độn quang toàn lực ứng phó, Hắc Diệp không thể đuổi kịp ngay được.

Một lát sau.

Tần Thanh Dung dừng lại ở một khu quỷ vực âm trầm, liếc nhìn quanh mình rồi không cam lòng hừ nhẹ một tiếng.

"Thánh nữ."

Hắc Diệp độn tới gần, chậm rãi mở miệng:

"Không bắt được con Quỷ vật kia sao?"

"Ừm."

Tần Thanh Dung gật đầu:

"Kẻ này trốn rất nhanh, đột nhiên lại biến mất không thấy gì nữa."

"Bỗng nhiên. . ."

Hắc Diệp sững sờ, sắc mặt lập tức đột biến:

"Không tốt!"

"Trúng kế, là điệu hổ ly sơn!"

......

"Chúc mừng Hầu gia."

Tưởng Lục Tiên nhìn Tần Thanh Dung và Hắc Diệp đi xa liền nở một nụ cười rồi chắp tay thi lễ với Thừa Thiên hầu:

"Xem ra cho dù hầu gia không thể lấy được thứ nhất trong Táng Long Thiên cũng chẳng có chuyện gì, chỉ cần có La Quân và Vương phi ở đây, Lỗ vương chi vị ngoài hầu gia ra thì không còn là của ai khác nữa."

Thừa Thiên hầu cũng không còn dáng vẻ lo lắng như lúc trước, gã cười gật đầu:

"Đúng vậy!"

"Ai mà ngờ là phụ vương của ta lại chết nhanh như vậy, chết tốt lắm, nếu không thì chúng ta sẽ bị tên tiểu nhi Đế Khốc kia chỉ trích."

Nghĩ đến Đế Khốc thì trên mặt gã ta lại hiện ra vẻ dữ tợn.

Mâu thuẫn của hai người này đã rất sâu đậm, Quỷ vật vốn lại lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa, lại thêm việc sinh ra ở trong đế vương gia chỉ quan tâm đến lợi ích, không có tình huynh đệ gì có thể nói.

Thù địch mới là trạng thái bình thường.

Phụ thân thân sinh Lỗ vương đã chết mà gã cũng không thấy bi thương, ngược lại còn cảm thấy có chút may mắn.

"Đế Khốc tiểu nhi đã từng nhiều lần làm hỏng đại sự của ta, còn giết Đông Bình, nếu như ta trở thành Quỷ Vương thì nhất định sẽ làm cho nó muốn sống không được muốn chết cũng không xong!"

"Còn có Toàn Chân đạo. . ."

Hai mắt gã co rụt lại, trên mặt tràn đầy hận ý:

"Sẽ có ngày ta đích thân mang theo Quỷ binh san bằng động thiên Thượng Thanh Huyền U!"

"Hầu gia chí lớn." Tưởng Lục Tiên chắp tay:

"Mạt tướng định đi theo làm tùy tùng. . ."

"Kẻ nào?"

Còn chưa dứt lời thì sắc mặt Tưởng Lục Tiên đã đại biến.

Thân là đại tướng sát phạt trên chiến trường, Tưởng Lục Tiên cực kỳ nhạy cảm với sát cơ, cũng là con quỷ đầu tiên phát hiện ra không đúng.

Y vừa mở miệng liền biết là không kịp tế ra binh khí, nên liền cong tay thành trảo đánh về phía trước.

Hòe Bá phản ứng chậm một nhịp, nhưng động tác lại nhanh hơn Tưởng Lục Tiên, thân hóa thành một cái bóng mờ, cuốn theo một thanh nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve đâm thẳng vào hư không.

Động tác của hai quỷ cũng không chậm.

Nhưng mà. . .

Người tới càng nhanh hơn!

Hư không ở sau lưng Thừa Thiên hầu mấy trượng giống như gợn sóng nổi lên trên mặt nước, một thanh trường đao vô thanh vô tức từ trong hư không đâm ra.

Trường đao đâm thẳng tới chỗ yếu hại ở sau lưng.

Đao xuất im ắng, nhưng lại nhanh tuyệt nhân hoàn.

Khi Tưởng Lục Tiên phát hiện được khí cơ có biến thì hư không mới sơ hiển dị dạng, đợi khi hai quỷ động thủ thì mũi đao đã kề sát sau lưng của Thừa Thiên hầu.

Đao quang giống như một con độc xà vận sức chờ phát động, đột nhiên lộ ra răng nanh dữ tợn.

Người tới bỗng nhiên tập sát, quả quyết mà mau lẹ, cho dù là Vô Ảnh Quỷ Bạch thúc ở chỗ này cũng sẽ cảm thấy thẹn không bằng.

"A!"

Cảm giác nguy cơ cực hạn làm cho quỷ thể của Thừa Thiên hầu điên cuồng rung động, vô số làn khói đen từ trong mỗi một sợi lông tơ phun ra, thân hình cũng tăng lên.

Thánh Tâm Quỷ Thể!

Thừa Thiên hầu là một trong những người mang lục đại quỷ thể của Lỗ vương, cơ thể hợp nhất với thiên địa, niệm động liền có thể dẫn Âm phủ khí gia trì trên người.

Những con quỷ khác thì không thể làm được như vậy.

Chỉ cần gã ta hiện ra quỷ thể thì có thể tụ tán vô hình, biến ảo vô tung, cho dù là Quỷ Vương Trung giai cũng đừng nghĩ dễ dàng có thể giết được gã.

"Hừ!"

Một tiếng hừ nhẹ cắt ngang động tác của Thừa Thiên Hầu.

Bách Tịch Đao mang theo sát ý chặt đứt vạn vật sinh linh chạm vào lưng của Thừa Thiên Hầu, sát ý xuyên qua trường đao tràn vào trong cơ thể đối phương.

Chỉ vừa nhẹ nhàng chạm vào đã làm cho động tác của đối phương cứng đờ.

"Ngừng tay!"

"Hầu gia cẩn thận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận