Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 383. Quái Vật

Chương 383. Quái Vật


Người dịch: Whistle

Trong tràng đột ngột yên tĩnh.

Chỉ thấy trên không trung có rất nhiều phi châm đâm xuyên Mạc Cầu, một đao một kiếm xuyên thủng Lý Nguyên Cảnh.

Hai người, lưỡng bại câu thương!

Thân thể mềm mại của Lương Tuyết Quân lay nhẹ, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Ba vị tà đạo Chân truyền thì lại tỏ ra cuồng hỉ, cơ hồ không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài.

Trên đời lại còn có chuyện tốt như thế này?

Chẳng qua chỉ sau một khắc, vẻ mặt hưng phấn của bọn hắn lập tức trì trệ, thay vào đó là vẻ kinh sợ.

Mạc Cầu thân như U Minh, chậm rãi đạp xuất, trăm ngàn lỗ thủng trên người cũng biến mất không thấy gì nữa.

Trong mắt Lý Nguyên Cảnh lộ ra vẻ kinh ngạc, thân hình phiêu tán giống như làn khói, lập tức xuất hiện ở cách đó không xa.

Trên ngực, mi tâm cũng không có vết thương nào!

"Hai người này. . ." Gò má của Triệu Vô Nhai run run:

"Hai người này đều đã tu luyện thể chi pháp tới đỉnh phong, cơ hồ đạt tới tình trạng vạn pháp bất triêm."

Bạch Ngoại, Nhiếp Phong cũng gật đầu phụ họa, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng.

Luận bí pháp nhục thân, Hợp Hoan tông thì không đề cập tới, Huyết Sát tông và Cửu Sát điện đều có pháp môn đỉnh tiêm.

Bọn họ rất rõ ràng, đạt tới trình độ của hai người Mạc Cầu và Lý Nguyên Cảnh thì sẽ trở nên đáng sợ đến bực nào!

"Thương Vũ phái. . ." Bạch Ngoại chớp chớp đôi mắt:

"Rõ ràng chỉ là một môn phái nhỏ không có tiếng tăm, không ngờ lại ra nhiều nhân tài như vậy?"

Với thủ đoạn mà hai người này triển lộ, đừng nói là Thương Vũ phái, cho dù là ở trong Hợp Hoan tông cũng là nhân kiệt đỉnh tiêm.

"Pháp môn mà Lý Nguyên Cảnh tu luyện chắc là không phải của Thương Vũ phái." Triệu Vô Nhai nghe vậy lắc đầu:

"Ngược lại thì một người khác, U Minh pháp thể đại thành đương thời."

"Động thủ!"

Nhiếp Phong mở miệng, ánh mắt của cả ba người đều ngưng tụ.

"Muốn chết!" Lý Nguyên Cảnh thấy một kích không đạt được mục đích, mà mình lại kém chút gặp nạn, không khỏi lửa giận dâng trào.

Gã lập tức gầm nhẹ một tiếng, một cây trường phiên đen thui từ sau lưng hiện lên, mặt cờ điên cuồng vung vẩy.

Một cỗ khói đen dạt dào tuôn ra, vô số con lệ quỷ ở trong đó gào thét không ngừng, cuốn lên từng trận âm phong.

"Vạn Quỷ Pháp Chú!"

"Đi!"

Lý Nguyên Cảnh ra lệnh một tiếng, những luồng khói đen mang theo từng trận âm phong, giống như vạn thú bôn đằng, lao thẳng tới vị trí của Mạc Cầu.

Mạc Cầu híp mắt lại, dậm chân một cái.

"Bành!"

Không khí trong phạm vi gần một mẫu đột nhiên run lên.

Lực lượng hệ Hỏa đang rời rạc giữa giữa thiên địa lập tức hội tụ, cũng theo pháp quyết mà ngưng tụ thành hình.

Huyền Hỏa Đằng Long!

Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm!

Chín đoàn liệt diễm cuồng quyển một phương, còn có trăm ngàn đạo âm hỏa kiếm quang xông ra trăm trượng xa chỉ trong chớp mắt.

Khói đen và lệ quỷ va chạm vào nhau, chỉ trong nháy mắt đã tan thành mây khói.

"Thật mạnh!"

Sắc mặt Bạch Ngoại tái nhợt:

"Cái bí cảnh này thật sự có khả năng hạn chế Pháp thuật sao?"

Theo lý mà nói, bất luận là Pháp thuật hay Thần thông, chỉ cần ở trong bí cảnh này thì uy lực sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Nhưng pháp thuật mà hai người ở bên trên thi triển lại dường như không bị ảnh hưởng.

Thậm chí. . .

Uy năng còn mạnh hơn rất nhiều bí pháp mà bọn hắn thi triển ở ngoại giới.

"Ngươi quên vị Đạo cơ của triều Ngụy rồi à?" Nhiếp Phong híp mắt, túc âm mở miệng:

"Khi vị Đạo cơ kia thi triển Pháp thuật cũng là như thế, mặc dù cảnh giới không còn, nhưng uy lực lại không bị hạn chế."

"Không sai." Triệu Vô Nhai gật đầu:

"Lấy lực lượng thần hồn của tu sĩ Đạo cơ có thể nhìn rõ khí cơ biến hóa trong bí cảnh, lần theo khí cơ biến hóa để thi triển Pháp thuật, uy năng của Pháp thuật liền sẽ không bị hạn chế."

"Nhưng mà đó là Đạo cơ!" Bạch Ngoại nghiêng đầu, sắc mặt ngưng trọng:

"Hai người ở phía trên này đều là tu sĩ Luyện khí, một người trong đó còn chưa tới Luyện khí viên mãn."

Ba người lâm vào trầm mặc.

"Đáng chết!"

Sau một kích mà vẫn chưa thành công, Lý Nguyên Cảnh nổi giận trong lòng, đột nhiên huy động đại thủ, trường phiên ở phía sau bay ra như điện thiểm.

Trường phiên giống như du long, cán như trường thương, phiên giống hồng ảnh, cuốn theo quỷ yên đầy trời lao thẳng tới Mạc Cầu.

Đây là một môn pháp quyết ngự sử trường thương tinh diệu!

Cùng lúc đó, Trường Hà Kiếm tranh nhiên trường minh, kiếm quang đột ngột chói lọi rồi lao về phía bên này.

Uy thế còn mạnh hơn gấp bội so với Nguyệt Trường Ca của Hợp Hoan tông, còn không chỉ?

"Đến hay lắm!"

Mạc Cầu thét dài, trong lòng hào khí vạn trượng, tay búng ra, Âm Phong Vô Ảnh kiếm và Trảm Niệm Đao đồng thời nghênh tiếp.

Âm Sát Thập Nhị Kiếm hóa thành U Minh Quỷ Vực rồi nhanh chóng khuếch trương.

Minh Vương Trảm tựa như tịnh thổ của Phật môn, khẽ động, run lên, đều có thể dọn sạch tất cả thế công đột kích.

Chỉ với một đao một kiếm xoay tròn quanh người, bất luận là Pháp thuật Thần thông hay là quỷ phiên phi kiếm đều không thể tới gần hắn trong vòng mấy trượng.

Nhất kiếm, phá vạn pháp!

Lương Tuyết Quân ở cách đó không xa nhìn không kịp, trong lòng càng liên tục sợ hãi thán phục.

Kiếm quyết của vị Mạc Cầu này đơn giản là xuất thần nhập hóa.

Đao kiếm kết hợp, giống như tường đồng vách sắt, chỗ hắn đang đứng, cơ hồ vạn pháp bất triêm.

Thực lực của Lý Nguyên Cảnh thì không cần nhiều lời.

Trường Hà Kiếm, Vạn Quỷ Phiên đều là Pháp khí Thượng phẩm đỉnh tiêm, giơ tay nhấc chân cũng là bí pháp đỉnh tiêm.

Nhưng mà. . .

Lại thật sự không thể công đến trước người Mạc Cầu.

Đến nỗi Mạc Cầu, mặc dù hắn tiến thủ có hơi không đủ, nhưng tự vệ lại là dư xài.

"Không thể tưởng tượng nổi." Giọng nói trong đầu Lý Nguyên Cảnh lại vang lên lần nữa, trong giọng tràn đầy sợ hãi thán phục:

"Lý Nguyên Cảnh, ngươi không cần phải uổng phí sức lực, dùng môn kiếm pháp, trừ phi tu vi chênh lệch quá lớn, nếu không đừng nghĩ đến chuyện cưỡng ép công phá."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lý Nguyên Cảnh cắn chặt hàm răng:

"Việc này có quan hệ đến chuyện ta có thể tiến thêm một bước hay không, Diêm La Phiên đang ở trên người hắn, chẳng nhẽ cứ bỏ qua như vậy sao?"

"Ngươi nha!" Giọng nói than nhẹ, dường như cảm thấy tiếc cho phản ứng của gã, có phần bất đắc dĩ mở miệng:

"Mặc dù ngươi không được, nhưng không phải còn có ta sao?"

"Ngươi. . ." Hốc mắt Lý Nguyên Cảnh nhảy lên.

Lý Nguyên Cảnh đương nhiên là hiểu được ý trong lời nói của đối phương, nhưng nếu như không tất yếu thì gã ta thực sự không nguyện làm vậy.

Dù sao trước đây đã bị phụ thân hai lần rồi, mặc dù cuối cùng đều giải quyết được phiền phức, nhưng mỗi lần đều làm cho Thần hồn của gã bị hao tổn, ý niệm bị thương.

Bây giờ Lý Nguyên Cảnh đã khó kiềm chế được hỉ nộ, giống như một tên điên vậy.

Lý Nguyên Cảnh không ngốc.

Cho dù ngu ngốc đến mấy thì gã cũng biết đây không phải là thiện pháp, vả lại nói không chừng người ở trong đầu này còn có âm mưu quỷ kế gì đó.

Thế nhưng là. . .

"Ta còn có lựa chọn khác sao?"

Lý Nguyên Cảnh than nhẹ một tiếng, ý niệm gã dựa theo pháp môn mà đối phương đã từng truyền thụ trầm xuống, chui sâu vào trong thức hải.

Cùng lúc đó, một cỗ ý niệm mênh mông, khổng lồ cũng đột nhiên xuất hiện.

Trong nháy mắt đã tiếp quản thân thể của gã.

Mạc Cầu là người đầu tiên phát hiện được sự biến hóa trên người Lý Nguyên Cảnh, hắn nhướng mày, nói:

"Sư huynh, ngươi điên rồi!"

Thần niệm ba động cũng có thể thay đổi sao, đây là tinh thần phân liệt nha?

"Điên. . ." Bách Quỷ Tẩu híp mắt, ngửa đầu, thư giãn cơ thể, hít vào những luồng không khí mà lão đã mất từ lâu:

"Tiểu bối, ngươi nói không sai, gã ta đúng là điên rồi."

"Nhưng, ta thì không!"

"Hả?"

Mắt Mạc Cầu co rụt lại, thế giới này có bệnh tinh thần phân liệt hay không thì hắn không biết, nhưng chắc chắn là có bí pháp đoạt xá:

"Ngươi là ai?"

"Ta là ai?" Bách Quỷ Tẩu cúi đầu, liên tục cười âm hiểm:

"Tiểu bối, ngươi hẳn là đã sớm đoán được, chẳng qua mọi chuyện đều đã muộn!"

Mỗi lần Lý Nguyên Cảnh để cho lão ta ký thác thần niệm thì đều tương đương với một lần đoạt xá phiên bản đơn giản.

Ba lần, đã đủ để lão ta ăn mòn thân thể này rồi.

Chẳng qua lão cũng không hài lòng, chỉ cần lại thêm một lần, đó nhất định là lúc Lý Nguyên Cảnh trở thành tựu Đạo cơ.

Lúc đó mới là thời điểm hoàn mỹ để đoạt xá!

Cho nên. . .

Lão ta nhất định phải lấy được Diêm La Phiên!

Bách Quỷ Tẩu mở rộng hai tay, hoạt động mười ngón, thấp giọng cười khẽ:

"Ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn hôm nay có thể được chết trong tay lão phu."

"Hoa. . ."

Dứt lời, khí tức trên người của 'Lý Nguyên Cảnh' đột nhiên tăng vọt, một cỗ thần uy mênh mông bỗng dưng xuất hiện.

Trường Hà kiếm và Vạn Quỷ Phiên cũng đồng thời rung động, tựa như đang nghênh tiếp chính chủ giáng lâm.

"Giết!"

Lão quát khẽ một tiếng, Trường Hà Kiếm run động, từng trận âm phong đột nhiên đâm vào quỷ vực của Âm Phong Vô Ảnh Kiếm.

Đồng thời mặt cờ của Vạn Quỷ Phiên giương lên, từng đoàn quỷ yên lần lượt bay ra, không ngừng đánh về phía Trảm Niệm Đao.

Rõ ràng là cùng một bộ thân thể, Pháp lực, Phi kiếm, trường phiên đều giống nhau, nhưng so với trước đây thì những vật này giống như đã sống lại.

Linh động có thần, ý niệm ngưng nhiên!

Mấy người đang vây xem mặc dù không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng đều minh bạch thế cục trong tràng đã đại biến.

Chẳng qua khi tiếp xúc sơ qua thì Bách Quỷ Tẩu cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Lão ta bỗng nhiên phát hiện, chỉ đơn thuần dựa vào kiếm pháp thì mình lại không thể hoàn toàn áp chế Mạc Cầu.

Chẳng qua khi so với vẻ ngang ngược của Lý Nguyên Cảnh thì kiếm quyết của lão ta linh xảo hơn nhiều, cũng chỉ khiến cho Mạc Cầu cảm nhận được nhiều hơn một chút áp lực mà thôi.

Cái này. . .

Đơn giản không thể tưởng tượng nổi!

"Không tầm thường!"

Ánh mắt Bách Quỷ Tẩu chớp động, nỗi khiếp sợ trong lòng khó mà nói nên lời:

"Chẳng qua chỉ là Luyện khí tầng mười một mà đã có được thực lực như thế, ngày khác nếu như ngươi có thể chứng được Đạo cơ."

"Kiếm Khí Lôi Âm chi cảnh, sợ là búng tay cũng có thể thành, có thể xưng là cùng giai vô địch!"

"Đáng tiếc. . ."

"Hôm nay ngươi chết chắc!"

Lão nhẹ nhàng thở dài, linh quang trong tràng đột nhiên chói lọi.

Phẩm giai của Trường Hà Kiếm và Vạn Quỷ Phiên đều vượt xa Âm Phong Vô Ảnh Kiếm và Trảm Niệm Đao.

Lúc này, dưới sự khống chế của Bách Quỷ Tẩu, chỉ trong nháy mắt đã ngăn chặn được động tác của Mạc Cầu.

Lão ta đạp mạnh dưới chân, lập tức hóa thành một sợi quỷ yên khó mà suy nghĩ, lấy tốc độ không kém phi kiếm độn đến trước mặt Mạc Cầu.

"Hắc hắc. . ."

Bách Quỷ Tẩu nhe răng cười, toàn lực thi triển Vạn Quỷ pháp thể, quỷ trảo vươn ra, trong không trung đột ngột xuất hiện năm vết rách, một thức trảo pháp huyền diệu hiển hiện tại chỗ.

"Bành!"

"Răng rắc. . ."

Mạc Cầu lui lại một bước, U Minh pháp thể hiển hiện, thân hình lặng lẽ trở nên cao hơn một trượng, đứng ở giữa không trung.

Đồng thời huy quyền chấn vỡ quỷ trảo, lạnh nhạt mở miệng:

"Pháp thể thì ta cũng không kém."

"Hả?"

Hai mắt Bách Quỷ Tẩu co rụt lại, vẻ mặt băng lãnh, quỷ thể đột nhiên vọt tới, Vạn Quỷ Lục Hồn Thuật cuồng quyển một phương.

Mạc Cầu hít sâu một hơi, thân thể cao lớn hóa thành hư ảnh, nhào tới với một loại tốc độ mà mắt thường khó mà phát giác.

"Bành!"

"Bành!"

Hai môn pháp thể đã tu tới cực hạn va chạm vào nhau, dư ba của cuộc va chạm làm cho không khí nổ tung thành từng đoàn khí lãng.

Những nơi đi qua, núi đá sụp đổ, cây cối đổ rạp.

Phạm vi va chạm của hai người lên tới hàng trăm trượng, quan sát từ xa sẽ thấy như hai con cự thú kinh khủng đang chém giết lẫn nhau, những cơn chấn động khủng bố liên tục tràn lan.

Mấy người ở bên dưới đều sắc mặt xanh xám, trong lòng xuất hiện hàn ý.

Không nói chuyện khác, chỉ riêng thành tựu nhục thân của hai người này đã làm cho bọn hắn mặc cảm.

"Hảo tiểu tử!"

Bách Quỷ Tẩu xoay chuyên hai tay, quỷ trảo kinh thiên liên tục va chạm với Mạc Cầu, trong miệng thét dài:

"Không ngờ là ngươi còn thông thạo võ kỹ?"

Từ khi thành tựu Đạo cơ, tu vi khó tiến thêm bước nữa, vì cầu phương pháp khác nên lão ta mới tu pháp môn luyện thể đến viên mãn.

Sau đó lại nhờ vào thần hồn ở cảnh giới Đạo cơ để tu luyện võ kỹ, mới có được uy năng như ngày hôm nay.

Trước khi, Bách Quỷ Tẩu còn ỷ vào pháp này, ở trong vòng mấy trượng, ngang nhiên cường sát một vị cao thủ Đạo cơ có tu vi vượt qua lão.

Lão cũng không ngờ rằng lần này mình lại bị áp chế!

"Cũng vậy." Mạc Cầu lạnh nhạt nói, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có thể bắn bay thế công đột kích dễ như trở bàn tay:

"Trước đây Mạc mỗ chính là một giới phàm nhân, tu hành võ kỹ là chuyện đương nhiên."

Thật ra hắn cũng có chút kinh ngạc.

Mạc Cầu đã tu hành Pháp thuật nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên mà hắn gặp được một đối thủ có khả năng cận thân chém giết không kém gì mình.

"Thì ra là vậy!"

Bách Quỷ Tẩu hiểu rõ, gật đầu nói:

"Vậy, Pháp thuật thì sao?"

Dứt lời, lão ta bấm tay điểm nhẹ, một tia quang mang màu đen bắn ra, đâm thẳng tới cách ngực Mạc Cầu chỉ còn ba thước.

"Đinh. . ."

Một đạo Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm bỗng dưng xuất hiện ngăn cản ở trước mặt hắc quang.

Đồng thời còn có mấy chục đạo kiếm quang bay ra xung quanh, giống như vô số cánh tay bạo trảm về phía Bách Quỷ Tẩu.

"U Minh Thuẫn!"

Một tầng quang thuẫn xuất hiện ngăn lại kiếm quang.

"Mê Hồn Quỷ Nhãn!"

Bách Quỷ Tẩu mở to hai mắt, trong mắt lấp lóe linh quang yếu ớt, còn có hai đạo hắc quang bắn ra.

Mắt Mạc Cầu sáng lên, cũng phun ra hai đạo hồng mang.

Linh Quan Pháp Nhãn!

"Bành!"

"XÌ... Lạp. . ."

Hắc quang, hồng mang giống như bốn đạo xạ tuyến, quét ngang tứ phía, một vách đá cao hơn mười trượng cách đó không xa bị hai luồng quang mang đảo qua liền lập tức đứt đoạn, vết đứt trơn nhẵn giống như mặt kính.

Cảnh tượng này cũng làm cho mấy người vây xem giật mình trong lòng.

Đối mắt nhìn nhau, đều nhìn ra ý sợ hãi trong mắt.

Ngự kiếm pháp xuất thần nhập hóa, nhục thân pháp thể đã tới Đỉnh phong, võ kỹ phàm nhân siêu phàm thoát tục. . .

Ngay Pháp thuật và Thần thông cũng khủng bố như vậy?

Hai người này đều là loại quái thai gì vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận