Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 3. Thảo Dược

Chương 3. Thảo Dược


Nghĩ kỹ lại, trong trí nhớ của tiền thân xác thực có giang hồ bang phái, còn có bóng dáng của những tên phi tặc.

Nhưng Mạc Cầu chỉ xem những chuyện này giống như lời đồn mà tiền thân nghe được, hắn cũng không coi trọng chuyện này cho lắm.

Theo hắn thì cái gọi là bang phái, chẳng qua cũng chỉ là một đám lưu manh hỗn đản mà thôi, chẳng có gì gọi là.

Bây giờ xem ra, chưa hẳn như thế.

Hổ Sát chưởng, nội thương, bang phái. . .

Rất rõ ràng, thế giới này không giống với những gì mà hắn đã tưởng tượng.

Không lâu sau, hậu đường vang lên những tiếng bước chân, lập tức có mấy bóng người vội vàng đi tới.

Một người trong đó có mái tóc hoa râm, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, đi một bước thở một ngụm, được người dìu vào trong dược đường.

Nhìn thấy người tới, sắc mặt Hàn lão lập tức thay đổi, vội vã nghênh đón:

"Hứa tiền bối, sao ngài lại ra đây?"

"Tần Đình đi tìm sư huynh của nó rồi, trong hiệu thuốc đã không có người giỏi điều trị nội thương nữa, ta còn có thể cử động, nên đương nhiên là phải ra đây nhìn xem rồi." Ông lão thở dốc một hơi, hữu khí vô lực khoát tay:

"Mang ta tới chỗ của người bị thương."

"Vâng." Hàn lão lập tức khom người dẫn đường, đồng thời nhỏ giọng căn dặn:

"Tiền bối cẩn thận dưới chân."

"Ta còn chưa hồ đồ đến mức này!" Lão ta tức giận trợn trắng mắt, đi đến trước mặt người bị thương.

Trong vẻ mặt khẩn trương lo lắng của đám tráng hán cao to đen hôi, lão ta bắt lấy mạch đập của gã “nhị ca”, nhắm mắt trầm tư.

Một lát sau.

Ông lão mở mắt ra, nhẹ nhàng gật đầu:

"Đưa đến sương phòng trong hậu viên, ta sẽ thi châm cho y, chuẩn bị thuốc tắm và Cố Vận đan, lát nữa cần dùng."

Đồng thời nhìn về phía đám đông, nói:

"Các ngươi yên tâm, tuy rằng y chịu một chưởng, bị tổn thương nội phủ, nhưng may mắn là thể chất của y rất cường tráng, còn có thể cứu."

Bọn đại hán nghe vậy liền vui mừng quá đỗi, trên mặt họ hiện lên vẻ kích động, chắp tay liên tục:

"Đa tạ Hứa lão!"

"Hứa lão Diệu Thủ Thần Châm, hành y tế thế, danh bất hư truyền!"

"Hứa lão ân cứu mạng, Tứ Phương phái bọn ta tuyệt không dám quên, chắc chắn sẽ hai tay dâng lên phí xem bệnh."

"Rồi, rồi." Ông lão có chút không kiên nhẫn khoát tay, lão đã nghe quá nhiều những lời tâng bốc như vậy nên quen thuộc rồi:

"Một người đi theo, những người còn lại chờ ở bên ngoài, lúc ta thi châm kỵ nhất là bị quấy rầy."

"Không dám, không dám." Đám người liên tục khoát tay, ngay cả giọng nói của nhỏ dần, chỉ có một người đuổi theo.

"Ngụy sư huynh." Mạc Cầu ở bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi:

"Vị lão tiên sinh này là ai?"

"Ngay cả ngài là ai mà ngươi cũng không biết thì làm sao vào được hiệu thuốc?" Ngụy sư huynh kinh ngạc nhìn qua, nhưng vẫn giải thích nói:

"Ngài chính là chủ nhân của hiệu thuốc Thanh Nang này, cũng là đệ tử xuất sư của sư tổ, được xung là Diệu Thủ Thần Châm Hứa Mộ Vân Hứa lão."

Học đồ không vào sư môn, chỉ có thể giống như ngài ấy là đệ tử xuất sư mới được xem là môn hạ của hiệu thuốc Thanh Nang.

"Diệu Thủ Thần Châm?" Mạc Cầu ánh mắt chớp động:

"Tần sư phụ cũng là đồ đệ của vị lão tiên sinh này sao?"

"Đương nhiên!" Ngụy sư huynh gật đầu:

"Sư tổ thu được tổng cộng bốn vị đệ tử, lúc trước thì đại sư bá đã bị bệnh chết, Nhị sư bá thì đi nơi khác, tam sư bá cũng chính là Lôi sư bá, hiện giờ đã thành gia lập nghiệp, có nhà riêng ở ngoài thành."

"Đương nhiên, có đôi khi Lôi sư bá cũng tới hiệu thuốc ngồi xem bệnh, sư bá tinh thông nội thương, ôn nhiệt bách tật, nhất là nội thương, ngay cả sư phụ đều tự nhận không bằng."

"Nha!" Mạc Cầu hiểu rõ, nhẹ gật đầu rồi lại hiếu kỳ hỏi:

"Vậy Tần sư phụ am hiểu cái gì?"

"Câu hỏi của ngươi cũng không phải ít." Ngụy sư huynh nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nhưng mà vẫn trả lời:

"Sư phụ thiện ngoại thương, gãy xương, châm cứu, đặc biệt là kỹ thuật châm cứu, đã được chân truyền của sư tổ, cũng là người thừa kế hiệu thuốc."

"Người thừa kế?" Mạc Cầu sững sờ:

"Hứa lão tiên sinh không có hậu nhân sao?"

"Đương nhiên là có." Ngụy sư huynh nhíu mày, nói:

"Sư mẫu chính là con gái duy nhất của sư tổ, vậy . . . , ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?"

Mạc Cầu xấu hổ cười một tiếng, lắc đầu liên tục:

"Không có, xin sư huynh tiếp tục dạy ta nhận biết dược liệu."

Chẳng trách trong hiệu thuốc có nhiều đại phu xem bệnh như vậy mà chỉ có Tần sư phụ là được ở nơi này, thì ra là người một nhà.

"Hừ!" Ngụy sư huynh hừ nhẹ một tiếng, nói:

"Đừng vội học thêm những cái khác, ta hỏi ngươi, hai loại dược liệu vừa rồi ngươi nhớ hết chưa?"

"Nhớ hết rồi." Mạc Cầu gật đầu.

Trí nhớ của hắn không tồi, hơn nữa trong đầu còn có cái hệ thống, mặc dù còn chưa biết được tác dụng của nó, nhưng dùng để thay thế bộ nhớ cũng được.

Ghi lại tất cả thông tin của dược liệu lên màn sáng, có thể đảm bảo trong thời gian ngắn sẽ không quên được, lại thuận tiện lật xem.

"Ồ?" Ngụy sư huynh nhìn hắn một hồi, cũng không có ý muốn kiểm tra, lại từ bên cạnh lấy ra một viên đan dược.

"Vật này gọi là Tùng Hương, cũng có thể gọi là Bạch Tùng hương, vị đắng, tính ấm, chủ yếu dùng để chữa bệnh rụng tóc. . ."

Hắn còn chưa kịp dứt lời, lại bị người khác cắt ngang.

"Đại phu!"

"Đại phu!"

"Mau tới cứu người!"

Lần này, người tới còn nhiều hơn, có không ít người máu me đầy mình, có người dìu dắt nhau, cũng có người bị nâng vào trong hiệu thuốc.

Đám người này xông vào hiệu thuốc, nhìn thấy mấy gã cao to đen hôi hồi nãy thì đều sững sờ.

"Tề đại ca!"

"Cẩu tử?"

"Sao đệ lại ở chỗ này?"

"Đệ cũng đang định hỏi huynh câu đó."

Đám người đối mặt nhìn nhau, trong đó có người đã nghĩ rõ mọi chuyện, tức giận nói: "Chắc chắn là Hắc Hổ đường đã chính thức ra tay với Tứ Phương phái chúng ta rồi!"

"Khó trách, khó trách động tĩnh bên phía bọn ta lớn như vậy mà lại không có người nào chạy tới trợ giúp!"

"Các ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

"Nhị ca bị tam đương gia của Hắc Hổ đường đánh lén thụ thương, bọn ta liều mạng che chở huynh ấy xông tới đây."

"Bên Phú Hòa Nhai cũng bị Hắc Hổ Đường đánh lén, hai tên đương gia của bọn chúng liên thủ đánh chết Tam Báo Tử."

". . ."

Một đám đại hán nhao nhao la hét, không ít người kêu rên thảm thiết, trong chốc lát nơi này liền trở nên lộn tùng phèo.

"Đều im hết đi!" Hàn lão ở bên cạnh không nhịn được giơ cao hai tay, hét lớn một tiếng, ngăn lại sự phẫn nộ của đám người, nói:

"Rốt cuộc thì các ngươi có còn muốn chữa bệnh nữa không?"

"Chữa, chữa, đương nhiên chữa rồi!"

"Đợi lão tử thương lành, nhất định sẽ đập cho bọn Hắc Hổ đường một trận!"

"Đúng, đúng!"

Những người khác cũng nhao nhao gật đầu, nhưng người bị thương đang nằm trong sân không ít hơn mười người, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.

Thanh Nang hiệu thuốc vốn đang thiếu người, bây giờ lại càng không đủ nhân thủ.

Rơi vào đường cùng, liền ngay cả Mạc Cầu, người chả biết tý gì về dược liệu cũng phải đi lên góp cho đủ số.

"Dùng kim sang dược!"

"Mau nấu nước nóng rồi bỏ hết đóng khăn này vào!"

"Ngao đại cốt dược, phải nấu bảy lò một lúc, tất cả mọi người làm việc đi, đừng có đứng đó nữa!"

Hàn lão vừa chẩn bệnh, vừa phân phó, sẽ tự có học đồ đi lên băng bó cho người bệnh.

Không lâu lắm, hai cha con Tần sư phụ vốn đã đi ra ngoài nay nghe tin chạy tới, gia nhập vào trong đội ngũ cứu người.

Bận rộn từ sáng đến khi trời tối đen.

Lúc này, hầu hết những người bị thương đều đã được bố trí thỏa đáng, nhưng vẫn còn mấy vị trọng thương cần phải treo đèn dạ chiến.

"Mạc Cầu!" Tần Thanh Dung lau mồ hôi trên mặt, thấy sắc mặt Mạc Cầu ở bên cạnh hơi trắng bệch liền tiện tay đưa cho hắn một miếng dược liệu:

"Ngậm đi, đề thần tỉnh não."

Đến nỗi nghỉ ngơi, liền ngay cả Tần sư phụ cũng đang bận tối tăm mặt mày, há có thời gian cho học đồ nghỉ ngơi?

"Đây là cái gì?" Mạc Cầu nhận lấy, vô thức cho vào trong mồm, vật này giống như vỏ cây, màu nâu, vị hơi đắng.

Tần Thanh Dung nhân cơ hội đặt những thứ trên tay xuống, giải thích: "Thương Hương, một loại thảo dược dùng để đề thần tỉnh não, không thể dùng nhiều, nếu không sẽ bị hoa mắt váng đầu."

"Thể chất của ngươi không tốt, dùng nó thì sẽ chịu đựng được một chút."

"Vâng." Mạc Cầu gật đầu, hắn đã bận rộn cả ngày, toàn thân đau nhức, thể chất còn không bằng một người con gái như Tần Thanh Dung.

Phúc Hòa Nhai, chính là ngôi miếu hoang mà lúc trước hắn ở, nó nằm trong con đường gần đây, không biết những tên ăn mày khác trong miếu như thế nào rồi?

Có bị liên lụy không?

Hắn không quan tâm những người khác, nhưng có một người rất tốt với hắn, trong lòng không khỏi có chút bận tâm.

Hả?

Tâm tư chuyển động, vẻ mặt Mạc Cầu đột nhiên sững sờ.

Sau đó, hắn vô thức lấy miếng Thương Hương đang ngậm trong miệng ra, đặt lên lưỡi liếm liếm.

Không phải ảo giác!

Vầng sáng bên trong thức hải thật sự đã sáng thêm một chút, mặc dù cực kỳ yếu ớt, nhưng mà thật sự có phản ứng.

Nhưng mà. . .

Vẫn không biết được tác dụng của nó là gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận