Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 857. Điện Chủ

Chương 857. Điện Chủ


Người dịch: Whistle

"Xoạt!"

Một trận trời đất quay cuồng, Tần Thanh Dung chỉ cảm thấy một cảm giác nóng bỏng chiếu khắp người, làn da hơi đau, nàng lập tức tỉnh táo lại.

Động thiên Thượng Thanh Huyền U!

Nàng đã từng tới qua nơi này.

Bất quá lần đó là đi theo Thừa Thiên hầu xâm chiếm giới này.

Lần này.

Lại lấy thân phận nữ chủ nhân mà tới.

Không giống như ở Âm phủ, Quỷ vật rất khó thích ứng được khí tức trên dương thế.

Những kẻ như Quỷ tướng, Quỷ Vương đã ngưng tụ pháp thể thì còn tốt, đám quỷ vật cấp thấp muốn sinh tồn trên dương thế thì sau một thời gian nhất định sẽ phải thôn phệ dương khí của sinh linh vật sống, đây cũng là nguyên do mà âm dương khó có thể cân bằng.

Lòng bàn tay nàng hơi nóng, xúc cảm quen thuộc làm cho Tần Thanh Dung hoàn hồn.

Nàng nghiêng đầu, gương mặt tang thương quen thuộc đập vào mi mắt, trên trán có hai sợi tóc trắng làm cho nội tâm nàng có chút không nhẫn, vô thức muốn vươn tay vuốt ve.

"Đi."

Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang, ôn nhu mở miệng:

"Ta dẫn nàng đi gặp đám hậu bối của Toàn Chân đạo."

"Khoan đã." Tần Thanh Dung vươn tay ngăn cản, lắc đầu nói:

"Lỡ như sau này bởi vì ta mà gặp phải phiền phức thì sợ là bọn họ sẽ bị liên lụy, không cần phải nóng lòng nhất thời."

"Cái này. . ." Mạc Cầu hơi suy tư, cũng không có cưỡng cầu:

"Cũng tốt."

"Vậy đi gặp mấy vị đồ nhi của ta trước, còn có vài vị trưởng bối của Thái Ất tông nữa, sau khi chào hỏi xong thì chúng ta sẽ quay về dương thế, xem thử có thể giải quyết vấn đề trên người nàng hay không."

"Ừm." Tần Thanh Dung gật đầu.

Từ khi từ Táng Long Thiên trở về, nàng liền không có ý định quay về Tổ đình.

Nếu như Thái Ất tông có thể giải quyết vấn đề trên người nàng thì đương nhiên là tốt nhất, nếu như không được thì phải trở về dương thế xem thử có thể ngăn cách được thủ đoạn của Âm phủ không.

Cho dù là từ nay về sau tu vi khó mà tiến thêm thì nàng cũng nguyện ý.

"Sư phụ!"

Phong lôi kích đãng, một bóng người lao tới phụ cận, chính là Vương Hổ.

Sau khi trải qua cuộc hành trình trong Táng Long Thiên, tu vi của Vương Hổ đã đến Kim Đan đỉnh phong, lại còn luyện hóa được huyết mạch của Long tộc Cao giai, thực lực có thể sánh vai Nguyên Anh.

Y chắp tay thi lễ nói:

"Sư muội và các vị tiền bối sư thúc trong tông môn đã chờ ở đại điện."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Không cần phải gọi quá nhiều người, hai ta chỉ ở lại một hồi liền sẽ rời khỏi đây."

"Hả?" Vương Hổ sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Tần Thanh Dung một chút rồi nói:

"Vâng."

Trong điện.

Nguyên Anh Chân nhân tọa trấn động thiên Thượng Thanh Huyền U đã thay đổi, hiện giờ là do Bắc Đấu cung Phượng Linh tiên cô và Thuần Dương cung Thái chân nhân ở đây.

Khi nhìn thấy Mạc Cầu, trong mắt của hai vị Nguyên Anh đều đồng thời lộ ra vẻ kinh nghi.

Sơ kỳ đỉnh phong!

Làm sao có thể?

Mạc Cầu không hề che giấu khí tức trên người, tinh khí thần tam hoa tràn đầy, Pháp lực phun trào như thủy triều, làm cho đám người biến sắc.

"Mạc Cầu gặp qua hai vị tiền bối."

"Ha ha. . ." Sau khi giật mình, Thái chân nhân liền cười sang sảng nói:

"Mạc đạo chủ quả thật là luôn làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, lúc này mới chỉ mấy năm trôi qua mà đã có tu vi như vậy, chuyện này khiến cho lão đạo khổ tu ngàn năm cảm thấy xấu hổ."

"Nghe nói Đạo chủ còn giết được một con Long tộc Thập Nhất giai ở trong Táng Long Thiên, thực sự là. . ."

"Hậu sinh khả uý a!"

Phượng Linh tiên cô ở bên cạnh vẫn giữ nguyên gương mặt quạnh quẽ, bất quá trong mắt cũng lóe lên một tia chấn kinh, nghe vậy bèn gật đầu phụ hòa.

"Tiền bối quá khen." Mạc Cầu chắp tay:

"Chẳng qua chỉ là nhất thời may mắn, vả lại chuyện diệt sát Long tộc là nhờ vào ngoại lực, không tính là gì."

"Như vậy cũng đã rất cao minh rồi." Thái chân nhân lắc đầu, tầm mắt nhìn về phía Tần Thanh Dung, trên mặt nở nụ cười:

"Vị này chắc là Tần tiên tử rồi?"

"Thanh Dung, xin ra mắt tiền bối." Tần Thanh Dung uốn gối, thi lễ.

"Ha ha. . ." Thái chân nhân cười sang sảng:

"Tần tiên tử khách khí."

"Hiện giờ Toàn Chân đạo liền có hai vị Nguyên Anh Chân nhân, rất nhiều Kim Đan, một mảnh bảo địa, trăm vạn đệ tử, đã thành Thái Ất tông đệ thất mạch."

"Thật đáng mừng!"

Sau khi chào hỏi xong, Diệp Toàn Chân, Doanh Thái Chân và Tần Tư Dung cũng tiến lên thi lễ.

Toàn Chân đạo có hai vị Đạo chủ.

Đối tại Nguyên Anh Chân nhân mà nói, Đạo chủ đương nhiên là Mạc Cầu, mà đối với đệ tử bình thường thì cơ hồ không biết Mạc Cầu, chỉ biết Diệp Toàn Chân là Đạo chủ.

Bối phận của Diệp Toàn Chân không cao, cần xưng Mạc Cầu là sư tổ.

Nhưng tu vi lại không thấp, nàng chính là người duy nhất nhận được Mạc Cầu chân truyền trong số chư vị đệ tử, cũng là người có có vọng chứng được Nguyên Anh cao nhất trong vòng trăm năm.

Doanh Thái Chân cũng giống như Tần Thanh Dung, đều là Quỷ tu.

Tần Tư Dung thì có thể chất đặc thù, tu Cương thi đạo, trước mắt thì Mạc Cầu cũng không có pháp môn nào tốt, may mà thọ nguyên của Cương thi rất dài.

Tần Tư Dung quỳ một chân trên đất, gục đầu xuống, giọng nói có chút cứng ngắc:

"Đệ tử, gặp qua sư mẫu."

"Tư Dung. . . , ngươi ngẩng đầu lên."

Tần Thanh Dung đeo một tấm lụa mỏng trên mặt, chậm rãi mở miệng, khi nhìn thấy gương mặt của Tần Tư Dung thì thần sắc lại có chút phức tạp, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài.

. . .

Sửa chữa quỷ trạch sẽ thuận tiện hơn sửa nhà trên dương thế rất nhiều.

Mấy ngày sau.

Vương phủ đã xây dựng lại Thiên điện, nhìn qua thì chẳng khác lúc trước bao nhiêu, chẳng qua bên trong chẳng có quỷ vật nào ở mà thôi.

Trong điện.

Quỷ hỏa lắc lư.

Sắc mặt Đế Khốc cũng tùy theo biến hóa.

"Vương gia."

Thất Phi cung lão quỷ Vô Tâm thân thể còng xuống, tay quải cầm trượng chậm rãi mở miệng:

"Chiêu vương không để ý đến lời khuyên can của Tổ đình mà tiép tục xâm chiếm, tốc độ cực nhanh, chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi mà biên giới của Vương cảnh đã bị Chiêu vương chiếm mất."

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, Vương cảnh nguy rồi!"

"Đúng vậy nha."

Đế Khốc khép quyển trục trong tay lại, chậm rãi gật đầu:

"Không biết sư phụ có thể xuất sơn để giúp ta một chút sức lực được không?"

"Khó!" Vô Tâm lắc đầu:

"Thực lực của Chiêu vương cực kỳ mạnh, cho dù lão chủ nhân có xuất thủ thì cũng chưa chắc có thể đánh bại được ông ta, huống chi bên cạnh Chiêu vương cũng không phải là không có quỷ khác."

"Vậy theo cái nhìn của ngươi." Đế Khốc mở miệng:

"Thì ta phải làm thế nào?"

Vô Tâm mở miệng: "Toàn Chân đạo Mạc Cầu có pháp môn luyện binh rất cao minh, nếu như có thể để cho Quỷ vật tu luyện, đợi một thời gian nữa liền có thể chiến một trận."

"Ha ha. . ." Đế Khốc cười lạnh:

"Pháp môn của Mạc Cầu đúng là cao minh, đáng tiếc những Quỷ binh luyện thành đều trở thành môn đồ của Toàn Chân đạo, đến lúc đó, Lỗ vương cảnh do ai định đoạt?"

Không thể mở rộng pháp môn này được.

"Vậy thì cũng chỉ có thể nhờ Tổ đình giúp đỡ." Vô Tâm thở dài, nói:

"Chỉ sợ là vị kia sẽ sư tử há mồm."

Sắc mặt Đế Khốc trầm xuống.

.......

Đêm vẫn cứ yên tĩnh giống như trước đây.

Đế Khốc mặc một bộ hoa phục đang ngồi ngay ngắn ở giữa đại điện, hai mắt giống như híp mà không phải híp, hồn du ngoại vật, khí tức không hợp với hư không ở ngàn dặm xung quanh.

Y chỉ dùng thời gian nửa tháng ngắn ngủi liền từ sơ nhập Quỷ Vương đột phá đến Quỷ Vương hậu kỳ.

Tu vi đột nhiên tăng mạnh làm cho Đế Khốc khó có thể chưởng khống được lực lượng của mình, giống như một đứa trẻ đột nhiên được cầm một cây búa lớn vậy.

Trong Lỗ vương truyền thừa có bí pháp có thể giúp y lĩnh hội pháp môn, nhưng chuyện này cũng cần thời gian.

Ở điểm này.

Đế Khốc cực kỳ hâm mộ Mạc Cầu.

Cũng không biết là vị Mạc đạo chủ kia làm sao làm được, rõ ràng là tu vi cũng đột nhiên tăng mạnh, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể không mất chưởng khống.

Thậm chí.

Còn bộc phát thực lực mạnh hơn tu vi của bản thân.

"Đát. . ."

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên cắt ngang minh tưởng của Đế Khốc.

Y mở mắt ra, sắc mặt có chút khó coi.

Thân ở Lỗ vương phủ, thực lực của Đế Khốc đã tăng lên chừng mấy lần, cho dù có là Chiêu vương ở đây thì sợ là cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Theo lý thuyết thì phạm vi ngàn dặm xung quanh đều nằm trong lòng bàn tay y mới phải.

Nhưng, y lại không hề hay biết kẻ này đã xuất hiện ở trong đại điện từ khi nào!

Một mảnh kim quang đập vào mắt.

Kim quang tới từ bộ quần áo hoa lệ kia, vừa giống tơ lụa lại giống vàng, nó có kết cấu của kim loại và đặc tính mềm mại của tơ lụa.

Trên quần áo có rất nhiều hoa văn, hình như hoa văn có lực lượng huyền diệu vặn vẹo cảm giác, mê hoặc tầm mắt.

Kiểu dáng của quần áo cũng không phức tạp, có thể nói là đơn giản đơn điệu, nhưng lại có thể nhìn thấy được sự tỉ mỉ trong đó, tạo cho người nhìn một cảm giác chí tôn chí quý.

Bộ quận áo của Lỗ vương cũng đã rất đẹp và tôn quý rồi, nhưng so sánh với bộ quần áo này thì lại giống như đột nhiên bị mất đi nhan sắc, hóa thành phàm phẩm.

"Vương điện chủ?"

Nhìn thấy đối phương, Đế Khốc chậm tiếng mở miệng, từ từ khởi thân.

"Chính là Vương mỗ."

Người tới gật đầu, giọng nói ngột ngạt vang vọng trong điện đường to lớn, vừa như chuông đồng quanh quẩn, lại lặng lẽ vô thanh tức như cơn sóng dập dờn.

Vương Hoàng, một trong ba vị Điện chủ của Tổ đình.

Không giống với Tần Sinh, tam vị Điện chủ đều là hạng người khổ tu, tu vi cao thâm mạt trắc, thực lực cực mạnh, còn được Thánh chủ tự mình bồi tài.

"Đã nghe qua đại danh của Điện chủ." Đế Khốc chắp tay:

"Làm phiền Điện chủ vượt xa vạn dặm đến đây, một đường vất vả, bổn vương lập tức sai Quỷ vật chuẩn bị đại yến để đãi khách."
Bạn cần đăng nhập để bình luận