Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 522. Thập Đại Hạn

Chương 522. Thập Đại Hạn


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu đứng trong hư không, hỏa diễm bao phủ quanh người, Cửu Hỏa Thần Long Tráo vẫn luôn bảo vệ trong phạm vi mấy trượng.

Mặc cho thế công có hung hăng ngang ngược như thế nào thì vẫn bất vi sở động.

"Âm!"

"Dương!"

Trận pháp lại thay đổi.

Giữa thiên địa, âm dương lưu chuyển, một miếng ngọc hồ lô, một thanh bảo kiếm oánh oánh bỗng dưng xuất hiện.

Pháp khí!

Không phải là âm khí và quỷ khí của người tu hành trong thế giới, mà là Pháp khí hàng thật giá thật.

Vả lại, phẩm chất cực cao!

Rõ ràng là Cực phẩm Pháp khí!

Bất quá nếu như có thể tập hợp lực lượng của cả quốc gia thì việc luyện ra Cực phẩm Pháp khí cũng không tính việc khó.

Ngọc hồ lô nghiêng nghiêng, miệng hồ lô đối diện với Mạc Cầu, nhẹ nhàng chấn động, phun ra những viên đan dược.

Viên đan dược nổ tung, hóa thành vô tận hắc ám.

Bảo kiếm run rẩy giữa thiên địa, hào phóng quang minh.

Âm Dương giao hội, vạn vật hao mòn.

"Ông. . ."

Gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang xuất hiện trong rừng rậm, và đang nhanh chóng khuếch trương sang bốn phương tám hướng.

Những nơi đi qua, núi đá cây cối liên tục hóa thành tro bụi.

Ngay cả những tên binh sĩ không kịp đào thoát cũng không ngoại lệ, đều bị hôi phi yên diệt trong những tiếng kêu gào thê thảm.

Thân thể Mạc Cầu cứng đờ, trơ mắt nhìn xem hai cỗ khí cơ một trắng một đen đang cuốn về phía mình.

Giống như Thái Cực xoay tròn, phong tỏa thiên địa.

Lực lượng áp chế của trận pháp cũng làm cho hắn khó mà di động trong lúc nhất thời, may mà lực lượng Thần hồn không bị hạn chế.

Ý niệm chuyển động, một đạo lôi đình xuất hiện ở giữa Thái Cực, Lôi đình nhảy nhót, lặng lẽ xé rách một phương thiên địa.

Thiên Lôi Kiếm!

"Phong!"

Nơi xa có một người hét lớn, Âm Dương giao hội, đột nhiên xuất hiện một cái lưới ánh sáng đang bao trùm về phía Thiên Lôi Kiếm.

Vào một khắc này, Mạc Cầu kinh ngạc phát hiện, mối liên hệ của mình và Thiên Lôi Kiếm cũng đã giảm mạnh đến cực hạn.

Phải biết.

Hắn đã tu hành Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết, Phi kiếm đã tương luyện với bản thân, giống như một thể.

Tòa trận pháp này lại có thể phong bế cảm giác của hắn?

Bất quá. . .

Nếu chỉ là như thế thì cũng nên kết thúc.

Ý niệm chuyển động, trong mắt hắn hiện lên Linh quang, đang muốn tế ra Thần thông oanh phá đại trận.

Đúng vào lúc này.

Một vệt đao mang diễm lệ buồn bã xuất hiện trong cảm nhận của hắn, chỉ trong chớp mắt đã lướt qua gần một dặm.

Đao mang ngưng nhiên, bạo trảm mà tới.

"Bát Thức Quy Nguyên!"

"Anh phách, khai!"

"Lực phách, khai!"

"Khí phách, khai!"

"Thiên Tuệ, khai!"

"Nhất Tự Minh Tâm Trảm "

Đao mang kinh thiên, vượt ngang chân trời.

Uy thế của nó đã làm cho trong lòng Mạc Cầu sinh ra báo động.

Nguy hiểm!

Sẽ. . .

Chết!

Bị giới hạn bởi thiên địa quy tắc và công pháp truyền thừa nên cực hạn của người tu hành trong thế giới này cũng không cao.

Ngay cả cao thủ Chân nhân mà người thường nhân cũng chỉ tương đương với tu sĩ Luyện khí hậu kỳ ở ngoại giới.

Nếu như có bí pháp phù hợp thiên địa quy tắc của thế giới này thì cũng có thể miễn cưỡng bộc phát được uy năng của Đạo cơ cảnh.

Chỉ có Thiên sư mới được tính là sánh vai với Đạo cơ.

Nhưng, đây đã là cực hạn.

Mà khi Mạc Cầu từ nơi dưỡng thương đi ra thì thực lực đã khôi phục tới trình độ sơ nhập Đạo cơ.

Lại thêm thông thạo rất nhiều võ kỹ, Pháp thuật, Thần thông, còn có cả dị năng khống hỏa và Pháp khí Cực phẩm trong tay.

Thực lực sớm đã viễn siêu tu sĩ Đạo cơ bình thường.

Nói thật.

Nếu như không vì chưa nắm rõ tình hình của thế giới này, cố kỵ món Pháp bảo của Trác Bạch Phượng đã rơi vào trong tay người ngoài thì lúc đó hắn đã có thể lao thẳng tới kinh thành rồi.

Huống chi hiện giờ hắn đã lấy được rất nhiều trân tàng của Âm Sơn Quân và Hắc Sơn lão yêu, tu vi cũng có khôi phục.

Theo lý mà nói, thiên hạ rộng lớn nhưng đều có thể đi.

Nhưng. . .

"Hảo đao pháp!"

Mạc Cầu nhẹ nhàng tán thưởng, cong tay búng ra, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm hóa thành một làn âm phong đâm vào đao mang.

Trong lúc kiếm ra, mơ hồ có tiếng sấm rền vang lên.

Kiếm Khí Lôi Âm!

"Đương . ."

Tiếng va chạm du dương êm tai, cũng làm cho người tới bị khựng lại, cầm đao lắc lư hạ xuống mặt đất.

Người đến là nữ tử!

Mạc Cầu đã không còn cảm thấy kinh ngạc vì chuyện này nữa.

Đa phần những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong thế giới này đều là nữ tử, Thiên Sơn Lão Mẫu, Vô Sinh lão tổ thậm chí là cả hoàng đế đương triều cũng đều là nữ nhân!

Nhưng người này thì khác.

Tướng mạo thường thường, thần sắc ngốc trệ, da thịt cứng ngắc, toàn bộ cơ thể giống như một bộ Hành thi.

Trường đao trong tay vậy thường thường không có gì lạ, màu sắc ảm đạm, chuôi đao thô ráp, giống như được một người thợ tiện tay chế tạo vậy.

Có thể nói, toàn thân trên dưới đều không lộ ra khí chất vốn có của một vị cao thủ.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại bộc phát ra uy năng kinh người như vậy, có thể uy hiếp được Mạc Cầu.

Lúc này nữ tử đang cầm đao bằng một tay, thân thể kéo căng, lưỡi đao cách xa hơn mười trượng đang lao tới.

Một động tác rất đơn giản nhưng lại làm cho hai mắt Mạc Cầu sáng lên.

"Ngươi là ai?" Hắn chậm rãi:

"Lựa chọn thời cơ không sai, đao pháp cũng rất kinh diễm, chỉ tiếc. . . , ta không chỉ có một thanh Phi kiếm."

Nói xong, thanh phi kiếm đang lơ lửng ở bên cạnh hắn liền khẽ run lên, hóa thành một sợi âm phong xoay tròn xung quanh người.

Luận phẩm giai.

Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đương nhiên là sẽ không bằng Thiên Lôi Kiếm.

Nhưng quy tắc thiên địa trong thế giới này lại khác với ngoại giới, uy năng của Thiên Lôi Kiếm bị hạn chế, nhưng thanh kiếm này lại không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Thậm chí.

Trong lúc thi triển thì uy năng của một số Kiếm quyết còn tăng thêm.

Nếu như không nhờ có thanh Phi kiếm này, chỉ là một đao vừa rồi thôi mà Mạc Cầu cũng cảm thấy có chút phiền phức rồi.

"Đáng tiếc!" Nữ tử đờ đẫn mở miệng, thần sắc lập tức nghiêm lại, nói:

"Ta là tôn nhi của Thiên Thuần Hoàng đế, là bát nữ của bệ hạ đương triều, chủ nhân của Trấn Pháp ti, Vĩnh Yên Công Chúa Doanh Họa."

"Doanh Họa." Mạc Cầu gật đầu, mắt hiện Linh quang quan sát kỹ đối phương, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc:

"Một đao vừa rồi rất không tệ."

"Pháp môn mà ngươi tu hành. . . Cũng rất lợi hại!"

Người mạnh nhất trong thế giới này chỉ là sơ nhập Đạo cơ.

Đối với người mang Nguyên Anh truyền thừa, thông hiểu vạn pháp như Mạc Cầu mà nói thì sẽ cảm thấy công pháp trong thế giới này chẳng ra sao.

Mà nay.

Lại phải dùng tới từ 'rất lợi hại' để đánh giá.

Có thể lấy thân Chân nhân mà uy hiếp được hắn, Công pháp như vậy chắc chắn là không phải loại tầm thường.

"Quá khen." Doanh Họa mặt không đổi sắc:

"Nghe qua truyền thừa của Thái Ất tông tuyệt diệu, thiên hạ vô song, hôm nay tại hạ đang muốn kiến thức một phen."

Mạc Cầu liếc nhìn quanh mình.

Thất Huyền Bí Trận của Vạn Pháp hội còn đang vận chuyển, Thiên Lôi Kiếm vẫn đang bị nhốt, bản thân hắn cũng bị Trận pháp áp chế.

Nhưng Mạc Cầu cũng không để bụng, vươn tay ra trước nói:

"Được!"

"Cô nương mời!"

Chữ 'mời' chưa nói ra khỏi miệng thì trước mắt đã sáng lên.

Giống như hoa quỳnh nở rộ, đài sen nở rộ, đao mang rực rỡ đã bao phủ một phương thiên địa trong chớp mắt.

"Thiên Xung, khai!"

"Vạn Nhận Quyết!"

Lần này, Mạc Cầu không hề bỏ sót nhất cử nhất động nào của đối phương.

Từng chút biến hóa trên người Doanh Họa đều nằm trong cảm nhận của hắn.

Trong lúc nàng vung đao, trên thân giống như đã được cởi bỏ một tầng phong ấn, đột nhiên bộc phát ra một lực lượng huyền diệu.

Thực lực cũng Chân nhân Luyện khí viên mãn vọt thẳng tới sơ nhập Đạo cơ cảnh.

Đao mang phủ xuống, càng là tinh diệu.

Chỉ trong nháy mắt này, Doanh Họa đã vung ra bảy trăm ba mươi mốt đao, mỗi một đao đều tinh chuẩn không lầm.

So với cao thủ Đạo cơ ngự kiếm còn tinh diệu hơn chứ không kém.

Đao ra.

Đao quang chợt hiện.

Tiếng sấm rền theo sát phía sau.

Kiếm Khí Lôi Âm!

Nàng lấy tay vung đao, chém ra lôi âm cuồn cuộn, cũng làm cho Mạc Cầu mở rộng tầm mắt.

Kiếm Khí Lôi Âm không chỉ có mỗi tốc độ.

Mà là khi tinh khí thần hòa làm một thể, đạt tới một loại trạng thái Hỗn Nguyên nào đó, làm cho thiên địa khí cơ rung động.

Sau đó mới có lôi âm.

Trong Thái Ất tông to lớn có rất nhiều tu sĩ Đạo cơ tu sĩ, nhưng người có thể tu thành Kiếm Khí Lôi Âm lại lác đác không có mấy.

Mà nay.

Hắn lại có thể nhìn thấy tuyệt kỹ này trên người của một vị võ giả 'thuần túy' trong thế giới này, đơn giản là không thể tưởng nổi.

Trong lòng Mạc Cầu sợ hãi thán phục, nhưng động tác cũng không chậm.

Khí tức trên người đối phương khẽ động thì Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đã thuận thế mà ra.

Kiếm như cá bơi, khẽ đung đưa, đột nhiên đâm vào trong ánh đao, càng có tia lửa lóe lên.

Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết!

Là một trong những môn kiếm quyết mạnh nhất của Thái Ất tông, môn Kiếm pháp này đương nhiên sẽ không yếu.

"Hây!"

Doanh Họa thấy thế hai mắt liền co vào, đột nhiên thu đao quang lại, diệu tới cực đỉnh chém trúng thanh phi kiếm.

Đồng thời thân hình chớp động, tương hợp với đao, ngang nhiên bổ nhào về phía trước.

"Tinh Phách, khai!"

"Địa Hồn, khai!"

"Bát Nguyên Phần Thân Trảm!"

Đao quang như điện, chỉ một thoáng đã ép tới khoảng cách ba trượng trước người Mạc Cầu, đao khí lăng lệ phả thẳng vào mặt.

Thậm chí Mạc Cầu còn có thể cảm nhận được mi tâm của mình đang điên cuồng nhảy lên, liên tục báo động.

Thực lực của nữ nhân này. . .

Lại tăng vọt lần nữa!

Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm bật lên, xẹt qua đường vòng cung rồi ngăn ở trước người.

Kiếm quang nhất chuyển, minh đăng nến đỏ, núi thây biển lửa, luyện ma thần quang trải rộng phạm vi mấy trượng trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận