Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 252. Miếu Hoang

Chương 252. Miếu Hoang


Người dịch: Whistle

"Rầm rầm. . ."

Mưa phùn dần dần trở nên nặng hạt hơn.

Giọt mưa dày đặc hóa thành những màn mưa rơi xuống, bao trùm cả chân trời, cũng làm cho tầm nhìn bị ngăn trở nghiêm trọng.

Một đội ngũ gần trăm người đang phi nhanh theo con đường núi trước khi màn mưa rơi xuống.

Tốc độ di chuyển của đám người này rất nhanh, không kém tuấn mã là bao, trên con đường gập ghềnh nhấp nhô, chiếc giường mềm đang đi ở giữa lại không hề lắc lư một chút nào.

Còn có cao thủ thôi phát Chân khí hóa thành Kình lực vô hình bao phủ bên ngoài để ngăn hết nước mưa ở bên ngoài.

"Phù Ngao."

Trên giường mềm, Lục tứ gia giống như một tòa núi thịt đang thưởng thức đồ ăn mà mỹ nhân đút đến bên miệng, trầm giọng hỏi:

"Đằng trước là Vân Hà sơn đúng không?"

"Vâng." Phù Ngao cúi đầu:

"Là Vân Hà sơn."

"Ta nhớ được. . ." Lục tứ gia nuốt trái cây xuống bụng, nói:

"Phù gia các ngươi có một trang viên ở trên này phải không?"

"Hoàn cảnh như thế nào?"

"Đúng là có một tòa trang viên ở trên đó." Phù Ngao lập tức căng thẳng, nhưng ngữ khí lại không dám lộ ra bất kỳ sự dị thường nào, cung cung kính kính trả lời:

"Chẳng qua tòa trang viên có rất người chăm sóc, lại thêm đường núi khó đi, có rất nhiều bất tiện, cho nên nơi này dần bị bỏ hoang, sớm đã không có người ở."

"Đáng tiếc." Lục tứ gia hé miệng, nhìn sắc trời và đường xá một chút, nói:

"Vậy theo ngươi, nếu chúng ta qua đó ở lại thì có được?"

"Cái này. . ." Phù Ngao trong lòng giật mình, ổn định nói:

"Được là được, chỉ là đường núi khó đi, sợ rằng phải tốn rất nhiều thời gian, lại thêm trên núi có rất nhiều côn trùng rắn rết chưa được xử lý nên sẽ có mùi lạ, Tứ gia chưa hẳn sẽ thích."

"Hả?"

Nghe vậy, thịt mỡ trên mặt Lục tứ gia lắc một cái, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh hiện lên vẻ chán ghét.

Mặc dù gã này là một tên mập, nhưng lại rất thích sạch sẽ, thứ mà gã ghét nhất chính là nơi dơ bẩn.

"Quên đi." Tứ gia lập tức khoát tay áo, nói:

"Gần đây có chỗ nào nghỉ ngơi được không?"

"Có!" Phù Ngao vội vàng gật đầu:

"Chân núi có một ngôi chùa miếu được tổ tiên Phù gia xây dựng, có tăng lữ đang mượn cư ở đó, mặc dù cũng đã rách nát, nhưng vẫn còn có thiền phòng thanh tĩnh có thể nghỉ ngơi được."

"Vậy liền qua đó đi!"

"Vâng."

Phù Ngao lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Mưa càng rơi càng nặng hạt.

Trong màn mưa đã không thể nhìn thấy bóng người.

"Hoắc xoạt!"

Một tia chớp màu đỏ trắng xuất hiện ở đường chân trời, giống như thần linh mở ra hai mắt ra để chiếu rọi bốn phía.

Sau đó liền có những tiếng sấm rền cuồn cuộn vang lên, ở một nơi cách đội ngũ của Lục tứ gia chừng vài dặm, có mấy bóng người đang lấp lóe.

Đám người này liếc mắt nhìn nhau, trên thân hiện lên sát ý lăng lệ, lập tức xuyên phá màn mưa, lao đi với tốc độ kinh người giống như những mũi tên.

. . .

Tử Dương môn.

"Giết!"

Bị người vây giết hơn một tháng, hôm nay, đệ tử của Tử Dương môn đột nhiên khởi xướng phản công giống như muốn phát tiết nỗi uất ức trong hơn 1 tháng này.

Dưới màn mưa, từng tầng phi toa, mưa tên lao đến, bao trùm phía trước doanh địa.

Còn có rất nhiều cao thủ xuất hiện giống như ong vỡ tổ.

Cũng làm cho một vài đội ngũ ở bên dưới đang định rút lui chỉ đành ngừng lại, nghênh đón thế công.

Dưới núi.

Lục Phong Tử nhe răng cười, thân hình đột ngột từ dưới đất mọc lên, thân như diều hâu bổ nhào về phía trước:

"Đến hay lắm!"

"Theo ta giết!"

"Oanh. . ."

Đại quân xuất động, Đan Dương thiết kỵ đứng mũi chịu sào, hóa thành một dòng lũ lớn, đội cơn mưa nặng hạt đánh tới những người ở trước mặt.

Trong đám người liên tục xuất hiện những luồng khí tức mạnh mẽ.

Tiên Thiên!

Tử Dương môn, Huyền Y giáo, Nghịch minh, tam đại hào môn, Trích Tinh lâu, Huyền Âm bí các. . .

Rất nhiều cao thủ Tiên Thiên đại danh đỉnh đỉnh của Đông An phủ đội mưa va chạm với nhau, kình khí cuồng bạo làm cho những đoàn bọt nước nổ tung.

. . .

"Giá!"

"Giá!"

Hơn ba trăm vị Nương Tử Thân quân đang giục ngựa phi nhanh truy sát một thế lực.

Người người đều thân mặc nhuyễn giáp, lộ ra tư thái yểu điệu, áo choàng màu đỏ bay phất phới trong cơn mưa nặng hạt, tăng thêm một cỗ oai hùng.

Mặc dù chỉ là hơn ba trăm người, nhưng khi xung phong liều mạng, bất luận là nhân mã phương nào cũng đều không phải là địch thủ của các nàng.

Lục Dung dẫn đầu đội ngũ, vung tay lên, phi kiếm lập tức bay múa trong đám người linh động giống như cá bơi.

Trong chớp mắt liền đã thu hoạch được hơn mười mạng người.

Những võ giả bình thường hoặc thậm chí là cao thủ Nhất lưu, khi ở trước mặt nàng đều giống như những con dê đang đợi làm thịt.

Không hề có lực hoàn thủ!

Thân quân ở sau lưng cũng đi theo xông lên, chỗ này vốn là thế lực dưới trướng của Tử Dương môn, có thể sánh được với phái Linh Tố, nay đã sụp đổ.

Gần ngàn người đang hoảng loạn bỏ chạy.

"Giặc cùng đường chớ đuổi!"

Lục Dung ngừng ngựa lại, thanh thúy nói:

"Chuyện còn lại cứ giao cho những người ở phía sau xử lý là được, chúng ta đi Vân Hà sơn tụ hợp với Tứ ca."

"Vâng!"

Chúng nữ đáp lời.

"Tiểu thư." Thân quân thống lĩnh Dương Yến giục ngựa tới gần, ánh mắt không ngừng du tẩu trong màn mưa, nói:

"Có chút không đúng!"

"Ừm." Khóe miệng Lục Dung giương lên:

"Rốt cuộc đã đến!"

"Loại khí tức này, cho nên. . . Mục tiêu lần này của bọn hắn không phải là Tứ ca, mà là ta mới đúng!"

"Không sai!" Trong màn mưa, một giọng nói vang lên, mặc dù mưa lớn nặng hạt, nhưng lại không ép được giọng nói này:

"Lục nhị tiểu thư, ngươi tuổi còn trẻ mà đã Luyện khí tầng bảy, thiên tư xuất chúng như vậy, không giết chết ngươi thì chúng ta khó mà an tâm!"

" Tả hộ pháp của Huyền Y giáo Phương Đức." Trên mặt Lục Dung hiện lên vẻ khinh thường:

"Chỉ bằng ngươi?"

"Còn có ta!" Nơi xa, trong màn mưa đột nhiên vặn vẹo một cách quỷ dị, vô số giọt mưa bị một lực lượng huyền bí nào đó dẫn dắt, hóa thành những con rắn nước dài chừng mấy trượng đang không ngừng xoay quanh vặn vẹo, bọc phủ lấy một người.

"Nghịch Minh Cơ Thanh Huyền!" Đôi mắt của Lục Dung sáng lên:

"Không ngờ là ngươi cũng tới."

"A Di Đà Phật."

"Tam phật lâm phàm, Di Lặc độ thế!"

"Nghiệp hỏa hừng hực, độ tận thương sinh. . ."

Theo những câu phật hiệu này vang lên, một luồng kim quang lặng yên xuất hiện trong cơn mưa, như chậm mà nhanh tới gần phía bên này.

Kim quang nhìn như mềm mại, yếu kém, lại ngưng nhiên không bại, viên mãn không ngại, ngăn cách một phương thiên địa.

"Tam Phật giáo!"

Biểu lộ trên mặt Lục Dung dần trở nên nghiêm túc:

"Các ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này sao?"

"A Di Đà Phật." Người tới chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng thi lễ:

"Phật nói: Ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục? Lục thí chủ, khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ!"

"Con lừa trọc, ta thấy ngươi là đang muốn chết!" Lục Dung hừ nhẹ, thân hình thoắt một cái liền tại biến mất trên lưng ngựa.

Chỉ có một cái bóng mờ đang xuyên thủng màn mưa nặng hạt, lao tới đám người ở đằng trước, còn có một luồng kiếm quang dâng lên.

Nếu như Mạc Cầu ở đây thì chắc chắn sẽ biến sắc.

Bởi vì tốc độ mà Lục Dung hiển lộ ra lúc này đã nhanh hơn gấp đôi so với khi ở trong nội thành trước đây.

Lắc người một cái đã lao xa hơn hai mươi mét!

"Quả nhiên là Phong Linh châu của Hắc Sát giáo đang ở trên người ngươi." Một người quát lớn:

"Đồng loạt ra tay!"

Chỉ một thoáng, thủy long, kim quang, băng phù nổ tung giữa không trung, nghênh đón phi kiếm đột kích ở phía trước.

Người tới đều là tu tiên giả!

So với những cao thủ võ công thì thủ đoạn của bọn hắn càng thêm huyền diệu, không thể tưởng tượng nổi, mà lực sát thương lại rất kinh người.

Một đám Nương Tử Thân quân cũng đều không phải kẻ yếu, vây giết Tiên Thiên cũng không đáng kể, nhưng chỉ cần dám tới gần một chút liền có thể bị mất mạng tại chỗ.

Chỉ có hai vị Tiên Thiên thống lĩnh là có thể miễn cưỡng tới gần chiến trường.

. . .

Ngôi chùa miếu ở dưới chân núi Vân Hà sơn cũng không nhỏ, trước sau có hai tòa đại điện, chứa chấp trăm người là dư xài.

Chẳng qua. . .

Có Lục tứ gia ở đây nên những người khác không có tư cách vào điện, chỉ có thể ở ngoài chùa miếu đội mưa nghỉ ngơi.

Liền ngay cả những tên hòa thượng trong miếu cũng đuổi ra ngoài.

Mạc Cầu xem như là một ngoại lệ, hắn cần phải luyện dược, mà chuyện này thì nhất định phải tiến hành trong một nơi khô ráo.

"Ùng ục ục. . ."

Thuốc trong vạc đang sôi ùng ục, khói trắng lượn lờ, còn có một mùi thuốc nồng nặc bay ra.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, Mạc Cầu đổ ra một chén thuốc, đặt ở trên khay rồi bước tới hậu điện.

"Lốp bốp. . ."

Giọt mưa rơi trên gạch ngói phát ra những tiếng vang tí tách như một khúc nhạc huyền diệu.

Hậu điện truyền đến một chút tạp âm, làm cho hắn hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn sang, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Bành!"

"Lăn đi!"

Một tiếng hét lớn vang lên, có hai bóng người bi bay ra ngoài, ngã xuống vũng bùn ở hậu viện, trong nháy mắt đã bị nước bùn văng khắp người.

Hai người giãy dụa đứng lên, không thèm quan tâm những vết bùn trên người, vết máu trên khóe miệng, mà là điên cuồng lao vào tới.

Một bà vú già vội vã kêu to, giọng nói tràn đầy khẩn cầu:

"Lục tứ gia, đó là tiểu thư nhà chúng tôi, ngài thủ hạ lưu tình a!"

Một người trẻ tuổi khác thì mặt mũi tràn đầy lửa giận, hai mắt xích hồng, liều mạng gào thét vọt tới trước:

"Ta liều mạng với các ngươi!"

"Muốn chết!"

"Cút!"

"Oanh. . ."

Kình khí cuồng bạo từ trong điện xông ra, nháy mắt đã đánh cho hai người bay ra ngoài, khiến cho bọn họ không còn sức lực để đứng dậy.

Mạc Cầu nhận ra cả hai người này.

Bà vú già chính là vị Vưu tẩu ở bên người Phù Tú Ngọc.

Người trẻ tuổi kia chính là Thiếu trang chủ của Khâu Sơn trang Khâu Đường, sau khi bị Phù gia thu phục, y đã trở thành hộ vệ Nội viện.

Nghe nói y với Phù Tú Ngọc đã nảy sinh tình cảm, chẳng qua vì thân phận chênh lệch quá lớn nên người của Phù gia không cho phép hai người họ đến với nhau.

Tại sao hai người này lại ở đây?

Bọn họ ở đây, như vậy. . .

"A!"

Tiếng kêu sợ hãi của Phù Tú Ngọc vang lên trong điện đã chứng minh cho suy đoán của Mạc Cầu.

"Ba!"

Một tiếng bạt tai thanh thúy đã làm cho tiếng kêu dừng lại, giọng nói lạnh lùng của Lục tứ gia từ trong phòng truyền ra:

"Không muốn chết thì thành thật một chút cho ta, chỉ cần hầu hạ gia thoải mái thì sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi!"

"Rẹt... Rẹt. . ."

Giống như tiếng vải vóc bị xé rách.

"A!"

Khâu Đường ở trong vũng bùn điên cuồng gào thét, trong miệng không ngừng tràn ra máu đen, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại bị một cỗ chưởng kình hung hăng vỗ xuống.

Mạc Cầu nhìn về phía hai người đang đứng ở trước cửa điện.

Hai người này giống như hai vị môn thần, một trái một phải canh giữ ở hai bên cửa điện, một người trong đó phất tay 1 cái liền có Chân khí cuồn cuộn tuôn ra.

Chân khí hùng hậu đến độ làm cho Mạc Cầu cảm thấy mặc cảm!

Không hề nghi ngờ, người này chính là cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm không thua gì Tiết đạo trưởng, vả lại trên người còn có một lực lượng quỷ dị làm cho hắn cũng cảm thấy nguy hiểm.

Loại báo động nguy hiểm này, ngoại trừ Tiên Thiên, thì đây là lần đâu tiên mà Mạc Cầu cảm nhận được từ trên người của một cao thủ Hậu Thiên.

Hơn nữa, nơi này không chỉ có một vị!

Ở bên cạnh Lục tứ gia có tổng cộng 6 vị giống như người này.

Đạo binh!

Đổng Tịch Chu đã từng nói, Phù gia có thể nuôi dưỡng Đạo binh, không phải Tiên Thiên, nhưng lại có Tiên Thiên chi uy.

Có 6 vị Đạo binh thiếp thân thủ hộ, khó trách Lục tứ gia không lo lắng về vấn đề an toàn.

"Mạc đại phu." Lúc này, một vị quản sự của Lục phủ đi tới, mặt mang ý cười:

"Thuốc đã nấu xong rồi?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, đưa cái khay tới thuận miệng hỏi:

"Đây là có chuyện gì?"

"Nha!" Quản sự ra vẻ tùy ý trả lời:

"Có mấy người không có mắt ở chỗ này tá túc, trong đó có mấy người nữ nhân cũng coi như duyên dáng, vừa vặn Tứ gia có hứng thú nên đã thu lại, đây chính là chuyện may mắn của bọn hắn."

"Hô. . ."

Lúc này, sau lưng có một cơn gió táp chấn động, Phù Ngao vẫn luôn ở tại tiền điện trông giữ nhận được tin tức nên bèn vội vã chạy tới, trong miệng không ngừng kêu to:

"Tứ gia, Tứ gia thủ hạ lưu tình!"

"Đó là muội muội ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận