Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 801. Nhân Tộc

Chương 801. Nhân Tộc


Người dịch: Whistle

"Tộc. . . Tộc trưởng."

Khương Nguyên run rẩy tới gần, trong mắt mang theo kinh nghi, há miệng muốn hỏi thăm, nhưng lại có chỗ cố kỵ, lắp bắp nói không ra lời.

Phượng Lam ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt cảnh giác.

Bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy Mạc Cầu giết gia quyến của Xích Hỏa Thần long, chuyện này đối với bọn hắn chẳng khác nào là đại nghịch bất đạo.

Cho dù bọn chúng đáng chết, nhưng cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Sự trà thủ của Tộc Thiên long không phải là thứ mà một Tọc Khương nhỏ nhoi có khả năng tiếp nhận.

Sự tuyệt vọng xuất hiện trong lòng của bọn hắn.

"Thượng sứ gặp nạn, chúng ta bất lực."

Trong mắt Mạc Cầu lóe lên dị mang, Địa Ngục Đồ xuất hiện ở sau đầu, lặng lẽ vô thanh vô tức bao phủ tứ phương:

"Người động thù là một vị địch nhân thần bí, cũng không biết người này lai lịch ra sao, hình dáng như thế nào, chỉ biết thân quấn âm phong, quỷ khí, giống như từ U Minh chui ra."

"Trước đó các ngươi đều chưa bao giờ nhìn thấy."

"Cái này. . ." Khương Nguyên há miệng, trong mắt lóe lên một vệt hoảng hốt, lập tức khôi phục thanh minh, gật đầu nói:

"Tộc trường nói đúng, Người. . . Người này thực lực rất kinh khủng, lại còn cực kỳ lớn mật, thậm chí ngay cả gia quyến của Thiên Long cũng dám giết."

"Sớm muộn gì bọn chúng cũng khó thoát được một kiếp!"

Phượng Lam cũng phụ họa gật đầu, trong mắt dường như xuất hiện một tia nghi hoặc, chẳng qua lại bị nàng lập tức đè xuống.

Mạc Cầu thấy vậy liền chậm rãi gật đầu.

Đối với một người có thần hồn mạnh mẽ, lại còn thông hiểu mấy vạn loại Âm hồn Pháp thuật như hắn mà nói, việc sửa đổi ký ức của một chút người chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Địa Ngục Đồ khuếch trương, vặn vẹo cảm giác của hàng ngàn hàng vạn người cũng không phải là việc khó.

Trong đó bao gồm cả mấy con Long tộc.

"Tộc trưởng."

Vạn Tượng từ phía sau đi tới, thấy thế liền nhẹ nhàng thở ra, bất quá lập tức liền nói:

"Đây không phải là kế lâu dài, thời gian chúng ta ở chỗ này có hạn, nhiều nhất là một năm thì chúng ta sẽ phải rời khỏi, sau này bọn hắn nên làm gì?"

"Không có chúng ta trông nom, Tộc Khương. . ."

"Chuyện sau này thì để sau này hãy nói." Mạc Cầu khoát tay, cắt ngang lời Vạn Tượng:

"Hiện giờ cứ khuếch trương thế lực trước đã."

"Mặt khác!"

"Nếu như lại có tộc duệ gia nhập thì cố gắng không cần dời tới, phân tán khắp nơi, nếu như gặp được nguy hiểm thì cũng có thể giữ lại một chút hạt giống."

"Vâng."

Vạn Tượng cúi đầu.

Vương Hổ ở bên cạnh há miệng muốn nói, nhưng cũng im ắng thở dài.

Nhân tộc trong thế giới này vốn đã sống rất gian nan rồi, gặp được bọn hắn thực sự rất khó nói là phúc hay họa.

.......

Chỗ sâu trong dãy núi.

Trời đông giá rét đã tới, tuyết trắng mênh mang.

Trên tán cây có một vũng tuyết đọng rất dày, che khuất cả thân cây bên dưới.

Hai ông lão có bộ dáng không khác nhau chút nào đang ngồi xếp bằng đối diện nhau, hai tay duỗi về phía trước, trong miệng đọc thầm pháp chú, điều khiển quy giáp ở chính giữa.

Quy giáp lúc sáng lúc tối, hoa văn trên đó giống như nước chảy không chừng biến hóa.

Một cỗ khí thế không tên hội tụ trên đó.

"Rống!"

Một lúc nào đó.

Phía chân trời truyền đến một tiếng nổ vang rung trời.

Những con cự long giống như được điêu khắc bằng băng liên tục xuất hiện.

Cự long lớn thì hơn trăm trượng, nhỏ nhất cũng có trăm mét, nhiều đến mấy chục con, mang theo băng tuyết, hàn phong gào thét mà tới.

Băng long!

Huyết mạch từ thượng cổ, một trong Bát Bộ Thiên Long.

Mấy chục luồng Thần niệm chồng chất lên nhau,tạo thành hạo đãng chi thế, quét ngang ngàn dặm, đang không ngừng tìm kiếm cái gì đó.

Chỉ cần có chút dị dạng, Thần niệm khẽ động liền có một tòa tuyết sơn sụp đổ.

"Ầm ầm. . ."

Dãy núi lật úp, bông tuyết bay tán loạn, gió lốc đột khởi.

Uy thế kinh khủng như vậy, sợ là ngay cả Nguyên Anh Chân nhân cũng là bị nghiền ép, tuyệt không may mắn thoát khỏi.

"Trưởng lão."

Một đống tuyết lung lay, một nam tử trung niên có cách ăn mặc giống như dã nhân xuất hiện ở gần hai ông lão nào, ngẩng đầu nhìn trời, giọng điệu lo lắng nói:

"Bọn chúng tới rồi."

"Sai người dẫn bọn chúng đi chỗ khác." Một lão già mở mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cái quy giáp ở trước mặt:

"Xác của Long Quy thập nhất giai cộng thêm Tiên Thiên Thần Toán có khả năng tìm được cơ hội duy nhất của nhân tộc, chúng ta không thể để vuột mất nó được."

"Thế nhưng là. . ." Đàn ông trung niên cắn răng nói:

"Người của chúng ta cũng không còn nhiều lắm, vả lại một khi hai vị hao hết Thần hồn, những người còn lại phải làm sao mới thoát được Long tộc truy sát?"

Lúc trước, ngay cả Long tộc Thập nhất Thập Nhị giai mà bọn hắn cũng dám săn giết.

Mà hiện giờ. . .

Dốc hết lực lượng của cả gia tộc mà cũng chỉ có thể đoạt được một cái quy giáp này.

Còn phải bị Thái Cổ Băng Long truy sát, tộc nhân tử thương thảm trọng, mười không còn một, ngay cả Tộc trưởng cũng đã chiến tử, Trưởng lão cũng chẳng còn lại thừa lại mấy người.

"Cũng chính vì vậy nên chúng ta mới không thể bỏ qua cơ hội lần này." Lão già lắc đầu, ánh mắt yên tĩnh, trong mắt còn lộ ra vẻ kiên nghị:

"Không tìm được chuyển cơ thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ chết, chẳng qua là thời gian sớm hay muộn mà thôi."

"Hiện giờ thiên địa khác thường, biến số xuất hiện, một khi để vuột mất thì phải đến lúc nào thì ức vạn nhân tộc mới có thể được giải thoát?"

"Thái Hạo, ngươi không cần khuyên nữa."

Nam tử trung niên lộ ra vẻ giãy dụa, cuối cùng cắn răng hung hăng gật đầu:

"Trưởng lão, mau lên a, chúng ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian."

Nói xong ông ta liền đứng lên, hít sâu một hơi, từ trên người lấy ra một cái cây sáo ocarina rồi đặt ở trước môi nhẹ nhàng thổi.

"Ô. . ."

Âm thanh cổ quái vang vọng khắp dãy núi.

Tiếng sáo du dương này lại không nằm trong cảm nhận của Long tộc, chỉ có một ít pháp môn đặc thù mới có thể nghe được.

Âm lạc.

Một vũng tuyết đọng ở bên ngoài trăm dặm đột nhiên rung lên, sau đó có chừng hơn ngàn người từ bên trong lao ra, giống như từng con báo săn đang phi nước đại về phương xa.

Tốc độ nhanh như gió cuốn.

"Ngang!"

Chân trời, tiếng long ngâm vang lên.

Đột nhiên có vô số băng tinh xuất hiện ở trên trời rồi giáng xuống hơn một ngàn người đang lao nhanh kia.

Kích thước của băng tinh không đồng nhất, ngắn thì vài trượng, dài có thể hơn trăm mét, nó đang phóng tới với tốc độ kinh người, có thể nhẹ nhàng xuyên thủng kim thiết.

"Phốc phốc!"

Có nhiều người đã bị băng tinh xuyên qua.

Nhưng có càng nhiều nhân đang chạy trốn về phương xa.

Tốc độ của những người này rất nhanh, thực lực yếu nhất cũng đã tu luyện Hóa Long thuật tới tầng thứ ba, trong đó cũng không thiếu người tầng năm tầng sau.

Còn có một vị cao thủ đỉnh tiêm mọc đầy vảy rồng trên người.

Trên không trung, quần long rống giận quay người đuổi theo bọn họ.

Dưới tán cây.

Nam tử nắm chặt hai tay, quay người nhìn chằm chằm hai vị Trưởng lão đang hợp lực suy tính quy giáp.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đối với ông ta mà nói, mỗi một giây đều giống như một loại giày vò.

Hàn ý lại tiếp tục đột kích.

Điều này đại biểu hơn ngàn người phe mình đã bị Băng long diệt sát, thậm chí có thjeer nó đã phát hiện được cái gì nên mới quay về đây.

"Răng rắc!"

Đột nhiên.

Một tiếng nứt vang lên.

Thân thể của hai vị trưởng lão run lên, miệng phun máu tươi tung tóe trên quy giáp, tinh thần lập tức đồi phế.

"Trưởng lão!" Sắc mặt nam tử đại biến.

"Ngang!"

Băng long cũng phát hiện được khí tức của hai vị Trưởng lão, tiếng rống từ xa vang lên, sự phẫn nộ, túc sát phô thiên ập tới.

"Đến. . ."

Một ông lão cầm quy giáp lên, mạnh mẽ nhét vào trong tay nam tử, cũng không thèm lau máu tươi bên miệng, mà vội vàng nói:

"Đi hướng đông nam, tìm. . . Người mang thiên mệnh!"

"Nhanh đi!"

Nói xong liền đẩy nam tử một cái.

Mà hai vị trưởng lão đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, phóng lên trời cao, đón lấy mấy chục con Băng long đột kích , không hề tỏ ra yếu thế.

Khí tức trên người bọn họ đã đạt tới Cửu giai Đỉnh phong.

Vả lại khí tức của hai người còn quán thông, hỗ trợ lẫn nhau, có thể bộc phát ra gấp mấy lần uy năng, đã phá vỡ hạn chế Thập giai .

"Chiêu chiêu hạo nhật, vạn vật cộng phần!"

"Súc sinh!"

"Cùng chết đi!"

"Oanh. . ."

Dường như đột nhiên xuất hiện một vầng thái dương, ánh sáng chói mắt quét ngang mấy ngàn dặm, trong phương giới vực này, trời đông giá rét lập tức hóa thành cái nóng oi bức của ngày hè.

Từng con Băng long liên tục tan rã.

Mấy ngày sau.

Bên ngoài mấy ngàn dặm, có một nhóm dã nhân đang vội vàng chạy về hướng đông nam, trong đó có một người cầm quy giáp trong tay đang đi ở phía trước dẫn đường.

. . .

Đã gần hai năm mới gặp lại Đế Khốc.

Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, biến hóa của nhóm người này có thể nói là nghiêng trời lệch đất.

Đế Khốc cũng đã tiến giai Quỷ Vương, đang đứng chắp tay, uy vọng sâu nặng, tròng mắt mở ra, mang theo phong mang nhiếp người.

Khí tức trên người Bạch thúc và Ngưu ma Trương Cát cũng hùng hậu trương dương, dường như có thể tiến giai Quỷ Vương trung kỳ bất cứ lúc nào.

Không chỉ bọn hắn.

Những người đi theo, chỉ cần không gặp nạn, thực lực đều đột nhiên tăng mạnh.

Táng Long Thiên có thừa thiên địa nguyên khí, vô số Linh vật khó mà tính toán, còn có các loại Long duệ để cho bọn hắn luyện hóa, có thể nói là khắp nơi đều là bảo tàng.

Tất cả Quỷ tướng đều đã đến hậu kỳ.

Người của Toàn Chân đạo cũng giống như vậy.

Có ba người sau khi ăn Long châu đã tiến giai Kim Đan cảnh, mấy người khác cũng có thực lực không kém Kim Đan.

Nhóm người hiện giờ cũng không còn nhiều, đã không đến một nửa của lúc trước.

Nhưng thực lực. . .

Cũng đã tăng lên rất nhiều!

Thậm chí còn có thể săn giết Long tộc Thập giai.

Cửu giai là một đường ranh giới của Long duệ, những Long tộc từ Cửu giai trở xuống, bất luận là đã mở Linh khiếu hay không thì cũng chỉ là Long duệ cấp thấp.

Chỉ có Cửu giai mới được xem Thần long chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận