Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 823. Hoàng Nhưỡng

Chương 823. Hoàng Nhưỡng


Người dịch: Whistle

Trong khoảng thời gian này, thế cục của Táng Long Thiên đã xảy ra một loại biến hóa nào đó.

Những con Long tộc vốn cao cao tại thượng, gặp chuyện không kinh không hoảng cũng bắt đầu trở nên xao động, dù không nói rõ, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được sự hoảng loạn kia.

Hình như địa vị của bọn nó đang bị uy hiếp.

Loại uy hiếp này không thể nào đến từ Quỷ tộc Âm phủ, chung quy thì số lượng quỷ tộc vào thế giới này cũng quá ít, trong cái nhìn của Long tộc thì bọn chúng cũng chỉ là bệnh nhẹ của thế giới này mà thôi.

Chỉ có Phượng tộc mới có thể uy hiếp được địa vị của bọn nó.

Đúng như lời Đế Khốc đã nói, đây chính là cơ hội của bọn hắn.

Những vị Lỗ vương đã tiến vào Táng Long Thiên trước đó đều chưa bao giờ để xảy ra tình huống như hiện giờ, dám đắc tội với rất nhiều Long tộc, lại còn không hề lo lắng bị bọn chúng vây quét với quy mô lớn.

Nếu như có thể mang theo nhiều Tinh huyết Long tộc như vậy trở về. . .

Trong vòng trăm năm, sợ là số lượng cao thủ Quỷ Vương trong cảnh nội của Lỗ vương sẽ tăng lên gấp đôi!

Chẳng trách gần đây ngay cả Đế Khốc đều có chút hưng phấn, liên tục xuất thủ, còn nhiều lần hỏi Mạc Cầu về manh mối của Long tộc.

"Oanh!"

Một đoàn Lôi quang u ám nổ tung trong không trung phía xa, điện quang lan tràn, làm cho Mạc Cầu cảm thấy tê tê dại dại, những người ở bên cạnh đã cắm đầu xuống đất.

"Cẩn thận!"

Hoàng Nhưỡng rống to:

"Địch tập!"

Trong lúc rống to, nó không xuất thủ với đám quỷ vật tập kích, mà lại lựa chọn quay đầu bỏ chạy, đồng thời còn hét lên:

"Các ngươi cuốn lấy bọn chúng!"

"Muốn chạy trốn?"

Bên dưới, một người hừ lạnh, chỉ thấy chân trời đột nhiên xuất một tấm lưới lớn bao phủ toàn bộ cơ thể của Hoàng Nhưỡng rồi kéo gã ta xuống.

Mục tiêu của Quỷ tộc không phải là Ngự Long Sử Cao giai, mà là Long tộc.

Nhất là Tộc Thiên Long, tinh huyết của bọn chúng mới là quan trọng nhất.

Cho nên quỷ tộc sẽ không trơ mắt nhìn nó đào tẩu.

"Rống!"

"Oanh. . ."

Trong nháy mắt, tiếng gầm thét, tiếng va chạm phát ra.

Mạc Cầu rơi xuống đất, hai chân đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu, không hề có ý định đi qua giúp đỡ.

"Ô. . ."

Âm phong gào thét.

Vô số sợi tơ màu đen từ dưới lòng đất chui ra, giống như những sợi xúc tu trói về phía đám người.

Còn có những đạo quỷ ảnh xuất hiện, bỏ qua núi đá cây cối mà bổ nhào về phía đám người.

"Cẩn thận!"

"Giết!"

Thực lực của đám quỷ vật này cũng không yếu, bất quá hiện giờ thủ đoạn của bọn nó đã không còn thần bí nữa, đám Ngự Long Sử cũng đã học được cách chống cự.

Thân thể chấn động, Long khí hộ thể.

Liệt diễm, huyền băng, hoàng thổ, tật phong xuất hiện, bao phủ khắp toàn thân, có thể chống cự thế công vô hinh vô chất của đám quỷ vật.

Mạc Cầu cầm trường đao trong tay, nhẹ nhàng lắc một cái, đao quang lấp lóe, ba con Quỷ tướng đang ẩn thân trong bóng tối lập tức bị xé xác.

"Cẩn thận!"

"Là Ngự Long Sử Cửu giai!"

Tiếng hết từ bên cạnh truyền đến, một cây cốt trượng màu trắng đột nhiên xuất hiện, nghiêng nghiêng đánh tới ót Mạc Cầu.

Nhìn qua thì thấy cốt trượng không hề có chút sức lực nào, nhưng những nơi nó đi qua, hư không không ngừng rung động, thậm chí ở một trình độ nào đó có thể nói là bóp méo cả hư không.

"Đương . ."

Bách Tịch Đao xuất hiện ở trước mặt cốt trượng.

Hai thứ đụng vào nhau, thân hình Mạc Cầu không thay đổi, nhưng đạo quỷ ảnh ở bên cạnh lại đột nhiên nổ tung, một cái bóng mờ xuất hiện ở ngoài mười dặm.

"Tại sao lại như vậy?"

Trên mặt quỷ vật hiện ra vẻ kinh nghi, cánh tay điên cuồng rung động, liều mạng áp chế dị lực đang tràn vào trong cơ thể, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cầu mang theo vẻ e ngại.

Nó thân là Quỷ Vương, huyết mạch đương nhiên là bất phàm, đặc biệt sở trường của nó lại là tốc độ và lực lượng.

Thậm chí ở trình độ nào đó mà nói thì đã không hề kém Long tộc cùng giai.

Nhưng lần này khi đối đầu trực diện thì nó lại ở thế hạ phong.

"A. . ."

Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, mặt không biểu tình tiến lên một bước, trường đao vung vẩy, trong nháy mắt đã lập ra một cái đao quang kết giới bao phủ phạm vi trăm trượng.

Quỷ vật híp mắt, quát khẽ:

"Bình Thiên Trượng!"

Cốt trượng lắc lư, đất rung núi chuyển, một khí thế mênh mông xuất hiện, thiên địa khí cơ chập trùng rồi đánh về phía đao quang.

"Bành!"

"Oanh. . ."

Đao quang và cốt trượng điên cuồng va chạm, cự lực xé rách mắt đát, lật tung cây cối, chỉ trong nháy mắt, trong phạm vi một dặm đã biến thành một mảnh hỗn độn.

Có hai bóng mờ đang nhanh chóng va chạm, tạo ra một vết nứt dài mấy chục dặm bên trong dãy núi này.

"Làm sao có thể?" Quỷ vật gầm nhẹ, sắc mặt ngày càng kinh sợ:

"Loại đao pháp này. . ."

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Tuy rằng nhân tộc trong Táng Long Thiên cũng được Long tộc truyền thụ đấu pháp, nhưng đa số pháp môn đều huyết mạch của bản thân làm cơ sở, kích phát huyết mạch tự thành hệ thống.

Cao thủ cửu giai có thể tạo thành kết giới bài xích hết thảy.

Nhưng nếu luận về trình độ cận thân chém giết thì chiêu thức của bọn họ lại quá thô ráp và đơn điệu, không hề tinh diệu chút nào, thuần túy là dùng lực lượng đè ép đối thủ.

Không thể nào so sánh với truyền thừa không biết bao nhiêu năm của Quỷ tộc.

Chính diện chém giết, song phương có thể sẽ ngang tay.

Nhưng luận về cận chiến chém giết, gặp thời phản ứng, đám Ngự Long Sử sống an nhàn sung sướng đã quen thì làm sao có thể là đối thủ của đám Quỷ tộc Âm phủ suốt ngày làm bạn với sát phạt được?

Nhưng mà tên Ngự Long Sử trước mặt này lại thuộc về dị loại.

Đao pháp mạnh đến mức không thể tưởng tượng.

Mỗi một đao chém trúng vào vị trí sơ hở trên pháp trượng, đao quang lấp lóe, giống như có sinh mệnh đang nhảy nhót vậy.

Loại cảm giác áp chế này làm cho nó cảm thấy tuyệt vọng.

"A!"

Quỷ vật giận dữ rống lên một tiếng, thân hình phồng lên, cây cốt trượng trong lòng bàn tay cũng biến thành long cốt dài chừng trăm mét, nó nhẹ nhàng vung vẩy liền đánh sập một ngọn núi.

Nó dặm chân một cái thì đất rung núi chuyển.

"Chết!"

Quỷ vật gầm thét, long cốt vùng vẩy.

Cho dù là với thân hình khổng lồ như vậy mà nó vẫn có thể nắm chắc được mỗi một phần lực lượng, có thể thấy được Quỷ Vương chống nhục thân tinh tế đến mức nào.

Kình lực nhập vi, sớm đã hóa thành bản năng.

"Bành!"

Trong tiếng nổ, cuồng phong gào thét.

Trong tràng đột nhiên trì trệ.

Quỷ vật cứng đờ người, đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm bóng người nhỏ bé không nhúc nhích bên dưới, trong mắt tràn đầy hoảng sợ:

"Chuyện này không có khả năng!"

"Trượng pháp không sai." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:

"Đáng tiếc. . ."

"So với ta thì còn kém một chút."

Dứt lời, đao quang chợt xuất hiện, một vệt đao mang hình vòng cung lập tức quét ngang hơn mười dặm, vạt vật đều bị đình trệ.

"Ngươi. . ."

Thân thể quỷ vật cứng đờ, cổ họng nhúc nhích:

"Bách Tịch Đao, Toàn Chân. . ."

"Ngươi!"

"Phốc!"

Còn chưa dứt lời thì Mạc Cầu đã xuất hiện ở trước mặt nó, lại vung Bách Tịch Đao lên, nhẹ nhàng chém lấy đầu của quỷ vật.

Đao quang thu liễm, cũng đã thôn phệ hết toàn bộ tinh của của một vị Quỷ Vương.

Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn lên rồi khẽ lắc đầu.

Đối mặt với cuộc tập kích bất ngờ, mặc dù Hoàng Nhưỡng nhất thời hoảng loạn, nhưng vẫn có thể ngoan cố chống cự.

Mà cách đó không xa thì đã có viện binh của Long tộc chạy đến.

"Đi!"

Quỷ vật thấy chuyến này khó thành liền không cam lòng hừ nhẹ, bỏ chạy tứ tán.

"Đứng lại!"

Trên người Hoàng Nhưỡng chằng chịt vết thương, nó há có thể bỏ qua cho đám quỷ vật, mắt thấy mình sắp lật bàn mà đối thủ lại muốn rời đi, nó không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng rồi điên cuồng đuổi theo.

"Đều đuổi theo cho ta, thả chạy một người thì ta sẽ hỏi tội các ngươi!"

Mạc Cầu nhíu mày.

Hắn nhìn tình huống chung quanh một chút, trầm tư một hồi liền lách mình lao về phía Hoàng Nhưỡng.

Mặc dù Hoàng Nhưỡng có tính cách rất lỗ mãng, nhưng lại không phải hạng vô tri, hơn nữa còn cực kỳ trân quý sinh mạng của mình, cho nên khi đuổi theo đối thủ thì nó cũng không dám toàn lực ứng phó.

Khi thấy đám quỷ vật kia dần dần thoát khỏi phạm vi Thần niệm cảm giác của mình thì nó liền cảm thấy sốt sắng.

"Hoàng Nhưỡng huynh!"

Đúng vào lúc này, một giọng nói thanh thúy từ xa truyền đến:

"Có cần hỗ trợ gì không?"

"Băng Thăng." Hoàng Nhưỡng nghiêng đầu nhìn về phía Băng Long đang khống chế hàn phong lao đến, trên mặt lập tức nở một nụ cười vui mừng, vội vàng nói:

"Mau!"

"Mau giúp ta đuổi theo đám quỷ vật kia, sau khi đắc thủ, bổn long tất có thâm tạ!"

Thực lực của đám quỷ vật đào vong yếu hơn Hoàng Nhưỡng, nhưng nếu như trong tình thế cấp bách phải liều mạng thì nó lại không chắc là mình có thể áp chế bọn chúng.

Có Băng Thăng ở đây thì nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Được." Mắt rồng của Băng Thăng chớp động:

"Nghe nói gia quyến của Tam Thế Nghiệt Long Khương Hạo đang ở trong đội ngũ của Hoàng huynh, sau chuyến đi này, huynh nhường lại hắn cho ta đi?"

"Ngươi muốn hắn à?" Hoàng Nhưỡng mở miệng:

"Không thành vấn đề, nếu như ngươi có thể níu chặt lấy hắn thì càng tốt , để cho Nhu muội khỏi nhớ thương, bất quá ta nhớ hình như hắn cũng từng chung đội với ngươi rồi mà."

"Đúng vậy." Băng Thăng lười biếng nói:

"Đáng tiếc là lúc đó ta không nắm chặt cơ hội, lại còn nổi nóng chọc giận mỹ nhân, gần đây hắn chẳng thèm để ý đến ta."

"Lấy tư sắc của Băng Thăng Long muội, muốn một gã nhân tộc chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?" Hoàng Nhưỡng thuận miệng khuyên một câu, nói:

"Tạm thời đừng nói về chuyện này."

"Băng Thăng Long muội giúp ta bắt được đám quỷ vật kia rồi nói, vừa rồi bọn chúng dám đả thương ta, nếu không để cho bọn chúng trả giá đắt, ta khó nuốt trôi khẩu khí trong lòng này."

"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận