Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 138. Thăm Dò

Chương 138. Thăm Dò


Người Dịch: Whistle

Đối với những người bình thường ở Đông An phủ mà nói thì chiến tranh tới rất đột ngột, mà ở trong mắt của những kẻ cao cao tại thượng kia thì chuyện vốn nên như vậy.

Năm Vĩnh Ninh thứ bốn mươi bảy.

Đông.

Biên giới Dự châu, một nơi ở gần Đông An phủ, một trận chém giết nhiều đến mười mấy vạn người đang được trình diễn.

Huyền Y giáo chúng có lai lịch bí ẩn, bị lính tinh nhuệ của nhị Châu nhất Phủ vây giết lại bộc phát ra sức chiến đấu kinh người.

Theo kế hoạch thì chỉ cần hơn một tháng là cuộc chiến này sẽ kết thúc, nhưng mà nó lại tiếp tục.

Nghe nói, ở giữa có 'Tiên nhân' hiện thân.

Thật giả không biết.

Trong lúc nhất thời.

Trong Đông An phủ lòng người bàng hoàng.

Mà khi những tin tức này truyền đến Cửu Liên sơn thì đã là nửa tháng sau, thoáng nhấc lên hồi gợn sóng liền bị đè xuống.

Đại nhân vật có lo lắng của đại nhân vật, tiểu nhân vật cũng có cuộc sống tiểu nhân vật.

"Cây Bạch mộc này đã đủ năm rồi, hẳn là có thể khai ra mấy cân Mộc tâm, các ngươi chặt từ nơi này." Mạc Cầu đứng dưới tàng cây, đưa tay chỉ vào một cái cây thẳng tắp cao tới mấy trượng ở trước mặt:

"Thu thập xong thì hôm nay liền có thể trở về."

"Vâng." Đáp lời không phải là người Phái Linh Tố, mà là sơn dân ở gần đây dùng tiền mới tới.

Mỗi ngày ba mươi đồng tiền lớn, bao ăn ở, bị thương vẫn còn trợ cấp, đối với những người mỗi khi đến trời đông giá rét liền không có thu hoạch như bọn hắn mà nói thì chuyện này tất nhiên là chuyện vui rồi.

Về phần bang chúng của Phái Linh Tố thì sẽ phụ trách tìm kiếm cây cối, nhận diện dược liệu, phân công đều có khác biệt.

"Vất vả." Mạc Cầu nhẹ gật đầu với mấy người này, thấy bọn họ lấy búa ra bắt đầu dùng sức đục cây, hắn trầm ngâm một chút rồi cất bước đi ra.

Bạch mộc thụ vừa thô vừa to lại còn cứng, Mộc tâm thì lại sinh trưởng ở bên trong, muốn lấy ra cũng không phải là chuyện dễ.

Đối với những người sơn dân này mà nói, một ngày chỉ cần bổ hai cây, lấy mấy cân thụ tâm thôi là đã kiệt sức rồi.

Cái này còn chưa tính thời gian tìm kiếm cây cối!

"Hô. . ."

Gió núi quét qua, tuyết rơi liên tục.

Mạc Cầu bị gió lạnh thổi qua, tinh thần lập tức chấn động, thân hình nhẹ nhàng nhảy tới nơi xa.

Mỗi bước của hắn gần một trượng, thân thể nghiêng về phía trước, gân cốt run rẩy, giống như một con báo đang không ngừng phát lực.

Mỗi lần bộc phát thì tuyết đọng dưới chân cũng sẽ bị nổ tung tóe, thân hình mượn lực lao nhanh về phía trước giống như tên bay.

Nhìn thật kỹ sẽ phát biện mỗi một bước của hắn đều là một đoạn khác nhau, đoạn đoạn tương liên, cuối cùng hợp thành một đường thẳng.

Chỉ Xích Thiên Nhai!

Cho dù không có chân khí, vẻn vẹn vận chuyển khí huyết, thì môn khinh công này cũng làm cho tốc độ của hắn tăng lên gần gấp đôi.

Không bao lâu sau, khóe mắt liếc qua một gốc cây Bạch mộc, thân hình lập tức ngừng lại.

Từ phi tốc di động đến tĩnh trệ chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt, lực chưởng khống thân pháp này tuyệt không kém những người tu tập khinh công lâu năm.

Nhìn thấy cây Bạch mộc thụ phải hai người mới ôm được hết ở cách đó không xa, Mạc Cầu chớp chớp mắt rồi lập tức phát lực vội vàng xông lên.

Khi sắp đến gần liền hai luồng hàn quang reo vang từ trong áo tơi toát ra, một trước một sau giống như điện thiểm lần lượt lao trúng cành cây.

"Xoạt. . ."

Một tiếng nứt vang, vỏ cây ở trước mặt nổ tung, chất lỏng tung tóe, bóng người của Mạc Cầu lại thay đổi.

Trong lúc nhất thời, quang ảnh đao kiếm xen lẫn thành lưới rồi nhanh chóng chém xuống.

"Bạch!"

"Bạch!"

"Răng rắc. . ."

Trong tiếng nứt vang, Mạc Cầu điểm nhẹ dưới chân nhẹ nhàng lui lại, đao kiếm cũng trở lại trong vỏ, từ đầu đến cuối đều không dính mảnh lá nào.

"Bành!"

Một tiếng vang thật lớn, mảnh gỗ vụn bay tán loạn, nửa dưới thân cây Bạch mộc đột nhiên nổ tung vài thước mộc đoạn.

Bên trong là mộc tâm đỏ thắm như máu.

"Hẳn là có hai ba cân, cộng thêm sơn dân thu thập nữa thì chắc là đủ rồi." Mạc Cầu cười nhạt một tiếng, chậm rãi tiến lên.

Mộc tâm của cây Bạch mộc có đặc tính non mềm, chỉ cần đụng vào thì sẽ vỡ ra, phẩm chất cũng sẽ hạ xuống một tầng.

Liền xem như là hắn thì cũng phải gỡ xuống cẩn thận từng li từng tí một.

Mạc Cầu vừa mới gỡ xuống Mộc tâm, còn chưa tới kịp gói kỹ thì đã nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi từ đằng xa truyền đến.

Hả?

Hướng đó. . .

Mạc Cầu nghiêng đầu, tiện tay bao trùm Mộc tâm, thân hình chớp động nhanh chóng chạy về phía phát ra tiếng la.

Còn chưa tới gần thì đã nghe thấy những giọng nói lộn xộn truyền vào tai.

"Lại có người chết!"

"Chuyện gì xảy ra?"

"Đây là. . . Người của Tỏa Nguyệt quan, là ai hạ thủ?"

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mạc Cầu nhảy đến phụ cận, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn không nhịn được hai mắt co rụt lại.

Chỉ thấy máu tươi vương vãi trên đất trống, mười mấy bộ thi thể đang nằm ngổn ngang lộn xộn trên đó, còn mấy cái khung xe đã bị hư hại.

Theo như phục sức trên thi thể thì có lẽ những người này là thành viên của một thế ở gần đây có tên là Tỏa Nguyệt quan.

Giống như Phái Linh Tố, Tỏa Nguyệt quan cũng là thế lực phụ thuộc của Tử Dương môn, lần này cũng nhận lệnh đến đây thu thập vật tư cần thiết cho Phủ quân.

Sắc mặt của mấy tên bang chúng của Phái Linh Tố trắng bệch, một người trong đó nghe vậy liền sợ hãi rụt rè mở miệng:

"Chúng ta cũng vừa mới tới đây thì đã nhìn thấy như vậy rồi."

"Mạc đại phu." Một người thuộc phân đường Song Quế còn nhỏ giọng mở miệng:

"Máu còn chưa khô, thi thể vẫn còn ấm, người hạ thủ chắc còn chưa đi xa, có lẽ liền ở gần đây."

Lời ấy vừa ra, những người còn lại liền lập tức căng cứng người, vô thức sờ sờ binh khí trên người.

"Mọi người đừng có lộn xộn." Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư:

"Phát tín hiệu thông báo cho người của Tỏa Nguyệt quan và Tử Dương môn tới, đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi rồi."

"Lần thứ 3." Một người trả lời:

"Nhưng mà hai lần trước cũng không chết nhiều người như vậy!"

Mạc Cầu im lặng.

Cửu Liên sơn vốn không an toàn, thường xuyên xảy ra những vụ chết người, nhưng ngông cuồng như vậy thì lại rất hiếm thấy.

Gần đây không chỉ có Tỏa Nguyệt quan, Phái Linh Tố, mà còn có Tử Dương môn và thậm chí phủ binh tinh nhuệ đóng quân.

Là ai lớn mật như vậy?

Mạc Cầu liếc nhìn những bộ thi thể trên đất, trong lòng ngày càng nặng nề.

Trong những bộ thi thể này, có người bị đánh nát lồng ngực, có người bị xé ra thành hai, người hạ thủ chắc chắn có tu vi Hậu Thiên.

Hơn nữa trên mi tâm của một bộ thi thể có một vết kiếm quỷ dị, giống như một bộ thi thể nào đó của lần trước.

Điều này nói rõ không chỉ một người hạ thủ, hơn nữa còn là cùng một băng.

Ít nhất là tu luyện cùng một loại công pháp!

Về phần tu luyện công pháp gì, do thiếu kiến thức, nên Mạc Cầu không phân biệt ra được, nhưng mà dường như người của Tử Dương môn lại biết.

Gần đây tất cả thế lực đều thu hẹp phạm vi hoạt động, mỗi lần hành động đều kết quần kết đội, vậy mà cũng xảy ra chuyện?

Sau khi phát tín hiệu, không bao lâu sau liền có người chạy đến, người đầu tiên chạy tới thì tất nhiên là người một nhà do ở gần nhất.

"Mạc đại phu." Người tới đầu tiên cũng kinh ngạc về thảm trạng của nơi này, sau đó vội vàng nhìn về phía Mạc Cầu:

"Ngài mau trở về một chuyến, người của Tử Dương môn tới rồi, lần này. . . Sợ là kẻ đến không thiện."

"Hả?" Mạc Cầu nhướng mày.

. . .

Trụ sở.

Đợi khi Mạc Cầu về tới thì ngoại trừ Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông ra thì vẫn còn mấy vị nam tử mặc áo tím nữa.

Không khí trong sân đang rất ngưng trọng.

Áo tím thuận hoạt, chất liệu thượng thừa, có thể sử dụng loại vải vóc này làm quần áo cho bang chúng bình thường, trong toàn bộ Đông An phủ chỉ có Tử Dương môn một nhà.

Hai người dẫn đầu thì lại không mặc áo tím.

Trong đó có một vị nam tử trung niên thân thân mặc cẩm y, chân đạp mật ngoa thêu kim văn vũ đang đứng chắp tay, khí tức trầm ổn.

Một người khác thì mi thanh mục tú, tuổi tác không lớn hơn hai mươi, lưng đeo trường kiếm, đang nhìn đám người Phái Linh Tố bằng vẻ mặt hăng hái, ánh mắt chớp liên tục không giống như chính nhân quân tử.

Mạc Cầu cũng biết hai người này, lúc trước khi vừa tới nơi đây thì hắn cũng từng gặp qua, Đoạn Bất Bình chấp sự Nội môn Tử Dương môn và con của ông ta Đoạn Đức.

Hôm đó, hai người vừa mới mở miệng là muốn cầm đi ba thành thu hoạch của bọn hắn, lần này tới đây không biết là đang có ý định gì.

"Đoạn chấp sự." Cổ họng Miêu Nguyên Thông nhấp nhô, thận trọng mở miệng:

"Bởi vì đường xuống núi không xa, vả lại phái ta cũng có cao thủ tuần sát, không nhọc đến quý môn quan tâm đến chuyện vận chuyển hàng hóa."

"Thật sao?" Đoạn Bất Bình lắc đầu, nghiêng tai nghe người bên cạnh nói thầm mấy câu, lập tức nhíu mày nhìn sang:

"Chắc là các ngươi cũng nhận được tin rồi, đội vận chuyển hàng hóa của Tỏa Nguyệt quan lại bị người chặn giết."

"Nếu những người này đã dám ra tay với Tỏa Nguyệt quan, các ngươi cảm thấy Phái Linh Tố có thể trốn qua một kiếp sao?"

"Chuyện này. . ." Miêu Nguyên Thông cũng hơi biến sắc.

"Đoạn chấp sự." Cố Vũ trầm giọng nói:

"Nếu như Tử Dương môn nguyện ý xuất thủ tương trợ thì tất nhiên là chúng ta sẽ lòng mang cảm kích, nhưng lại thêm ba thành thu hoạch. . ."

"Xin thứ cho chúng ta không dám tự tiện chủ trương, còn phải xin chỉ thị của Lưu trưởng lão mới được."

"Chẳng lẽ các ngươi không biết sao." Người trẻ tuổi Đoạn Đức lộ vẻ kinh ngạc:

"Lưu trưởng lão đã nhận được lệnh của Phủ nha, sáng sớm hôm nay liền đến Ly Loạn sơn chẩn trị cho các tướng sĩ tiền tuyến rồi."

"A!"

Đám người sững sờ, lập tức phát ra vài tiếng kinh hô.

Đối phương không đến mức phải lấy những chuyện này ra lừa bọn họ, dù sao chỉ cần nghe ngóng một chút là biết.

"Hai vị." Đoạn Bất Bình than nhẹ một tiếng:

"Không phải Đoạn mỗ không tin các ngươi, chỉ vì hiện giờ tình huống có biến, bên phía Phủ quân thì đang thúc giục, tuyệt đối không thể thiếu dược liệu được."

"Nếu như lại xảy ra chuyện, người chết là việc nhỏ, nếu làm trễ nải đến tiến trình của Phủ quân thì mới là đại sự!"

"Cái này không nhọc Đoạn chấp sự quan tâm." Cố Vũ trầm mặt mở miệng:

"Chúng ta sẽ không làm hỏng việc!"

"Chuyện này thì không do các hạ quyết định." Đoạn Bất Bình nhíu mày:

"Âm Thanh Thủ của Tỏa Nguyệt quan có thực lực không yếu mà cũng gặp chuyện, các ngươi thật sự khiến cho Đoạn mỗ không yên lòng."

"Đoạn chấp sự." Nghe vậy, ngay cả Miêu Nguyên Thông rất tốt tính cũng không nhịn được nổi giận nói:

"Vậy phải làm thế nào thì ngài mới có thể yên tâm?"

"Như vậy đi. . ." Đoạn Bất Bình trầm ngâm một chút, nói:

"Khuyển tử bất tài, năm trước vừa mới miễn cưỡng tu thành chân khí, trong Cửu Liên sơn này cũng coi như có thể miễn cưỡng tự vệ."

"Nếu như hai vị có thể thắng được nó một chiêu nửa thức, vậy thì nói rõ Đoàn mỗ lo lắng quá nhiều rồi, như vậy ta sẽ không quấy rầy nữa, như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận