Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 630. Nhận Lời (Chúc Mừng Năm Mới)

Chương 630. Nhận Lời (Chúc Mừng Năm Mới)


Người dịch: Whistle

"Vậy cũng đã đủ rồi!" Hạng Phủ Minh vội vàng nói:

"Cho dù chỉ treo một cái danh thì lại có bao nhiêu tông môn có được vinh hạnh đặc biệt này chứ? Huống chi Mạc trưởng lão đang ở chỗ này của chúng ta nhiều năm như vậy, nói thế nào cũng có chút tình cảm."

"Có Mạc trưởng lão ở đây thì còn có ai dám khi nhục Phái Thương Vũ chúng ta nữa?"

"Lời tuy như vậy." Tiết Lục Y gật đầu, nói:

"Nhưng Mạc trưởng lão đã nói, qua hơn mười năm nữa thì huynh ấy sẽ rời khỏi Thiên Nhai đạo tràng, vả lại tám chín phần mười là sẽ không trở lại nữa."

"Cho nên. . ."

"Trong mấy năm này, chúng ta nên phát triển như thế nào là chuyện cực kỳ quan trọng."

Nếu như ỷ vào thanh danh của Mạc Cầu mà trắng trợn khuếch trương, mười năm sau khi Mạc Cầu rời đi, Phái Thương Vũ sẽ lập tức bị đánh về nguyên hình, thế lực to lớn sẽ như lục bình không rễ, lúc nào cũng có thể bị lật úp.

Nếu không mượn thì lại không cam tâm.

"Chưởng môn. . ."

"Bên phía Chưởng môn, kết quả như thế nào thì còn không rõ ràng lắm, vả lại tự thân sư tỷ cũng có phiền phức." Tiết Lục Y khoát tay, trên mặt lộ vẻ u sầu.

Rõ ràng là có Kim Đan tọa trấn, nhưng nàng lại không biết phải làm thế nào cho phải.

Mấu chốt là thái độ của Mạc Cầu, không giống như người có thể làm chỗ dựa cho tông môn.

"Báo!"

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng la:

"Phạm bang chủ của Trường Nhạc bang Phạm Nhân Long cầu kiến!"

"Phạm Nhân Long?"

"Đạo cơ đệ nhất nhân ở Thiên Nhai đạo tràng, thông hiểu hai Thần thông kiếm đạo Phạm bang chủ."

Đám người nghe vậy sắc mặt liền ngưng tụ.

Trường Nhạc bang đã di chuyển tới Thiên Nhai đạo tràng khi nó vừa thành lập, Phạm Nhân Long còn hạ trọng chú, chủ động ngự kiếm khai cương khoách thổ.

Hiện nay đã có danh xưng là dưới Kim Đan đệ nhất nhân, thanh danh truyền xa.

Người như vậy mà lại chủ động bái phỏng Phái Thương Vũ?

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, đám người liền lấy lại tinh thần, Phái Thương Vũ hiện giờ đã không còn là tông môn lúc trước nữa, mà là một môn phái có Tông sư Kim Đan làm chỗ dựa.

Tiết Lục Y lấy lại bình tĩnh liền vung tay lên:

"Mời!"

"Không, vẫn là để ta tự mình ra đón."

"Vâng."

. . .

Cao Trùng chắp hai tay sau lưng, chân đạp hư không, trên mặt ý cười nghênh đón:

"Mạc đạo hữu, rốt cuộc đạo hữu cũng đã đến rồi!"

"Thịnh tình của Cao huynh, Mạc mỗ chỉ có làm phiền." Mạc Cầu bay trên không trung, từ xa chắp tay.

"Ha ha. . ." Cao Trùng cười sang sảng:

"Mạc đạo hữu có thể đến, Thiên Nhai đạo tràng như hổ thêm cánh, Cao mỗ đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, chỉ mong đạo hữu đến sớm hơn."

Nói xong liền vươn tay ra hiệu:

"Đạo hữu, mời!"

Đảo rùa vẫn lơ lửng ở trên không trung, trong điện ngoài Trúc lão ra thì còn có một nam một nữ khác, nam tử che lấp khí chất, đứng chắp tay, ánh mắt quan sát thật kỹ Mạc Cầu.

Nữ tử ăn mặc lộng lẫy, lục tấn hồng nhan, khí chất đoan trang, tướng mạo kinh diễm, trong tay cầm phất trần, khí chất thoát tục, chính là một vị đạo cô.

"Để ta giới thiệu cho đạo hữu."

Cao Trùng đưa tay ra hiệu:

"Vô Định Kiếm - Quách Khai Quách đạo hữu, Vân Hà Quan - Mai Tước Mai quan chủ, chắc là Mạc đạo hữu đã từng nghe qua thanh danh của hai vị này rồi?"

"Hai vị đại danh, lâu có nghe thấy." Mạc Cầu chắp tay:

"Tại hạ Mạc Cầu."

Vô Định Kiếm Quách Khai chính là một giới tán tu, tán tu tiến giai Kim Đan, ít càng thêm ít, người này không chỉ tiến giai Kim Đan, mà còn là một vị Kim Đan trung kỳ.

Về phần Vân Hà Quan Mai Tước Mai quan chủ cũng là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, Thiên Tước Vân Quyết diễn hóa ngàn vạn, chính là Bắc giang nhất tuyệt.

Ngoài bốn người này ra thì trong Thiên Nhai đạo tràng còn có vài vị Tông sư Kim Đan khác.

Như Mộc Bát Công, Tam Biện tiên sinh vân vân…..

Nếu như tính luôn cả Mạc Cầu thì có tới hơn mười một vị Tông sư Kim Đan, nếu chỉ đơn thuần so về cao thủ đỉnh tiêm thì còn mạnh hơn tứ đại gia tộc.

Chỉ là đạo trường vừa mới thành lập trong mấy năm gần đây, có rất nhiều chuyện phiền phức, chư vị Kim Đan cũng không chịu ngồi yên, tọa trấn tứ phương, trong lúc nhất thời khó mà tề tụ.

Cũng không phải tất cả mọi người đều vui vẻ khi Thiên Nhai đạo tràng thành lập.

Ma Y Giáo và Thánh Tông, thậm chí là tứ đại gia tộc đều âm thầm làm một ít tay chân, đám người này lại không kinh nghiệm, cho nên làm cho loạn tung tùng phèo.

"Có Mạc đạo hữu nhập trú, xem ra chúng ta cũng có thể thư giãn một chút." Mai quan chủ than nhẹ một tiếng, vò mi nói:

"Thật sự là bần ni không am hiểu việc Luyện đan cho lắm, đan dược bình thường thì cũng thôi, nhưng đan dược Thượng phẩm vừa tốn thời gian vừa phí sức lại còn chưa hẳn có thể thành công."

"Vất vả một chút tâm lực thì cũng không quan trọng, nhưg lãng phí Linh tài mới là đại tội!"

Nói xong liền liên tục lắc đầu, vẻ mặt buồn thiu.

"Mai quan chủ quá khiêm tốn." Cao Trùng khoát tay, không để ý:

"Trước đó, trong Thiên Nhai đạo tràng thì thuật luyện đan thuật của quan chủ là nhất, nếu như Mai quan chủ cũng không thành thì những người khác cũng không thể nào làm được."

Có chút đan dược có yêu cầu về hỏa hầu cực cao.

Thậm chí.

Chỉ có Đan hỏa của Tông sư Kim Đan mới có thể luyện chế, cho dù là tu sĩ Đạo cơ có thông thạo luyện đan thì cũng không có cách nào luyện ra những đan dược này.

"Bây giờ thì tốt rồi." Trúc lão cười ha hả mở miệng:

"Mạc đạo hữu đã tới, chúng ta cũng có thể rảnh tay, không cần lo lắng về đan dược nữa"

"Đúng rồi!"

Trúc lão vỗ nhẹ hai tay, nhìn về phía Cao Trùng:

"Cao huynh, đồ vật có mang đến không?"

"Ừm." Cao Trùng gật đầu, lập tức cười thần bí:

"Vì thứ này mà Cao mỗ đã phải trưng cái bản mặt này đi vài vòng, lại dựa vào thanh danh của lão tổ mới miễn cưỡng lấy được."

"May mắn không làm nhục mệnh."

Nói xong liền lập tay lại, lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Mạc Cầu:

"Mạc đạo hữu, pháp môn luyện khí đẳng cấp Kim Đan, Toái Thiên Bí Điển, trong này có phương pháp luyện chế mười ba món pháp bảo, còn có pháp môn truyền thừa hoàn chỉnh khác."

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.

Sở dĩ hắn đáp ứng đến đây chính là vì vật này.

Trước đây Cao Trùng cũng lấy Công pháp ra hứa hẹn, cho dù phẩm giai cũng tốt nhưng lại không so được với quyển này.

Toái Thiên Bí Điển không chỉ là một pháp môn luyện khí, mà còn là một môn truyền thừa hoàn chỉnh từ Luyện khí đến Kim Đan, bao gồm cả tu hành, pháp môn luyện thể, thậm chí còn thoáng chỉ điểm bí mật của Nguyên Anh.

Đương nhiên, còn có một chuyện.

"Cao huynh." Mạc Cầu chắp tay:

"Huynh có quen biết Tán Hoa lão tổ không?"

"Tán hoa. . ." Cao Trùng nhíu mày, nghĩ nghĩ, mới nói:

"Có phải đạo hữu đã từng có khuất mắt của gã ta không, thật ra ta có thể nói được mấy câu, bất quá tính tình của người này rất cổ quái, lời của ta cũng chưa chắc có tác dùng, bất quá chắc chắn là gã ta sẽ không dám đến Thiên Nhai đạo tràng gây chuyện."

Khi nói lời này, giọng của Cao Trùng nghiêm lại, lòng tin mười phần.

.......

Chạng vạng tối, mưa phùn mịt mờ.

Ở phía đông nam của Thiên Nhai đạo có một mảnh thuỷ vực tên là Hải Thiên Nhất Tuyến.

Nơi này có dòng chảy êm ả, nước trong suốt, trên có thể ngắm sao trăng, dưới có thể thưởng thức cá bơi, cảnh sắc tuyệt đẹp làm cho nơi này có rất nhiều người tề tụ.

Dần dần nơi này trở thành một địa phương phồn hoa.

Trên mặt nước, các loại lâu thuyền rẽ sóng lướt đi, thất thải lưu quang lấp lóe.

Có những chiếc thuyền xa xỉ đến cực điểm, châu ngọc, san hô, minh châu tô điểm, thậm chí không tiếc hao phí Linh thạch làm cho ánh hào quang bao phủ toàn trường.

Những tiếng vui cười, đùa giỡn, tiếng hò hét nối liền không dứt.

Ngoài những chiếc thuyền chuyên hấp dẫn hào khách thì còn cũng có rất nhiều Linh chu đang trôi nổi trên dòng nước, văn nhân nhã khách, tu sĩ nữ quan đang đối ẩm trong đó.

Trăm dặm thuỷ vực, một mảnh phồn hoa.

Trong chốn phồn hoa này, có một chiếc thuyền con đang chập chờn theo gió.

Mưa phùn nhỏ xuống đỉnh bồng, đánh vào cái chuông đồng hình bát giác tạo ra những tiếng động thanh thúy, tiếng động không lớn, nhưng lại mang theo cỗ trong suốt tâm linh chi ý.

Trong khoang thuyền.

Một nam một nữ đang ngồi đối diện, trên bàn có rượu nhưng không có thức ăn, chỉ là tế phẩm quỳnh nhưỡng.

Ở nơi hẻo lánh, một ngọn đèn dầu nhẹ nhàng lắc lư, đăng hoa không nhúc nhích tí nào, lãnh quang yếu ớt làm nổi bật thân ảnh của hai người.

"Rượu ngon."

Mạc Cầu đặt chén rượu xuống, hài lòng gật đầu:

"Mai Hoa Tửu của Mai quan chủ quả thật danh bất hư truyền, tình ti triền miên, dư vị vô tận, lần này xem như Mạc mỗ đã được kiến thức."

"Chẳng qua chỉ là việc vui trong khi nhàn hạ mà thôi." Mai Tước nở nụ cười xinh đẹp:

"Đạo hữu ưa thích, qua hai ngày nữa ta liền sai người tặng hai vò đến chỗ của đạo hữu, rượu này không tính là trân quý, chỉ cần phí chút tâm tư mà thôi."

"Đa tạ!"

Mạc Cầu cung tay chắp tay thi lễ.

Linh tửu do đích thân Tông sư Kim Đan tự tay sản xuất há có thể là phàm vật.

Trong Mai Hoa Tửu này ẩn chứa thất tình lục dục, người thường uống vào liền có thể cảm ngộ sinh lão bệnh tử, trải qua một cuộc đời trong cơn men say.

Nhất cử ngộ đạo, chứng được Tiên Thiên cũng không phải là không có khả năng.

Đương nhiên.

Có thể cảm ngộ được cái gì hay không thì lại tùy từng người.

"Đạo hữu khách khí." Mai Tước lắc đầu, đôi mắt đẹp đảo qua ngọn đèn ở nơi hẻo lánh, ánh lửa trên ngọn đèn ngừng đung đưa, trong mắt nàng lộ ra kinh ngạc:

"Nam Minh Ly Hỏa?"

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Đáng tiếc, chỉ có một tia."

"Đã đủ rồi." Mai Tước than nhẹ:

"Nghe nói ngọn lửa này chính là bản mệnh Linh hỏa của thần điểu Chu Tước, có uy năng thiêu tẫn thương sinh, khắp một giới cũng chẳng có được vài đóa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận