Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 353. Hai Đôi Sư Đồ

Chương 353. Hai Đôi Sư Đồ


Người dịch: Whistle

Bởi vì có hai vị tiên sư xuất hiện nên những người có quyền thế trong Sơn thành đều chạy đến trụ sở Trường Hà bang ở ngoài thành.

Nội thành liền lộ vẻ tịch liêu hơn rất nhiều.

Trên con đường dài.

Có hai bóng người đột ngột xuất hiện, nhưng quỷ dị là những người đi đường xung quanh lại không hề cảm thấy kỳ quái, vẫn giữ dáng vẻ tự nhiên.

Dường như hai người này vốn ở đây từ trước rồi vậy.

"Đồ đệ."

Một gã đại hán tóc dài tán loạn, mũi sư miệng rộng, thân hình tráng kiện, trong tay một cây xà trượng mở miệng nói:

"Đi hỏi thử xem Ô gia ở đâu?"

"Được."

Người trẻ tuổi ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân thể vô cùng bẩn giống như một tên ăn mày, nhưng đôi mắt lại là cực kỳ linh động, người trẻ tuổi đáp lại một tiếng rồi chạy chậm đến một cửa hàng ở bên cạnh.

Không bao lâu.

Người trẻ tuổi xoa mặt bước ra, nhỏ giọng nói:

"Thật là, không nói thì không nói thôi, tại sao phải động thủ đánh người chứ? Mắt chó coi thường người khác!"

"Như thế nào?" Đại hán giương mắt:

"Bị đánh rồi?"

"Không, không có." Người trẻ tuổi dường như nghĩ tới điều gì đó bèn biến sắc, vội vã khoát tay:

"Sư phụ, con đã hỏi ra rồi, Ô gia ở thành nam, chỗ có một tòa nhà rất lớn ấy, đến đó chỉ cần nhìn một chút là thấy."

"Ừm." Đại hán gật đầu:

"Làm không tệ."

Lập tức khóe miệng gã đại hán giương lên, trên mặt lộ vẻ cười lạnh:

"Nếu ta đã làm sư phụ ngươi thì há có thể để ngươi chịu nhục, chủ quán ở nơi này chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân mà cũng dám khi dễ đồ đệ của Ma Lão Cửu ta."

"Thật sự là muốn chết!"

"Đừng!" Sắc mặt người trẻ tuổi đại biến, vội vàng nói:

"Sư phụ thủ hạ lưu tình. . ."

Người trẻ tuổi còn chưa nói dứt câu thì cũng đã trễ.

Chỉ thấy đại hán hất tay áo dài lên, một làn khói đen từ trong ống tay áo gã ta chui ra ngoài, trong nháy mắt đã xông vào cửa hàng.

Sau một khắc.

Tiếng nhấm nuốt quỷ dị vang lên, tiếng hét thảm thiết như có như không.

Sau đó làn khói đen lại quay về, hình như nó đã ăn no rồi, hình thể đều biến to hơn một vòng.

Theo cánh cửa nhìn lại, mấy bóng người ở trong cửa hàng đã đã biến mất không còn tăm hơi.

Chỉ còn lại mấy bộ quần áo trống rỗng lăn qua lăn lại.

"Đi!"

Ma Lão Cửu cười gằn, phất tay áo tiến lên.

Người trẻ tuổi quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt mang theo vẻ không đành lòng, nhưng chỉ đành lắc đầu, đi theo đại hán.

Mặc dù động tác của hai người không lắm dễ thấy, nhưng cũng không nên bị nhân xem nhẹ mới phải.

Càng kỳ quái hơn là, dường như vào lúc mà bọn hắn xuất hiện thì những người đi trên đường đều vô thức không chú ý đến động tác của bọn hắn.

Cho dù có người nhìn thấy toàn bộ thì trong mắt của người này cũng sẽ xuất hiện vẻ mê mang, mất đi ký ức vừa rồi.

"Sư phụ, sư phụ." Người trẻ tuổi chạy chậm đuổi theo, cúi đầu nói:

"Người của Ô gia chính là tiền bối thượng tông mà ngài nói sao?"

"XÌ.... . ." Ma Lão Cửu khinh thường cười lạnh:

"Bọn hắn cũng xứng!"

Rồi lại lập tức chống xà trượng xuống đất, mở miệng nói:

"Thực lực của Cửu Sát điện chúng ta ở Lăng Vân sơn mạch không tính là mạnh, nhưng cũng ít có người nào dám trêu chọc, ngươi có biết tại sao không?"

Người trẻ tuổi chớp chớp mắt:

"Bởi vì thượng tông?"

"Không sai." Ma Lão Cửu gật đầu:

"Cũng là bởi vì tổ tiên của Cửu Sát điện chúng ta chính là một vị tiền bối Đạo cơ xuất thân từ Huyết Sát tông."

"Có Huyết Sát tông làm chỗ dựa, cho dù những người khác có muốn đối phó chúng ta thì cũng phải cân nhắc cẩn thận."

"Thế nhưng là. . ." Người trẻ tuổi không hiểu:

"Không phải ngài đã nói là phụ cận Sơn thành này có một vị thượng tông tiền bối sao, chúng ta đến đây để tìm tiền bối mà?"

"Xác thực như thế." Ma Lão Cửu nói:

"Nhưng mà ta lại không biết là vị tiền bối nào của thượng tông đến đây, cho nên chỉ đành hiển lộ thân phận để tiền bối tự mình tìm đến."

"Đúng dịp là!"

Đại hán cười gằn:

"Tông môn sai ta bắt lại đám người Ô gia ở nơi này, dùng người của Ô gia nói cho vị tiền bối đó là chúng ta đến đây, há không trùng hợp sao."

"A!" Sắc mặt người trẻ tuổi trắng bệch:

"Sư. . . Sư phụ, Ô gia chỉ là một gia tộc phàm nhân mà thôi, ngài cần gì phải xuống tay với bọn họ?"

"Nếu muốn hiển lộ thân phận thì còn rất nhiều biện pháp khác nha."

"Ngươi biết cái gì?" Ma Lão Cửu trợn trắng mắt:

"Ô gia này vốn là họ Ngô, chính là hậu đại của hoàng thất tiền triều, huyết mạch của bọn hắn có quan hệ đến một bí địa."

"Lần này chúng ta đã tìm được thì há có thể bỏ qua?"

"Yên tâm!"

Dường như đã nhìn ra sự lo lắng của người tuổi trẻ, Ma Lão Cửu cười nhẹ một tiếng, nói:

"Người Ô gia còn sống thì sẽ tác dụng hơn so với chết, vi sư sẽ không lạm sát kẻ vô tội."

Người trẻ tuổi nghe vậy cười khổ.

Sẽ không lạm sát kẻ vô tội?

Trên đường đi tới đây, người trẻ tuổi đã tận mắt nhìn thấy số người chết trên tay đối phương cũng không chỉ một trăm người rồi?

Người trẻ tuổi họ Hạng tên Lương, xuất thân phú hộ ở Quận thành, trước kia là kẻ áo cơm không lo.

Nhưng mà, vào hai năm trước, vì đắc tội người có quyền ở Quận thành nên gia tộc suy sụp, bản thân y cũng phải đi ăn xin dọc đường để sống qua ngày.

Một tháng trước.

Trong lúc Hạng Lương đang đi “tác nghiệp” thì trong lúc vô tình lại va vào người Ma Lão Cửu.

Ma Lão Cửu vốn định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Hạng Lương thì hai mắt lại lộ ra vẻ vui mừng.

Sau đó lập tức cười ha ha hai tiếng, không để ý tới Hạng Lương kêu la hoảng sợ, Ma Lão Cửu mang y chạy ra khỏi thành.

Hơn nữa còn khăng khăng muốn thu y làm đồ đệ.

Hạng Lương vốn nghĩ rằng mình đã gặp được một kẻ điên, nhưng khi đối phương hiển lộ ra ra thủ đoạn của tiên gia thì y liền biết là mình đã gặp được tiên duyên, cho nên vô cùng vui vẻ.

Đợi khi thực sự hiểu rõ Ma Lão Cửu mới biết là mình đã rơi vào trong tay tà đạo, Hạng Lương sợ mất mật.

Cũng may mà Ma Lão Cửu thật sự dự định thu y làm đồ, trên đường đi cũng không có quá khó xử y.

Chỉ là thỉnh thoảng Ma Lão Cửu sẽ giết vài người, làm cho Hạng Lương không khỏi nghĩ mà sợ.

Thành nam.

"Nơi này chính là Ô gia?" Ma Lão Cửu đứng trước cổng chính của Ô gia, nhìn tòa đình viện to lớn ở trước mặt:

"Cũng khí phái đấy!"

Hai con sư tử đá to lớn đứng ở hai bên, còn có môn khách bưu hãn đứng gác trái phải, đúng là hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lụi bại của mấy năm trước.

Trong hai thầy trò này thì một người nhìn như điên điên khùng khùng, một người thì giống như tên ăn mày, cho nên cũng làm cho người khác chú ý.

"Tránh ra, tránh ra!"

Người giữ cửa thét lớn khoát tay:

"Nơi này không phải là địa phương mà các ngươi nên tới, cút nhanh đi, đi chỗ khác mà ăn xin."

Hạng Lương thở dài, dường như y đã đoán được tình cảnh tiếp theo, cho nên đành gục đầu xuống.

"Hắc. . ."

Ma Lão Cửu cười hắc hắc, nhẹ nhàng dừng cây xà trượng trong tay, lập tức có một làn khói đen mà mắt thường khó phân biệt được dũng mãnh lao tới.

"Các ngươi còn không đi à?"

Người giữ cửa thấy vậy liền nhíu mày, vén tay áo lên muốn tiến lên đánh cho hai người này một trận, nhưng sau một khắc, đột nhiên thân thể của người giữ cửa nhoáng một cái.

"Chuyện gì xảy ra?"

Người giữ cửa sững sờ trong lòng, còn chưa lấy lại tinh thần thì thấy đồng bạn ở bên cạnh đang lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn mình.

Mà bản thân người giữ cửa này cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Trong lúc mà bọn hắn đang nhìn nhau thì thân thể của hai người đều đang tan rã với một tốc độ kinh người.

Chỉ mới qua mấy hơi, hai người sống sờ sờ khí huyết sung túc đã hóa thành hai bộ xương trắng.

"Hoa. . ."

Xương trắng ngã xuống đất, hai bóng người cũng cất bước vào trạch viện.

Trên nóc nhà.

Điêu long họa phượng, Thụy thú xoay quanh.

Mà trong rất nhiều thạch điêu có xen lẫn một con nhện không đáng chú ý, lúc này con nhện khẽ run lên.

Trong sơn cốc ở ngoài thành.

Mạc Cầu trong lòng khẽ động, lách mình lao tới.

. . .

"Cửu Tiết trúc!"

Đan Bất Quy cầm một vật trong lòng bàn tay, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi thán phục, thậm chí còn cắn cắn bàn tay mình giống như một phàm nhân vậy.

"Không phải nằm mơ, vậy mà thật sự là loại kỳ vật này!"

"Sư phụ." Kỷ Tuyết chớp chớp mắt:

"Cây trúc này rất trân quý sao?"

"Nào chỉ trân quý." Đan Bất Quy gật đầu thật mạnh:

"Cửu Tiết trúc chính là Linh thực trong truyền thuyết, chính là thứ có thể. . . Luyện chế Pháp bảo."

"Pháp bảo!" Kỷ Tuyết trừng to mắt, không nhịn được che miệng:

"Sư phụ đang nói đến Pháp bảo mà dù là tiên tu Đạo cơ cũng có rất nhiều người chưa có phải không?"

"Không sai." Đan Bất Quy gật đầu, vừa bất đắc dĩ than nhẹ:

"Chỉ tiếc, cây trúc này chỉ có tam tiết, cách Cửu Tiết trúc hoàn chỉnh còn kém xa lắm."

"Lại thêm có chút tổn hại. . ."

"Bất quá, dù sao cũng là Linh thực trong truyền thuyết, trị giá ít nhất cũng phải hơn một trăm Linh thạch?"

Nếu như có thể có được một trăm Linh thạch, vậy sau này Kỷ Tuyết cũng sẽ không cần lo lắng về đan dược để tu luyện sau này.

Nghĩ đến đây, hai người đều tinh thần chấn động.

"Hai vị tiên sư, đến rồi."

Lúc này, ở ngoài toa xe truyền đến tiếng hô của người Tả giả.

Hai người xuống xe, bọn người Ngọc Thanh sớm đã sớm chờ đợi ở đây, đón hai người đi vào đình viện.

"Con của tiểu nhân đã mất tích ba ngày rồi."

Hai mắt Tả Lang đỏ bừng, thấp giọng nói:

"Hai vị tiên sư có chỗ không biết, con trai Minh Thành của tiểu nhân một lòng hướng võ, không phải là loại thiếu gia ăn chơi kia."

"Dù là đi ra ngoài thì cũng sẽ thông báo cho phụ mẫu một tiếng, ít nhất cũng sẽ sai người thông báo cho chúng tôi."

"Nhưng. . ."

"Lần này, nó một đi không trở lại!"

Nói xong liền không nhịn được khóc lên, trong sân có không ít người của Tả gia đều đang hai mắt rưng rưng.

"Tiên sư." Ngọc Thanh xích lại gần một bước, nhỏ giọng mở miệng:

"Vừa rồi Ngọc mỗ đã hỏi thăm, vào hai ngày này, trong thành còn có vài người trẻ tuổi mất tích nữa."

"Đều có tu vi Hậu Thiên, không mất nguyên dương, chuyện này. . . Sợ rằng không phải trùng hợp."

"Ừm?" Nghe vậy, Đan Bất Quy không nhịn được nhíu mày.

Nếu như chỉ là ân oán của phàm nhân, võ giả báo thù, là một người tu hành, lão ta đương nhiên là sẽ không sợ.

Nhưng. . .

Những võ giả mất tích đều là người chưa mất nguyên dương, phản ứng đầu tiên của lão ta chính là báo lên cho Trấn Pháp ti, ở bản địa hư hư thực thực có tu sĩ tà đạo xuất hiện.

"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ." Trong lòng thầm nhủ một câu, Đan Bất Quy trọng chỉnh tinh thần:

"Toàn bộ Ngụy triều có bao nhiêu tà tu trà trộn vào được chứ, huống chi trong mấy năm này Kiếm Nam đạo vẫn là nơi an toàn nhất."

"Chắc chỉ là trùng hợp!"

"Cho dù thật sự gặp được tà đạo thì thực lực chắc gì đã mạnh, huống chi, Đan mỗ cũng không phải không có thủ đoạn cuối cùng."

Trong lòng lão ta đã quyết định, bèn nói:

"Mang vật thiếp thân của một người mất tích tới đây, tốt nhất là những thứ như tóc và móng tay."

"Vâng."

Ra lệnh một tiếng.

Không bao lâu sau, một nhúm tóc và mấy món đồ trang sức tùy thân bị mang tới.

Đan Bất Quy nhắm mắt lại, cầm nhúm tóc lên rồi cuốn lấy một chiếc vòng ngọc, lại từ trong ngực lấy ra một tờ linh phù.

"Trùng Ngọc Long Vương phù!"

"Đốt!"

Lão thúc giục pháp lực trong cơ thể, tấm Linh phù trong tay không hỏa tự đốt, một làn khói khẽ quấn lấy vật ở trong tay lão rồi lập tức xông thẳng về hướng đông bắc.

"Đi!"

Hai mắt Đan Bất Quy sáng lên, lại lấy ra mấy tấm Linh phù, dán lên trên người mình.

Tu vi lão ta không cao, lại nhờ cơ duyên xảo hợp mới tu được một môn phù pháp tinh diệu.

Cũng bởi vì vậy mà lão ta mới có thể mang theo đồ đệ chạy trốn được trong những lúc gặp nạn.

Dùng để tìm vật truy tung thì càng là nhất tuyệt.

Không bao lâu sau.

Hai sư đồ đã đi theo Linh phù chỉ dẫn tới một tòa trang viên vắng vẻ ở ngoài thành.

Về phần những người khác, tốc độ không theo kịp bọn hắn, còn đang chạy theo ở phía sau.

"Chính là chỗ này." Đan Bất Quy nhìn vật trong tay mình một chút, lại nhìn tòa đình viện ở phía trước một chút, ánh mắt chớp chớp:

"Tuyết Nhi, con ở ngoài này chờ ta, vi sư vào trong trước."

"Không." Kỷ Tuyết lắc đầu, tiến lên một bước:

"Chúng ta vào chung đi!"

Nàng đã Luyện khí tầng bốn, còn có một món Pháp khí, lại thêm một lòng tu hành, pháp lực thuần túy, nếu như thật sự đánh nhau thì thực lực cũng không yếu hơn Đan Bất Quy.

"Chuyện này. . ."

"Cũng tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận