Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 199. Tảng Đá Và Bí Tịch

Chương 199. Tảng Đá Và Bí Tịch


Người dịch: Whistle

Nha Tiền nhai.

Tên như ý nghĩa, chính là một con đường nằm trước nha môn.

Làm địa phương có quan nhân ẩn hiện, nơi này có nhiều quý nhân, nhưng không biết vì sao lại không được thương gia ưu ái.

Hiệu cầm đồ Bách Long Thông xem như một trong những cửa hàng thương nghiệp hiếm có ở nơi này, nhưng mà lại không mở ra cho người ngoài.

Mạc Cầu đứng trước cửa hiệu cầm đồ, trên tay cầm hai cái túi, im lặng than nhẹ một tiếng, lắc đầu rời đi.

Chẳng qua chỉ là lấy hai món mà thôi, vậy mà lại tốn của hắn năm trăm lượng bạc, đơn giản là đang ăn cướp nha.

Nếu như không phải mấy năm gần đây thu nhập của hắn tương đối khá, có một ít gia sản, sợ rằng hôm nay phải đi một chuyến tay không rồi.

Trở lại chỗ ở, hắn lấy hết những thứ từ trong túi ra.

Trong đó, những món mà Đổng trưởng lão kêu hắn đi lấy dùm là một cây Long Diên thảo tám trăm năm.

Thảo dược, mười năm vì bảo, trăm năm vì trân, ngàn năm là Linh dược.

Linh dược ngàn năm chỉ tồn tại trong truyền thuyết, dù là Dược cốc cũng chưa từng sở hữu qua.

Cây Long Diên thảo tám trăm năm này hẳn là thảo dược trân quý nhất của phái Linh Tố.

Bịt phong kín trong hộp, bảo đảm dược lực không bị trôi mất, phẩm tướng hoàn mỹ, sợi rễ đầy đủ.

Sau khi quan sát một hồi, Mạc Cầu lại lấy ra một cái hộp gỗ.

Thứ này chính là vật mà hắn lấy được từ tấm biên lai cầm đồ kia, không biết bên trong có vật gì.

"Cùm cụp. . ."

Nắp hộp mở ra, đầu tiên đập vào mi mắt là hai tảng đá màu xám, không phải vàng cũng không phải ngọc.

Tảng đá chỉ lớn chừng một nắm, cầm lên quan sát tỉ mỉ mơ hồ có thể thấy được một chút ngọc chất liệu địa.

Mạc Cầu nhéo thử thì cảm thấy rất cứng.

"Cái này là vật gì?"

Mạc Cầu lộ vẻ nghi hoặc, không lẽ mình đã mất mấy trăm lượng bạc phí bảo đảm chỉ để lấy ra 2 hòn đá bình thường này thôi sao?

Mạc Cầu không phải là thương nhân ngọc thạch, cũng không phải là thạch tượng, không có hiểu biết gì nhiều về vật liệu đá.

Hắn đặt hòn đá xuống, trong hộp gỗ còn có một quyển sách.

Trang bìa của quyển thư tịch này có bốn chữ lớn.

Thiên Cơ Bí Lục!

Lấy thư tịch ra tiện tay lật xem, những trang sách bên trong đều là những miêu tả liên quan tới cơ quan khí giới.

Có văn tự, cũng có bức hoạ.

Tụ nỗ, ống kim, độc sa đạn, lưu tinh tác. . .

Thậm chí còn có Thần tí nỏ, long tu thứ, và Bạo Vũ Lê Hoa châm có thể giết chết Tiên Thiên trong truyền thuyết!

"Hoa. . ."

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, trong lòng cuồng hỉ, lại lật một hồi, hắn liền tìm được ghi chép về Đoạt Mệnh Ngưu Mao châm mà hắn đã từng dùng qua.

Loại ám khí này có thể giết chết Nhị lưu cao thủ, nhưng ở trong quyển Thiên Cơ Bí Lục này, uy lực của nó thậm chí còn chưa được xếp vào hạng mười!

Xếp ở trước tam, chỉ có thể nói là uy năng kinh khủng.

Dưới điều kiện đặc biệt, mỗi thứ đều có thể giết chết Tiên Thiên!

Cơ quan, ám khí, độc dược, thuốc nổ. . . , quyển Thiên Cơ Bí Lục đều có ghi chép lại!

"Cốc Tu, Nhạc gia."

Mạc Cầu ngẩng đầu, mặt lộ trầm tư.

Nhạc gia được xưng là Luyện khí thế gia, trong thời kì hưng thịnh cũng được xưng là Hào môn, thậm chí vượt qua cả tam đại gia tộc hiện giờ.

Nhưng mà khi tới hai đời gần đây liền dần dần xuống dốc, bây giờ cũng đã có rất ít người biết.

Rất nhiều ám khí cũng đã triệt để thất truyền.

Không nói những món ám khí đỉnh tiêm như Bạo Vũ Lê Hoa châm, Diêm La Tương, ngay cả Đoạt Mệnh Ngưu Mao châm cũng đã không thể tiếp tục sản xuất.

Xem ra đã mất đi Chân truyền.

Khó trách những người Nhạc gia lúc đó lại nóng lòng như vậy, xuất động luôn cả những người trẻ tuổi trong gia tộc cũng phải bắt được Cốc Tu.

Thì ra căn nguyên nằm trên quyên Thiên Cơ Bí Lục này!

Mạc Cầu khẽ vuốt bí tịch trong tay, ánh mắt thiểm động, sau đó lật đến bộ phận cơ quan thuật rồi cúi đầu quan sát.

Một lát sau, hắn không nhịn được nhíu mày.

Quyển Thiên Cơ Bí Lục này đúng là rất tinh diệu, nhưng có không ít nội dung trong này đều dùng ám ngữ, mịt mờ khó hiểu.

Nếu như muốn dựa vào một quyển sách này mà học được đỉnh tiêm Thiên Cơ Bí thuật thì không có khả năng, thậm chí ngay cả việc xem hiểu mật ngữ cũng đã rất khó rồi.

Bất quá. . .

Có thể dùng hệ thống để lĩnh ngộ thử!

Hơn nữa, không giống với Công pháp và Võ kỹ, Thiên Cơ Bí Lục có rất nhiều ghi chép, không thể nào là do cùng một người sáng tạo được.

Chắc là kinh nghiệm tổng kết của tiền nhân Nhạc gia tiên nhân rồi được truyền thừa đời này sang đời khác.

Mạc Cầu cũng không cần phải lĩnh ngộ hết trong một lần, chỉ cần lựa chọn một bộ phận để tu luyện là được, dù sao thì một vài kỹ nghệ cũng đã đủ để cho một người nghiên cứu cả đời.

Đối Mạc Cầu tới nói thì cũng giống như dệt hoa trên gấm, xem như niềm vui ngoài ý muốn.

. . .

Trong tửu lâu.

Một người ung dung đi đến lâu, híp mắt liếc nhìn toàn trường, đặt mông ngồi trên ghế dựa mềm mại.

"Tiền bối." Gia chủ Nhạc gia Nhạc Định Sơn nịnh nọt ý cười, chắp tay mở miệng:

"Làm phiền ngài tự mình đi một chuyến, vất vả."

"Thôi." Người tới hữu khí vô lực khoát tay áo:

"Ai bảo ta còn một ít tình cảm với tiền nhân của Nhạc gia các ngươi chứ, nếu không nể mặt thì cũng không dễ nhìn."

Nói xong, ông ta không thèm khách khí cầm bầu rượu trước mặt lên rồi rót vào trong miệng một hớp.

"Nói đi, có chuyện gì?"

"Tiền bối." Cổ họng Nhạc Định Sơn nhấp nhô, mặt lộ vẻ khẩn trương:

"Vãn bối nghe nói, món đồ kia đã bị người khác lấy mất rồi?"

"Ừm?" Người tới nhướng mày, không nhịn được nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:

"Người bên dưới làm việc thật sự là càng ngày càng không có quy củ, ngay cả chuyện này mà cũng có thể để lộ ra ngoài."

Nói xong liền gật đầu nói:

"Không sai, món đồ mà tên hòa thượng năm đó bỏ vào phòng chữ Giáp đã bị người khác lấy ra."

"Ngươi cũng biết, tuy rằng bọn ta làm việc bảo quản đồ vật, nhưng nếu như không có mật văn được in trên phiếu thì cũng không thể nào mở ra, cho nên ta cũng không biết trong đó rốt cuộc là thứ gì."

"Tiền bối." Nhạc Định Sơn vội vàng mở miệng:

"Không biết có thể nói cho vãn bối biết là người nào đã lấy món đồ đó đi không?"

"Ha ha. . ." Người tới cười lạnh, nghe vậy không đáp, chỉ bưng rượu lên ấm, không ngừng nốc ừng ực.

"Nguyên nhi!" Ánh mắt Nhạc Định Sơn thiểm động, ngoắc tay về phía sau lưng:

"Lấy đồ ra đây."

"Vâng."

Nhạc nguyên đáp lời, lập tức trình lên một cái hộp gấm.

Nhạc Định Sơn đưa tay mở hộp gấm ra rồi đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt đối phương, chậm rãi nói:

"Tiền bối, Nhạc gia ta cùng ngài tương giao nhiều năm, sớm đã không phải ngoại nhân, một chút ngoại vật không thành kính ý."

"A. . ." Người tới cúi đầu, nhìn sơ qua vật trong hộp gấm, híp mắt cười cười, lấy ra một chuỗi bảo châu chậm rãi thưởng thức.

Trong miệng thì chậm rãi nói:

"Nói đến thì cũng thật là trùng hợp, qua mấy tháng nữa là ngày đại thọ trăm tuổi của lão thái gia Lục phủ."

"Có không ít người đến hiệu cầm đồ lấy vật phẩm xem như chuẩn bị hạ lễ."

Ông ta cúi đầu cười khẽ, dường như hoàn toàn quên mất còn có người ở bên cạnh mình, tiếp tục mở miệng nói:

"Ta nhớ được, Mạc thần y của phái Linh Tố đã lấy ra hai món đồ, cũng không biết là vật gì?"

"Say, say rồi, toàn nói mê sảng!"

"Mạc thần y?"

Nhạc Định Sơn sững sờ.

. . .

Trên đường dài, vết bánh xe lộc cộc.

Xe ngựa của Nhạc gia từ trong con ngõ sau lưng quán rượu chạy ra, đi về phương xa.

"Cha."

Ở trong toa xe, Nhạc Nguyên đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, trầm giọng mở miệng:

"Ta nhớ ra rồi, đôi nam nữ năm đó mà chúng ta gặp phải, một người trong đó chính là Mạc Cầu."

"Có phải là. . ."

Nhạc Nguyên ngẩng đầu, nhỏ giọng nói:

"Lúc đó hắn chính là người đã giết Cốc Tu, lấy được biên lai cầm đồ, sau đó đến hôm nay mới lấy ra?"

"Nha!" Nhạc Định Sơn nhíu mày, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:

"Hẳn không phải là."

"Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, nếu như biên lai cầm đồ nằm trên tay hắn thì đã sớm lấy đi, cần gì phải đợi đến hôm nay."

"Huống hồ. . ."

"Cho dù thật sự là hắn thì cũng là Nhạc gia chúng ta thiếu nhân tình của người khác, chuyện quan trọng hiện giờ là nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể lấy lại được đồ."

Nhạc Định Sơn trầm ngâm rồi nói:

"Ta nhớ được, lúc đó gã Cốc Tu kia đã bắt đi Thanh nhi và Tiểu Vũ, sau tới bọn hắn được người khác cứu giúp?"

"Đúng." Nhạc nguyên điểm đầu:

"Nhưng mà người xuất thủ kia lại che mặt, Thanh muội không nhìn thấy tướng mạo của người đó, Tiểu Vũ thì lại bị hôn mê."

"Như vậy à!" Nhạc Định Sơn sờ cằm, nói:

"Chúng ta có kết giao gì với Mạc thần y không?"

"Không nhiều." Nhạc nguyên đã tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, nghe vậy bèn lắc đầu:

"Tính tình của vị Mạc thần y có một ít quái gở, ngày bình thường đều sẽ trốn tránh kết giao, bên cạnh cũng không có bao nhiêu vị bằng hữu."

"Nhưng mà vị sư tỷ cùng đi tới Đông An phủ của hắn lại có quen biết với Thanh muội, có thể đi nhờ con đường này một chút."

"Vậy thì tốt." Nhạc Định Sơn gật đầu:

"Chuẩn bị tốt lễ vật, đăng môn bái phỏng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận