Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 581. Kết Đan

Chương 581. Kết Đan


Người dịch: Whistle

Tâm thần Mạc Cầu trống không, trong cõi u minh có một loại cảm ngộ nào đó vận chuyển theo Linh Cữu Bát Cảnh Công, pháp quyết hai tay lập tức biến hóa, trong miệng quát nhẹ:

"Sắc!"

Trầm Hương Tủy vạn năm hóa thành một đạo Linh dịch chui vào trong bụng, tinh khí thần sôi trào cũng tụ lại ở một nơi nào đó.

"Ông. . ."

Một luồng sáng chói mắt lặng lẽ xuất hiện trong đan điền.

Thiên địa sơ khai, hỗn độn chưa phân, vạn vật như trứng gà.

Một lúc nào đó.

Khí Hỗn Độn đụng vào nhau, một ánh sáng xuất hiện, chiếu rọi xung quanh, ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng cũng rọi ra một chút hình ảnh.

"Ta là ai?"

Trong hỗn độn, một ý niệm hiện lên.

Ánh sáng như điện, liên tiếp bổ ra hỗn độn, cũng làm cho ý niệm dần dần khôi phục.

"Ta là. . ."

"Mạc Cầu!"

"Oanh!"

"Răng rắc. . ."

Một luồng ánh sáng u lãnh không biết từ đâu đến chiếu rọi bầu trời, vô số nhân uân chi khí tràn ngập chập trùng bốn phía.

Mạc Cầu mở mắt.

Trong đan điền có một viên đan hoàn tròn vo, ánh vàng rực rỡ sáng loáng, đang chậm rãi chuyển động, phun ra nuốt vào Pháp lực tinh thuần chí cực.

Kim Đan!

Lòng hắn bỗng minh ngộ, thúc giục Pháp lực, quanh người chợt xuất hiện âm phong gào thét.

"Hoa. . ."

Làn âm phong này dường như đến tự Cửu U chi địa, những nơi đi qua, bùn đất rì rào rơi xuống, dây leo khô héo chỉ trong nháy mắt, ngay cả chướng khí cũng đã mất đi 'sức sống' .

Cửu U chi phong, mênh mông tịch tịch.

Dùng Linh Cữu Bát Cảnh Công, Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân Thân, Diêm La Tâm Kinh kết thành Kim Đan dường như mang theo lực lượng đoạt người sinh cơ.

Mạc Cầu đưa tay, làn da óng ánh lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.

Thậm chí hắn còn có cảm giác là mình có thể đánh nát một ngọn núi lớn.

Cảnh giới đạt đến mức độ như hắn, bình thường mà nói sẽ không xuất hiện ảo giác, đăm chiêu, sở niệm, tất cả đều là chân thật.

Nói cách khác.

Bây giờ hắn thật sự có khả năng một quyền đánh nát một ngọn núi!

Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân tầng thứ tư viên mãn.

Pháp bảo bình thường đã khó tổn thương được hắn.

Cần biết, môn công này cực kỳ khó tu, nghe nói cho dù là ti sĩ Kim Đan hậu kỳ như Nhạc Thủ Dương cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới tầng thứ năm viên mãn mà thôi.

Tầng thứ sáu chính là cực hạn của môn công này, có thể so với pháp thân của Nguyên Anh.

Trước mắt thì ở trong Thái Ất tông vẫn không có người tu thành!

Mạc Cầu buông tay xuống, tâm niệm chuyển động, Thức hải khẽ run lên, Thần thức to lớn nhưng lại không thiếu tinh tế quét khắp bốn phía.

Trong vòng trăm dặm đều có thể cảm nhận được.

Diêm La Tâm Kinh cũng đã tiến thêm một bước, cách tầng thứ tám đã không xa.

Về phần Pháp lực. . .

Pháp lực đang phun trào trong cơ thể đã tinh thuần, mênh mông hơn trước kia, vô hình bấm niệm pháp quyết, uy năng của động niệm thi pháp cũng đã mấy lần trước đây.

"Hô. . ."

Mạc Cầu đứng dậy, trên người xuất hiện liệt diễm cuồn cuộn, hắn nhấc tay lên, một vùng biển lửa lập tức bao phủ đảo hoang.

Chướng khí vừa tiếp xúc với liệt diễm liền lập tức nổ tung.

"Ầm ầm. . ."

Liệt diễm bay thẳng hơn ngàn trượng, nhiệt độ cao cực hạn làm cho không khí đều trở nên vặn vẹo, còn làm kinh hãi đám ngư thú ở xung quanh, bọn chúng đang điên cuồng chạy trốn.

Trong ngọn lửa có chín con hỏa long sinh động như thật đang ngửa mặt lên trời gào thét, mỗi một cái đầu đều có lực lượng không kém hơn Đạo cơ viên mãn.

Phần Thiên Đại Chú!

"Bạch!"

Hư không run lắc.

Mạc Cầu đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Ngoài ngàn dặm, bóng đen lắc lư, hắn lại hiện thân, tốc độ giống như thuấn di, so với lúc toàn lực ứng phó lúc trước còn nhanh hơn gấp đôi.

Nếu như lại gặp được đám người Tề Nguyên Hóa và La Cao Thịnh, cho dù không địch lại, nhưng hắn muốn đi cũng dễ như trở bàn tay.

Bất quá. . .

Hiện nay, ai thua ai thắng thì còn chưa biết.

"Thọ nguyên!"

Mạc Cầu ổn định tâm thần, trên mặt lộ ra ý cười.

Đối với hắn mà nói, đột phá cảnh giới, thực lực tăng lên chỉ là phụ, dù sao có Thập Đại Hạn và Hỏa Thần Pháp Thân gia trì thì thực lực của hắn cũng không yếu.

Thọ nguyên tăng lên mới là chỗ tốt thật sự.

Thọ tám trăm năm, ngàn năm không chết.

Tông sư Kim Đan gần như không cần phải lo lắng về vấn đề không đủ thọ nguyên.

"Quên mất!"

Mạc Cầu vỗ nhẹ trán, bật cười lớn, khẽ vung tay lên, một vật ở dưới đáy nước không xa liền phá vỡ mặt nước rơi xuống phụ cận.

"Răng rắc. . ."

Hộp ngọc mở ra.

"Nín chết ta rồi!"

Trọng Minh Hỏa Mãng rống to một tiếng, hóa thành một vệt hỏa quang xông ra khỏi hộp ngọc, hiện ra chân thân dài trăm trượng, không chút kiêng kỵ vặn vẹo thân thể.

Sau một khắc.

Thân thể nó cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, hốc mắt nhảy lên, mở miệng nịnh nọt:

"Chúc mừng chủ thượng, chúc mừng chủ thượng, Kim Đan đã thành, đại đạo khả kỳ!"

"Ừm." Mạc Cầu nhìn Trọng Minh Hỏa Mãng, nhẹ gật đầu:

"Xem ra thực lực của ngươi cũng có tăng trưởng, chắc là không bao lâu nữa cũng có thể tiến giai yêu thú Đan cảnh rồi?"

"Toàn nhờ chủ thượng điểm hóa."

"A. . ."

Mạc Cầu lắc đầu, khẽ vung tay áo dài:

"Đi thôi!"

Dứt lời, hắn đạp nhẹ một cái, hư không có một đài sen lửa nở rộ, toàn bộ cơ thể đã xuất hiện bên ngoài vài dặm.

Thấy vậy, ánh mắt của Trọng Minh Hỏa Mãng hơi có biến hóa, vẻ mặt trầm ngâm, sau đó nó lại lập tức cuộn tròn cơ thể, thành thật đi theo.

Thần niệm của Mạc Cầu rơi vào trong đan điền.

Kim Đan mới sinh nên còn có chút phù phiếm, cũng may là căn cơ hắn vững chắc, lúc vận chuyển cũng không cảm thấy khó chịu gì, qua một khoảng thời gian ngắn là tốt.

Kim Đan tam cảnh.

Sơ kỳ, Kim Đan mới sinh, vẫn còn ngơ ngác, như thiên địa chưa phân chi cảnh.

Trung kỳ, dung tam hồn, nạp thất phách, trong viên Kim Đan giống như quả trứng gà sẽ dần dần xuất hiện một tôn Nguyên thần hình thức ban đầu.

Hậu kỳ, Kim Đan viên mãn, nội sinh anh nhi.

Đợi khi đan phá anh xuất, tức là Nguyên Anh Chân Nhân.

Trong Thái Ất tông có một đoạn miêu tả rất thú vị về giai đoạn này, quá trình này giống như nam nhân sinh con, nữ nhân hoài thai sinh nở.

Đối với Mạc Cầu thì việc liền kết tam hồn thất phách chẳng có gì khó, hơn nữa còn nhanh hơn người khác rất nhiều.

Nhưng. . .

Trong thiên hạ ít có lưu truyền Pháp môn sau Kim Đan, nếu muốn tìm được thì đã kho càng thêm khó, trừ phi hắn có thể trở về Thái Ất tông.

. . .

Bắc giang.

Bắc Xuyên đảo vực.

Đây là khu vực cách nơi hội minh của Cửu Giang minh gần nhất.

Vả lại nơi này không hỗn loạn giống như nội bộ Cửu Giang minh, khu vực Bắc giang này tương đối bình tĩnh, rất ít khi dây dưa với tu sĩ Thánh tông.

Một ngày này.

Một luồng hỏa tuyến u ám lướt qua không trung, rơi xuống bên ngoài Bắc Xuyên tiên đảo.

Trước mặt chính là đại trận bao phủ toàn bộ tiên đảo, không phải tu sĩ của Bắc giang nhất mạch thì cấm phi độn.

"Tiền bối."

Mạc Cầu vừa mới đáp xuống liền có hai người cưỡi hạc giấy bay đến gần:

"Vãn bối Tạ Oánh, Tạ Bảo, xin ra mắt tiền bối."

Hai người này cho là một cặp tỷ đệ sinh đôi, tuổi không lớn lắm, tu vi Luyện khí tầng sáu, trong giới tu hành thì thiên phú này cũng chỉ có thể nói là bình thường.

"Có việc gì?" Mạc Cầu mở miệng.

"Tiền bối mới tới Bắc Xuyên tiên đảo lần đầu đúng không ạ?" Tạ Oánh khom người, giọng nói mang theo vẻ chờ mong:

"Tỷ đệ vãn bối là tu sĩ ở đây, rất quen thuộc với hoàn cảnh ở trên tiên đảo, bọn vãn bối có thể giới thiệu cho tiền bối tình hình trên đảo, ngài chỉ cần trả một chút Linh thạch là được."

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Ở chỗ này còn có loại hình kinh doanh này sao?"

"Có." Giọng nói của Tạ Bảo có chút non nớt, y gật đầu nói:

"Bắc Xuyên tiên đảo có mấy trăm thế lực lớn nhỏ khác nhau, ba mươi sáu khu phường thị, phân ra ở các địa phương khác nhau, người mới đến sẽ rất dễ bị mơ hồ."

"Người bình thường không biết đường đi thì cũng rất khó tìm được nơi thích hợp bản thân."

"Thật sao?" Mạc Cầu cười nhạt, lập tức khoát tay:

"Mà thôi, Mạc mỗ. . ."

"Ngô!"

Nói đến một nửa, hắn khẽ chau mày, sau khi nhìn hai người một cái thì hắn lại đột nhiên cười nói:

"Thôi được, các ngươi tính giá thế nào?"

"Một tháng một viên Linh thạch Trung phẩm." Hai người vốn đã lộ ra vẻ uể oải, không ngờ lại đột nhiên có chuyển cơ, không khỏi đại hỉ, Tạ Oánh vội vàng nói:

"Tiền bối đừng cảm thấy giá mắc, tỷ đệ bọn vãn bối rất quen thuộc hoàn cảnh trên tiên đảo, vả lại tuyệt đối sẽ không mang tiền bối tới những nơi gạt tiền kia."

"Hơn nữa."

"Trong một tháng, chỉ cần tiền bối gọi thì tỷ đệ vãn bối sẽ tới ngay."

"Ngô." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, một viên Linh thạch Trung phẩm đúng là không rẻ, bất quá cứ thử một hai tháng rồi tính. . .

"Được!"

Hắn gật đầu đáp ứng.

"Quá tốt rồi!" Trên mặt Tạ Bảo hiện ra vẻ kích động, không nhịn được vỗ nhẹ hai tay.

Mà Tạ Oánh thì lại tương đối ổn trọng, kiềm nén sự hưng phấn trong lòng, từ trên người lấy ra một phần văn thư, khách khí đưa tới, nói:

"Xin mời tiền bối đánh một đạo khí tức lên trên này."

Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, đây là một tờ khế thư, có một chút lực ước thúc, bất quá cũng không có ảnh hưởng gì tới hắn.

Ngược lại thì tờ khế ước này lại ước thúc hai người trẻ tuổi ở trước mắt này rất nhiều.

Hắn lập tức nhẹ nhàng gật đầu, đánh vào một đạo khí tức, tiện tay ném cho hai người mấy viên Linh thạch Hạ phẩm:

"Số này là tiền đặt cọc tạm thời, mang ta tới nơi mua sắm Linh dược, Linh đan trước, nếu như hài lòng thì sẽ còn được thưởng Linh thạch ngoài định mức."

Vì đột phá tu vi, Mạc Cầu đã bế quan nhiều năm, Linh dược trên người đã tiêu hao hết bảy tám phần, hiện giờ hắn đang cần gấp đan dược gia tốc và củng cố tu vi.

Linh thạch thì hắn còn không ít.

"Vâng." Hai người vội vàng tiếp nhận Linh thạch, cười gật đầu:

"Mời tiền bối đi theo chúng tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận