Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 811. Chặn Đường

Chương 811. Chặn Đường


Người dịch: Whistle

"Chỉ là phàm nhân liệt đẳng, theo lý nên bị trục xuất khỏi gia quyến của Thiên long, bất quá có đứa trẻ này rồi thì chưa chắc tộc lão sẽ không phá lệ."

"Có thể vào Tộc Thiên Long ta là phúc khí của bọn hắn!"

"Không ổn." Vạn Tượng liên tục khoát tay:

"Thượng sứ, ngài đang ép buộc bọn họ!"

Đám Tiên dân Di tộc kia cũng đang ngấm ngầm giao lưu, Lục trưởng lão khẽ vuốt râu, vẻ mặt ngưng trọng:

'Kẻ này có được thiên địa sở chung, khí vận thâm hậu, sợ là biến số của nhân tộc mà quẻ tượng sở chỉ chính là đứa trẻ này, tuyệt đối không thể có sai lầm.'

'Một khi để nó rơi vào tay của Tộc Xích Hỏa Thần long, ngày khác hóa thành Long tộc, sợ là nhân tộc ta cũng mất luôn hi vọng phục hưng.'

'Vâng.' Thái Hạo gật đầu:

'Ta hiểu rồi, chẳng qua Tộc trưởng Khương tộc tạo cho ta một cảm giác rất thần bí, lại thêm lúc nào cũng có thể dẫn tới gia quyến của Xích Hỏa Thần long.'

'Trắng trợn cướp đoạt thì sợ là không ổn.'

'Tộc trưởng, Trưởng lão.' Một người mở miệng:

'Phụ cận có rất nhiều tộc duệ Thiên long, còn có Long tộc Cửu giai trở lên ẩn hiện, cho dù chúng ta có cướp được người thì sợ là cũng chưa chắc có cơ hội mang đi.'

'Yên lặng theo dõi kỳ biến!'

'Hư. . .'

'Lại có người đến đây!'

Vạn Tượng vẫn còn đang tranh chấp với Chúc Diễm, tia sét trong đám mây đen trên trời đột nhiên bị quét sạch, có mấy bóng người nhanh chóng lao tới.

Chính là đám người Chúc Sơn.

Bọn hắn đang tuần tra ở gần đây, phát giác được trên không trung của Tộc Khương xuất hiện dị tượng, cho nên liền lập tức chạy đến, vừa lúc gặp được tình huống bên dưới.

"Chuyện gì xảy ra?"

Chúc Sơn phất tay đánh tan hào quang ở nơi này, tầm mắt nhìn về phía đứa trẻ kia, trong lòng cũng giật mình không thôi, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Diễm.

"Tam thúc tổ."

Chúc Diễm thấy thế liền đại hỉ.

Chung quy thì gã ta vẫn còn quá trẻ, không cãi lại được Vạn Tượng, bị nói cho mấy câu liền bí từ, chỉ là nỗ lực gắng gượng.

Lúc này nhìn thấy có viện quân tới liền lập tức kể rõ mọi chuyện.

"Ở trong Hóa Long Trì sáu ngày?"

"Trời sinh dị tượng?"

"Ngũ giai!"

"Cửu giai chi cơ. . ."

Không cần nhiều lời, chỉ cần nhìn thấy tình huống của đứa trẻ này thì Chúc Sơn đã minh bạch bảy tám phần, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, sợ là ngay cả người thân nhất có nói ra thì Chúc Sơn cũng sẽ không tin.

Trên đời lại có chuyện lạ như vậy?

"Khương tộc trưởng." Nghĩ nghĩ, lão ta nở một nụ cười rồi nhìn về phía Mạc Cầu:

"Quý tộc có thể sinh ra một người như vậy, thật là đáng mừng!"

"Đúng vậy a." Mạc Cầu cũng cười nhạt chắp tay, biểu lộ như có vinh yên:

"Đứa trẻ này trời sinh liền có uy thế Ngũ giai, lại được Thượng sứ ban thưởng Hóa Long Pháp, đợi khi trưởng thành nhất định có thể dẫn đầu tộc ta đi hướng hưng thịnh."

"Tộc nhân cũng có thể an cư lạc nghiệp!"

"Nói đúng lắm." Chúc Sơn gật đầu, lập tức lại nói:

"Bất quá, sợ là những lời mà Khương tộc trưởng nói còn quá sớm, vả lại với thiên phú của đứa trẻ này, ở lại Tộc Khương thì không thể nào phát huy được hết thiên phú của nó."

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Thượng sứ sao lại nói vậy?"

"Về phần thiên phú của đứa trẻ nỳ, tộc ta cũng có thần long bảo hộ, nếu như nó có tiềm lực tiến thêm một bước, Long thần đương nhiên sẽ ban thưởng diệu pháp truyền thừa."

"Không giống." Chúc Sơn lắc đầu:

"Đứa trẻ này trời sinh liền có Bản mệnh Chân hỏa đỉnh tiêm, chỉ có tu hành pháp môn của Tộc Xích Hỏa Thần long ta mới có thể thành tựu Cửu giai."

"Quý tộc, sợ là không thành!"

"Vả lại. . ."

Lão ta nhướng mày một cái, giống như cười mà không phải cười nói:

"Thật ra Chúc mỗ cũng rất hiếu kì, rõ ràng là quý tộc cũng không cung dưỡng bao nhiêu Long tộc, nhưng lại có thể mở nhiều Hóa Long Trì như vậy."

"Thậm chí. . ."

"Còn có thể bồi dưỡng ra một đứa trẻ có thiên phú dị bẩm như vậy?"

"Hả?" Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại:

"Thượng sứ nói vậy là có ý gì? Hóa Long Trì của tộc ta là do Long thần ban thưởng, về phần Linh dịch là do trước đây khi chinh phạt những Thị tộc khác đạt được."

"Khương tộc trưởng không cần phải kích động, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi." Chúc Sơn khoát tay, nói:

"Bất quá bình thường mà nói, dùng tinh huyết của Long tộc để dựng dục hài đồng thì cấp độ cao nhất cũng sẽ không hơn sáu cấp, chưa từng có ngoại lệ."

"Đứa trẻ này trời sinh đã là Ngũ giai."

Lão ta vươn một ngón tay, nói:

"Chẳng phải nói, Tinh huyết dùng để thai nghén ra nó là tới từ Long tộc Thập Nhất giai sao?"

Đây đã là tình huống tốt nhất.

Trên thực tế, vật bài tiết của Thần long Bát giai cũng thường xuyên bồi dưỡng ra những đứa trẻ bất nhập giai hay thậm chí là nhất giai.

Cho dù là gia quyến của Bát Bộ Thiên Long, hài đồng cùng lắm là nhất giai và nhị giai.

Tam giai đã là chuyện rất hi hữu.

Ngũ giai. . .

Chỉ nằm trong truyền văn!

"Khương tộc trưởng." Chúc Sơn tiếp tục mở miệng, một nửa là uy hiếp, một nửa là thỉnh cầu:

"Chúc mỗ vô ý nghe ngóng vì sao các ngươi có thể lấy được tinh huyết của Long tộc cao giai, nhưng nếu như các ngươi không muốn lãng phí thiên phú của đứa trẻ này, giao cho tộc ta dưỡng dục mới là tốt nhất."

Mạc Cầu im lặng.

Lời của đối phương đã rất rõ ràng.

Giao đứa trẻ này ra thì bọn hắn sẽ không truy cứu Tộc Khương, nếu như không giao. . .

"Thượng sứ." Vạn Tượng trầm giọng mở miệng:

"Có phải các người đã quá bá đạo rồi không?"

"Bá đạo cái gì?" Chúc Sơn nhíu mày:

"Ta chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi!"

"Đúng rồi."

Lão ta ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn bốn phía rồi nói:

"Ta thấy Tộc Khương các ngươi chắc là không có bao nhiêu người hiểu biết chữ nghĩa, lại còn thiếu thốn cơm áo, đã sắp tới trời đông giá rét rồi, sợ là không dễ vượt qua."

"Như vậy đi. . ."

"Tộc ta nguyện ý tặng cho Tộc Khương một phần thịt thượng đẳng, y lụa, cung nỏ, vũ khí đủ cho mười vạn người dùng, cũng bảo hộ các ngươi trong vòng mười năm không bị ác long xâm chiếm."

"Để các ngươi áo cơm không lo, như thế nào?"

Lời này vừa ra, sắc mặt của Mạc Cầu và Vạn Tượng chưa biến, nhưng những tộc nhân khác của Tộc Khương đều đã hai mắt tỏa sáng, nuốt nước miếng ừng ừng, rõ ràng là đã động lòng.

Ngay cả cha mẹ của đứa trẻ kia cũng vậy.

Mặc dù lòng thờ phụng Long thần vẫn không giảm, nhưng bọn hắn cũng biết rõ, đứa trẻ này đi theo gia quyến của Xích Hỏa Thần long sẽ tốt hơn là ở Tộc Khương.

Đây chính là tộc duệ Thiên long!

Là đại tộc cao cấp nhất trong thế giới này, nghe nói mỗi người đều không cần lo lắng về áo cơm ấm lạnh, mỗi người đều ở nhà lớn, mỗi bữa đều có thịt ăn.

Về phần đám người Thái Hạo, không biết bọn hắn đã rút đi từ bao giờ.

"Năm mươi vạn!" Mạc Cầu hít sâu một hơi, trầm trầm nói:

"Đồ ăn và quần áo đủ cho năm mươi vạn người trưởng thành qua mùa đông này."

"Không thành vấn đề!"

Chúc Sơn nhíu mày:

"Trong vòng bảy ngày, chắc chắn sẽ được mang tới!"

Đối với những thị tộc khác thì năm mười vạn phần đồ ăn và quần áo là một con số trên trời, nhưng với Bát Bộ Thiên Long thì lại không tính là gì.

Một người có thể ăn được bao nhiêu chứ?

Chỉ cần một con dị thú nào đó trong Táng Long Thiên này cũng có thể sản xuất ra mấy ngàn cân thịt, vả lại dưới trướng của gia quyến Thiên Long có rất nhiều Thị tộc phụ thuộc.

Một nhà bỏ ra một chút cũng đủ rồi.

Mà đứa trẻ vừa ra đời đã là Ngũ giai này, sợ là trăm vạn năm cũng chưa từng xuất hiện qua một người, đương nhiên là phải nắm trong tay mới ổn.

Sau khi ước định cẩn thận, Chúc Sơn ngửa đầu há miệng.

"Rống!"

Tiếng long ngâm chấn động tứ phương.

Không bao lâu sau.

"Rống!"

Từ chân trời phía xa xuất hiện ba quả hỏa cầu, hỏa cầu nhanh chóng tới gần, càng lúc càng lớn, cuối cùng lộ ra ba con hỏa long dài đến trăm trượng.

Xích Hỏa Thần long!

Ba con Xích Hỏa Thần long, toàn bộ đều là Bát giai.

Tuy là Bát giai, tương tự với Kim Đan hậu kỳ, nhưng Long tộc lại tràn đầy khí huyết, lực lớn vô cùng, được trời ưu ái, thực lực còn mạnh hơn Kim Đan.

Huống chi.

Bọn chúng có thể mượn lực lẫn nhau, Thần niệm chồng chất, lại thuộc về Tộc Thiên Long, ở trước mặt bọn nó, sợ là Nguyên Anh, Quỷ Vương bình thường sẽ không chiếm được chỗ tốt gì.

"Chuyện gì?"

Ba con bay tới gần, một con trong đó nhìn xuống bên dưới, mắt rồng chớp động, cuối cùng nhìn chằm chằm vào đứa trẻ kia:

"Đứa trẻ nhân tộc này. . ."

"Không sai!" Chúc Sơn mở miệng:

"Ba vị, tộc này được Long thần phù hộ, trời ban điềm lành, lại sinh ra một đứa trẻ trời sinh đã là Ngũ giai, hiện giờ là của tộc ta."

"Ngũ giai." Thần long mở miệng, rõ ràng cũng không dùng lực, nhưng lại truyền ra mười dặm:

"Khi tộc ta còn nhỏ tuổi thì cũng bất quá như thế."

"Chỉ là nhân tộc. . ."

"Cũng tốt!"

Thần long nhẹ gật đầu, thân thể cuốn lại, cuồng phong đột khởi, cuốn theo đứa trẻ kia bay tới bên cạnh ba con Thần long kia, kèm theo một tiếng gào thét vang dội, ba rồng một người đằng không bay lên.

Nơi xa, trên một ngọn núi.

Đám người Thái Hạo đã xuất hiện ở phía trên một cây đại thụ, nhìn thấy Thần long bay lên, trên mặt hiện ra sát cơ băng lãnh.

"Thương thiên tại thượng, Hậu thổ tại hạ."

Thái Hạo quỳ xuống đất, vẻ mặt thành kính, vươn tay nhẹ nhàng cắt một vết thương trên trán, mặc cho máu tươi nhỏ xuống mặt đất, biểu lộ trang nghiêm:

"Chư thiên Tinh quân bảo hộ, Di tộc hậu nhân ở chỗ này khấu thỉnh Linh bảo tiên tổ xuất sơn, trợ ta đánh giết Nghiệt Long!"

Những tộc nhân khác cũng đều quỳ xuống, cúi đầu cầu nguyện.

"Ông. . ."

Đợi khi Thái Hạo dùng máu tươi trên trán vẽ ra một Phù văn huyền diệu dưới đất thì hư không đột nhiên run rẩy, một vết nứt bỗng dưng xuất hiện.

Sau đó lại có một vật từ bên trong bay ra.

Là một cây cung!

Cung dài gần một trượng, cánh cung có hình vòng cung ưu nhã, màu hoàng kim, bên trên có khắc tình dị thú long phượng, lưu quang vờn quanh.

Dây cung màu đỏ trắng, trông như một tia sáng.

Cây cung to lớn này giống như một tác phẩm nghệ thuật khó mà thuyết minh, đẹp đến cực hạn.

Nhưng cũng. . .

Nguy hiểm tới cực điểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận