Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 335. Thủ Đoạn

Chương 335. Thủ Đoạn


Người dịch: Whistle

Trên vách đá, có hai bóng người đang từ từ di chuyển lên trên giống như hai con nhện đang leo núi vậy.

Tề Giáp cầm chiếc xẻng đào thuốc trong tay, chật vật trèo lên một vách đá, cũng kéo sư phụ của mình lên theo.

"Hô. . ."

Sư phụ y há mồm thở dốc, giật sợi dây leo đang trói chặt mình ra, vội vã gỡ cái bình nước bên hông xuống rồi ực một hớp:

"Muốn mạng già!"

"Sư phụ." Tề Giáp tiếp nhận cái bình nước mà sư phụ y đưa tới, thấm giọng một ngụm rồi đậy chặt lại miệng bình:

"Chúng ta thật sự phải đi con đường này sao? Con thì không sao, nhưng ngài còn có thể chịu được bao lâu nữa?"

"Ai!" Sư phụ y nghe vậy than nhẹ:

"Con cho rằng ta muốn sao, cái thân già này của cũng sắp tan ra thành từng mảnh rồi, nhưng Lý lão đầu sẽ không gạt ta, nhưng trước mắt Lôi gia đã phong tỏa hết đường ra khỏi núi rồi, một khi để bọn hắn nhìn thấy thì sẽ khó thoát khỏi cái chết."

"Cũng chỉ có con đường nhỏ này mới không người trông coi."

"Lôi gia. . ." Tề Giáp ngẩn ngơ, thở dài:

"Loại Thế gia Tu tiên cao cao tại thượng này cần gì phải làm khó những người phàm như chúng ta chứ?"

"Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn." Cụ ông bất đắc dĩ thở dài:

"Chỉ trách chúng ta không may, lại vào núi hái thuốc đúng ngay lúc này, chỉ có thể tự nhận xui xẻo."

"Thần tiên. . ."

Tuy rằng Tề Giáp đã ba bốn mươi tuổi, nhưng trong lòng y vẫn tràn đầy ước mơ đối với những Thế gia Tu tiên trong truyền thuyết.

Nhưng y cũng hiểu rõ, trong mắt của những vị tiên nhân cao cao tại thượng kia thì phàm nhân chẳng qua chỉ là những gã nô bộc có thể tùy ý đánh giết.

"Chớ lên tiếng!"

Đột nhiên, sắc mặt của sư phụ y nghiêm lại, hai lỗ tai dựng lên:

"Có động tĩnh!"

"Con thấy rồi." Sắc mặt Tề Giáp trắng bệch, đưa tay chỉ về phía xa:

"Bên kia, là. . . là. . . Cái gì?"

"Ầm ầm. . ."

Chỉ thấy nơi xa tràn ngập bụi mù, giống như có thiên quân vạn mã đang công kích tới đây, vô số cây cối bay lên, còn đang ở giữa không trung liền bị lưỡi dao vô hình chém thành mảnh gỗ bay, tung bay theo làn gió.

Địa long xoay người, núi đá toái liệt, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

"Ngươi trốn không thoát!"

Chu Ngọc Dung giẫm đạp băng gấm bằng đôi chân trần, giống như tiên nữ phi thiên, run tay kích xạ Huyền Âm Lôi quang.

Âm lôi rơi xuống đất, trong phạm vi mấy trượng liền nổ tung, băng sương cực hạn còn lan tràn hơn mười trượng.

Ở trong phạm vi này, vạn vật đều bị đông chết.

Mạc Cầu cầm Hắc Huyền bổng trong tay, thân như linh viên băng qua rừng rậm, bất ngờ vung côn nhấc lên một mảng lớn thảo mộc ở mặt đất, giống như một vách tường bằng đất, đánh về phía sau.

Chu Ngọc Dung không tránh không né, thân thể bay thẳng, Hộ Thân hoàn đang vờn quanh người ả đã lao tới đụng nát tường đất.

Sau một khắc.

Một luồng kiếm quang âm lãnh đột ngột hiển hiện, lao tới phần gáy của ả.

"Đinh. . ."

Hộ Thân hoàn tự phát hộ chủ, loé lên một cái liền xuất hiện ở trước kiếm quang, trong khi ngăn cản còn đột ngột toát ra một lực hút.

" Tình Ti Nhiễu!"

Hộ Thân hoàn màu đồng nhẹ nhàng run rẩy, thiểm động mấy cái liền bao phủ Âm Phong Vô Ảnh kiếm.

Từng tia lực lượng triền miên chém không đứt, vướng không loạn, làm chậm tốc độ của phi kiếm.

Chỉ cần hạn chế phi kiếm thì tương đương với việc đoạn mất một tay của đối phương.

Mạc Cầu quát khẽ, đại thủ chia hai bên trái phải, cây cối hai bên lập tức bị gió táp chặt đứt từ dưới đáy.

Thân hình hắn thiểm động, xuất hiện ở trước một cây đại thụ, đá ngang một cái, đại thụ lập tức lao thẳng tới cho Chu Ngọc Dung giống như một cây cự tiễn.

Thân hình Mạc Cầu chớp động liên tục, hơn mười gốc cây đại thụ ở xung quanh liên tiếp bay lên, bị quyền đấm cước đá bay ra theo thứ tự.

Chỉ thấy những cây đại thụ tạo thành một khu rừng ở giữa rồi ngang nhiên rơi đập.

"Hừ!"

Chu Ngọc Dung duỗi tay ra, Hồng Trần phiên ở trên đỉnh đầu bị gió thổi phấp phới liền rơi xuống, bị ả nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mặt cờ mở ra, bao phủ xung quanh người ả, chân trần điểm nhẹ, cả người hóa thành một mũi nhọn hình xoắn ốc vọt mạnh về phía trước.

"Ầm ầm. . ."

Sáng tối đan xen, cự mộc toái liệt, tiếng vang ngột ngạt truyền khắp tứ phương.

Mạc Cầu lui về phía sau một bước, sắc mặt ngưng nhiên, liệt diễm bốc lên trong thức hải, duỗi năm ngón tay ra đằng trước.

Tật Hỏa Lưu Tinh chú!

Giữa thiên địa, khí tức phun trào, trăm ngàn đạo liệt diễm bỗng dưng hiển hiện, giống như ong vỡ tổ lao về phía ả yêu nữ.

Từ khi tu thành pháp lực, Mạc Cầu liền chuyển tu tâm pháp tương truyền của Xích Hỏa phong nhất mạch.

Huyền Hỏa Thập Nhị cung.

Môn Công pháp này được tông môn ban cho, là căn cơ của Luyện Khí, không cần tiêu hao số lần vào Tàng Pháp điện.

Ở Luyện Khí chi đạo, môn công pháp này cũng không có bao nhiêu chỗ đặc biệt, tuy rằng thuộc hệ hỏa nhưng lại công chính bình thản, trên phụ lục cũng chỉ có ba đạo Pháp thuật.

Tật Hỏa Lưu Tinh chú chính là pháp thuật có uy lực lớn nhất trong số đó.

Pháp thuật?

Chu Ngọc Dung thấy thế bèn cười lạnh.

Uy lực của Pháp thuật có liên quan đến pháp môn, thứ quan trọng nhất chính là tu vi của người thi triển.

Mạc Cầu chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, pháp môn cũng không có gì đặc biệt, uy lực có thể nghĩ được.

Ả đang muốn tiện tay đánh tan, bỗng nhiên cảm nhận được một tia liệt diễm nóng bỏng đang đánh tới, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Hoa. . ."

Hồng Trần phiên biến lớn, hóa thành hơn mười trượng, mặt cờ run nhẹ, một tầng ám quang từ đó hiện lên, nhào về phía liệt diễm.

Rõ ràng chỉ là Luyện Khí tầng bảy, nhưng uy năng của môn pháp thuật này lại không hề kém tu sĩ Luyện Khí cao giai chút nào.

Căn nguyên của nó tất nhiên là vì Mạc Cầu gia trì thêm lực lượng khống hỏa.

"Lục Dục Hồng Trần!"

Trường phiên quỷ dị run run, nhân dục xuất hiện trên đó, rất nhiều cảm xúc như hỉ, nộ, ưu, sầu, bi, kinh khủng tràn ra.

Mấy chục đạo Kiếm khí tràn ngập hồng trần tạp niệm từ trên mặt cờ toát ra, chém xuống nhanh như điện thiểm.

Mạc Cầu thu liễm tâm thần, lập tức lui về phía sau một bước, vươn tay ra trước, Cửu Hỏa Thần Long tráo nhanh chóng xoay tròn.

Huyền Hỏa Đằng long!

"Rống!"

"Oanh. . ."

Liệt diễm cuồng quyển, mấy chục mét phía trước giống như xuất hiện một bức tường bằng lửa, đốt cháy tứ phương.

Khí tức của Lục Dục Hồng Trần cũng bị đốt cháy không còn một mảnh.

Chu Ngọc Dung đạp nhẹ, đôi mắt đẹp hiện lên ánh sáng mê hoặc, thải tú trên thân ly thể bay múa.

Pháp lực phun trào, tương hợp với khí tức ở một vài nơi, một cái bóng mờ cao chừng mấy trượng xuất hiện tại chỗ.

Bóng mờ như có thực chất, tướng mạo của nó không khác gì Chu Ngọc Dung, thân thể mềm mại giãn ra, thải tú tung bay.

Ả ta nhẹ nhàng bước chân, vung nhẹ tay áo, dáng múa uyển chuyển, thân thể linh lung mềm mại như ẩn như hiện.

Thiên Nữ Pháp Tướng!

Rõ ràng là hình ảnh của một tiên nữ thuần khiết nhưng lại khơi dậy dục niệm trong lòng người, chập trùng gợn sóng bất định.

Trên vách đá, trên mặt của hai sư đồ Tề Giáp ửng hồng, hai mắt cuồng nhiệt, điên cuồng xé rách quần áo trên người, định phi nước đại tới chỗ thiên nữ trước mặt, hoàn toàn không thèm quan tâm là dưới chân mình chẳng có vật gì.

Cách xa như vậy mà đã có sức mê hoặc như thế này, Mạc Cầu đứng mũi chịu sào, đương nhiên sẽ không thể may mắn thoát khỏi.

Thiên Nữ Pháp tướng đập vào mắt, hô hấp của hắn trì trệ, dường như ngay cả suy nghĩ trong thức hải cũng trở nên chậm chạp.

Chỉ thấy một tôn Pháp tướng đang chậm rãi tới gần.

Đôi mắt đẹp của Chu Ngọc Dung mang theo ý cười, nhẹ nhàng giơ tay lên, nắm chặt Bạch Cốt kiếm, một bước mấy chục mét ép tới.

Lửa nóng hừng hực, dưới đôi chân trần của nàng lại hóa thành đài sen, Pháp tướng giơ thanh thanh cự kiếm lên rồi chém xuống.

"Ông. . ."

"Trấn!"

Mạc Cầu nheo mắt lại, hình ảnh của Phù Đồ nhanh chóng phác hoạ trong thức hải, tạp niệm trong lòng lập tức bị trấn áp.

Pháp thể Đại thành bộc phát trong nháy mắt.

"Oanh!"

Mặt đất trong phạm vi mấy chục trượng đột nhiên chìm xuống, chín cái bóng mờ vung vẩy côn bổng từ bốn phương tám hướng phóng lên tận trời.

Vân Long Cửu Hiện!

Phiên Thiên côn!

Cây hắc bổng cao gần một trượng, giống như muốn lật tung một phương thiên địa, ô long cuồng quyển, hung hăng đánh về phía Pháp tướng.

Lực bộc phát kinh khủng làm cho không khí vặn vẹo mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Trong mắt của Chu Ngọc Dung hiện lên vẻ kinh ngạc, cổ tay của Pháp tướng lập tức run lên, Bạch Cốt kiếm nhanh chóng quay ngược lại bao bọc quanh người.

Kiếm quang vòng lại, hời hợt lại tinh chuẩn, ngăn cản được côn bổng đột kích, cũng chấn vỡ tám cái bóng mờ dễ như trở bàn tay.

Ả ta lại còn tinh thông kiếm pháp!

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, thân ở giữa không trung đột nhiên đạp chân xuống, thân như lưu quang mãnh kích mười tám kích.

Côn côn trùng điệp, trong lúc nhất thời chỉ thấy mạn thiên côn ảnh, không thấy chân thân.

Luận về cận thân chém giết, từ lúc còn là phàm nhân thì Mạc Cầu đã tinh thông võ học trăm nhà, làm sao mà một nữ tử của Hợp Hoan tông có thể so sánh được?

"Bành!"

Thiên Nữ Pháp tướng run lên.

Chu Ngọc Dung lập tức lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng lại bất vi sở động, ngự sử cự kiếm liên tục chém vào.

Ả cũng đã rõ ràng, tuy rằng thực lực của Mạc Cầu kinh người, nhưng tu vi lại quá nhỏ bé, Pháp lực cũng quá yếu.

Chỉ cần tạo đủ áp lực, sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi.

"Hô. . ."

Thân hình Mạc Cầu dừng lại, ngực bụng hơi trống, thân thể vốn không tráng kiện đột nhiên bành trướng.

Tám thước, một trượng, một trượng hai. . .

Chỉ trong chớp mắt, thân hình của hắn đã hóa thành cự nhân to lớn

Mặc dù không có khổng lồ giống như Thiên Nữ Pháp tướng, nhưng lại hết sức ngưng thực, chính là chân chính huyết nhục chi khu, còn có một lực uy hiếp kinh khủng thấu thể mà ra.

"Rầm rầm. . ."

Khí huyết quay cuồng, vô tận cự lực hiện lên.

Còn chưa phát lực, không khí ở xung quanh người hắn đã nhanh chóng chấn động, một cơn lốc xuất hiện vòng quanh người.

Đôi mắt đẹp của Chu Ngọc Dung co rụt lại, ả nhanh chóng lùi lại, đồng thời còn dựng kiếm ngang người.

"Bành!"

Một lực lượng to lớn đánh tới, giống như bị một dãy núi trực diện va vào người, dù có Bạch Cốt kiếm chặn đường, nhưng cổ họng của ả cũng đã ngòn ngọt, Pháp tướng cũng hiện ra dấu hiệu chống đỡ hết nổi.

Mạc Cầu mở rộng năm ngón tay, cách không nắm lấy.

Nhưng mà?

Không được!

Chỉ trong một cái chớp mắt, sắc mặt Chu Ngọc Dung đại biến, lần đầu tiên ả cảm nhận được không ổn, lập tức giơ Hồng Trần phiên trong lòng tay lên.

"Bạch!"

"Bạch!"

Mấy chục đạo ô quang ám trầm từ bốn phương lao đến, trong chớp mắt đã bao phủ Chu Ngọc Dung.

Đoạt Linh Đinh!

Mịch Linh Trận!

Đây là những thủ đoạn mà Hạ Bạch Thạch đã chuẩn bị, hiện giờ lại được Mạc Cầu lấy ra sử dụng.

Nếu là lúc bình thường, lấy thực lực của Chu Ngọc Dung, đừng nói là né tránh, dù là ngăn cản cũng không phải việc khó.

Nhưng bây giờ. . .

Ả ta cũng đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, lại bị đánh trúng một côn, khí huyết sôi trào, khó mà né tránh.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Oanh. . ."

Từng đoàn liệt diễm lớn chừng cái đấu theo thứ tự bốc lên, hỏa diễm giống như đài sen nở rộ, chỉ một thoáng đã hóa thành biển lửa rộng gần một mẫu.

Linh quang lấp loé không yên, còn điên cuồng oanh kích bóng người bên trong.

"Hô. . ."

Nơi xa, Mạc Cầu đứng ở biên giới của biển lửa, thổ tức kéo dài, cơ bắp toàn thân hơi nhúc nhích.

Pháp lực còn sót lại trong cơ thể đang điên cuồng kích thích huyết mạch, da thịt, làm cho nhục thể của hắn bắt đầu đỏ và nóng lên.

"Rống!"

Một tiếng rầm giận dữ, mặt đất dưới chân Mạc Cầu lập tức vỡ ra, xuất hiện vô số khe hở uốn lượn, mà hắn đã hóa thành một cái bóng mờ, vọt mạnh tới chỗ Chu Ngọc Dung.

Trước khi lao tới, hai mắt Mạc Cầu đỏ lên, thiên phú khống hỏa lập tức bị hắn ép thúc đến cực hạn.

"Bạch!"

Liệt diễm ở xung quanh đang điên cuồng thiêu đốt, trong nháy mắt đã co vào trong cơ thể hắn.

Chỉ một thoáng.

Gần một mẫu liệt diễm cấp tốc thu liễm, một bóng người bị liệt diễm hội tụ bao phủ đang vọt mạnh tới Thiên Nữ Pháp tướng.

Mặt đất những chỗ mà hắn đi qua đều hóa thành nham tương.

"A...!"

Lúc này, Chu Ngọc Dung cũng biết là sống chết ở đang ngay trước mắt, nên cũng khó duy trì biểu lộ trên mặt, trong mắt hiện ra vẻ dữ tợn, ngửa mặt lên trời gào thét.

Thiên Nữ Pháp tướng mở hai tay ra, còn phân ra thành bốn tay, hiện ra hình ảnh phẫn nộ, cầm theo Đoạt Tình trác, Hộ Thân hoàn, Bạch Cốt kiếm, Hồng Trần phiên, hung hăng đập về phía bóng người đột kích.

Mạc Cầu đạp đất, thân hình cao hơn một trượng từ dưới mặt đất vụt lên.

Cửu Hỏa thần long thôn phệ mạn thiên liệt diễm đang vờn quanh Hắc Huyền bổng, lại thêm cự lực có thể so với Luyện Khí Đỉnh phong của Mạc Cầu, lấy một loại tốc độ mà mắt thường khó phân biệt được, ngang nhiên đánh về phía trước.

"Oanh. . ."

Một làn sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt trần quét sạch gần một dặm.

Mặt đất ở khu hạch tâm đột ngột chìm xuống, vô số đại thụ ở xung quanh cũng bị hất bay lên không trung.

"Bành!"

Thân thể Mạc Cầu co vào, bị một cỗ cự lực đánh bay ra ngoài trăm mét, tiếp tục đâm vào trong vách núi.

Giữa sân, Chu Ngọc Dung run rẩy cúi đầu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không thể tin nổi nhìn xem lồng ngực của mình.

Ở chỗ đó có một cây trường phiên đen như mực đang nhẹ nhàng run rẩy.

Vạn Quỷ phiên!

"Không!"

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết rung động tứ phương, một cỗ Quỷ khí kinh khủng bộc phát, trong nháy mắt bao phủ phạm vi vài mẫu.

Tất cả những thứ ở bên trong đều bị tan rã.

Cây cối tàn lụi.

Mỹ nhân, hóa thành bạch cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận