Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 758. Ám Thủ

Chương 758. Ám Thủ


Người dịch: Whistle

"Quận chúa tài trí song tuyệt, Thừa Thiên hầu vũ dũng vô song, hai người liên thủ, quả thật là họa lớn trong lòng Cung chủ nhà ta." Nho sinh mở miệng:

"Cho nên. . ."

"Cung chủ nhà ta hi vọng Quận chúa tốt nhất là đừng trở về, mặc dù nói ra lời này có chút làm cho người không nhẫn, nhưng nếu như quận chúa bất hạnh gặp nạn mới là tốt nhất."

"A. . ." Diệp Toàn Chân chậm rãi lắc đầu:

"Cung chủ quý cung đúng là người vì đại sự mà không từ thủ đoạn, ngay cả em gái của mình cũng có thể hạ thủ không chút do dự."

"Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết." Nho sinh cười nhạt chắp tay:

"Diệp cô nương, chuyện này còn phải làm phiền các vị."

Ở dưới Âm phủ, trước không nói việc bên cạnh Đông Bình Quận chúa có cao thủ hộ vệ, cho dù là Đế Khốc có thực lực thì cũng không dám tự tiện động thủ.

Dù sao, quan hệ huyết thống của hai người còn ở đó.

Nhưng ở trong động thiên Thượng Thanh Huyền U thì lại có thể làm được.

"Hay cho chiêu mượn đao giết người." Diệp Toàn Chân mặt không đổi sắc, nói:

"Giết ả ta đối với chúng tôi có chỗ tốt gì, không lẽ Cát tiên sinh nghĩ rằng chỉ cần nói vài ba câu liền để chúng ta phải đi chọc giận Thừa Thiên hầu sao?"

"Địa minh mà Đông Bình Quận chúa ngầm thiết lập đã làm nhiễu loạn bố cục của Diệp cô nương nhiều lần, còn phạm phải từng đống tội ác, chẳng nhẽ Toàn Chân đạo nguyện ý bỏ qua sao?" Nho sinh nói:

"Huống chi, một khi Quận chúa trở về Âm phủ, mặc dù sẽ tạo thành một chút phiền phức nhất định với Cung chủ nhà ta, nhưng đối với các vị thì tất nhiên là sẽ càng thêm bất ổn."

"Chiếm cứ được tòa động thiên này chính là lời hứa mà Quận chúa đã chấp thuận khi ở bên cạnh Vương gia."

Diệp Toàn Chân híp mắt.

Thật lâu sau mới nói:

"Lời tuy như thế, nhưng chặn giết một vị Quận chúa Âm phủ cũng không phải chuyện dễ, chẳng lẽ Cát tiên sinh không thể cung cấp một chút trợ thủ sao?"

"Cái này. . ." Ánh mắt của nho sinh chớp động, chần chờ một chút rồi mới từ trên người gỡ xuống một cái túi trữ vật:

"Để biểu đạt thành ý, Thất Phi cung chuyên đưa tới hai con Âm Hỏa Độc Long, ba ngàn cân Tam Âm Thần Thạch, năm tấn Huyền Minh Mộc. . . Mười ba loại bí pháp cho Toàn Chân đạo."

". . ."

Trong lòng Diệp Toàn Chân cuồng loạn.

Có chút đồ vật trong Âm phủ rất phổ biến, nhưng ở trên Dương thế thì lại là thiên tài địa bảo hiếm thấy.

Vả lại những thứ trong miệng đối phương, cho dù là ở trong Âm phủ, cũng đều không phải vật phàm, đây chính là Linh tài hàng thật giá thật.

Thủ bút thật lớn!

Diệp Toàn Chân hít sâu một hơi, ổn định nỗi lòng, chậm rãi hỏi:

"Đông Bình Quận chúa hiện nay đang ở đâu?"

. . .

Đại điện màu đỏ.

Hồng mang tới từ một bóng người đang ngồi khoanh chân đả tọa trên thượng vị.

Liệt diễm xuất hiện quanh người Mạc Cầu, đôi mắt phiếm hồng mang, Linh hỏa phấp phới sau lưng giống như một đôi cánh, thỉnh thoảng trong hư không còn vang vọng những tiếng rít gào.

Mặc dù hồng mang tràn ngập khắp đại điện, nhưng nơi này lại không hề tạo ra cho người ta một loại cảm giác giống như đang ở trong lò luyện đan, ngược lại còn làm cho người ở trong cảm thấy phát lạnh khắp cả người.

Diệp Toàn Chân tiến vào bên trong, ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu một chút rồi vội vàng cúi đầu.

Ở trong mắt nàng, vị trí của Mạc Cầu giống như một cái lỗ đen đang bị kéo dài ra, lại còn phóng ra liệt diễm, nhìn thêm vài lần còn sẽ làm cho Thần hồn bị thương.

"Sư tổ!"

Nàng lấy lại bình tĩnh rồi thưa lại những lời đang bàn với nho sinh khi nãy.

Cuối cùng nói:

"Đám Quỷ vật mà Đông Bình Quận chúa mang đến Dương thế đều đã tử thương không còn, ngay cả bản thân ả cũng bị trọng thương, bây giờ đang ẩn thân ở trong Địa minh tu dưỡng, cũng tìm cơ hội trốn về Âm phủ."

"Địa minh chỉ có một vị Quỷ tướng Kim Đan, chỉ cần có thể xác định vị trí của ả ta, muốn bắt lại cũng không thành vấn đề."

"Ừm." Mạc Cầu mở mắt:

"Vị Kim Đan ở trong Địa Minh kia là sư muội của ngươi sao?"

"Vang." Diệp Toàn Chân cúi đầu, vẻ mặt bi phẫn:

"Nàng tên là Mạnh Nhạn, thiên tư siêu phàm, là do đệ tử thay sư thu đồ, vốn nghĩ có thể cùng nhau chống cự Âm phủ xâm lược."

"Ai mà ngờ. . ."

Nói xong liền nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tra một chút đi." Mạc Cầu nhắm mắt, nói:

"Tra được người ở nơi nào thì ta sẽ đi một chuyến."

"Đạo chủ." Diệp Toàn Chân ngẩng đầu, nói:

"Không mời một vị Chân nhân sao?"

"Không cần thiết." Mạc Cầu mở miệng:

"Đi xuống đi."

"Vâng."

Diệp Toàn Chân chần chờ một chút, sau khi xác nhận ý định của Mạc Cầu thì mới chậm rãi lui ra.

Trong đại điện lại khôi phục vẻ tĩnh mịch.

Chỉ có ngọn lửa âm lãnh kia là đang cháy hừng hực.

Cho đến một lúc nào đó.

"Răng rắc!"

Một tiếng nứt vang vang lên từ trên người Mạc Cầu.

"Bạch!"

Hai mắt mở ra, mắt phóng liệt diễm, nộ bắn hơn trăm trượng.

Nhục thân khẽ run lên, giống như tiếng sét đùng đùng vang vọng trong phạm vi cho phép.

Diêm La Pháp Thể!

Tầng thứ tư, thành công!

Diêm La Pháp Thể tầng thứ tư có thể so với Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân tầng thứ sáu, lực lượng nhục thân của hắn đã không thua kém gì pháp thể của Nguyên Anh Chân nhân.

Hiện giờ.

Chỉ đợi Kim Đan trong cơ thể tích lũy đến viên mãn, Nguyên thai phá đan mà ra liền thành Nguyên Anh.

Mạc Cầu mở miệng, lẩm bẩm nói:

"Trong vòng một hoa giáp thì sẽ công đức viên mãn!"

.....

"Quận chúa!"

Trong một phòng khác ở một trạch viện nào đó, Đông Bình Quận chúa đang ngồi trên giường mềm từ từ mở mắt ra, cúi đầu nhìn về phía nữ tử đang tỏ ra lo lắng bên dưới:

"Có phải là có động tĩnh gì không?"

"Vâng."

Nữ tử này tên là Mạnh Nhạn, chính là Minh chủ của Địa minh, cũng là một trong hai vị Tông sư Kim Đan duy nhất là người được sinh ra trong thế giới động thiên này, trừ Diệp Toàn Chân ra.

Pháp thuật của người này được U Minh và Âm Ti chân truyền, tĩnh mịch khó dò, nhất là pháp môn ẩn nấp và trốn chạy, cực kỳ cao minh.

Có thể ở dưới mí mắt của Toàn Chân đạo mà lèo lái Địa minh phát triển lớn mạnh, tài hoa đương nhiên cũng không phải hạng bình thường.

Nhưng một nhân vật như vậy mà lúc này lại lộ ra vẻ luống cuống, nói:

"Trong hai ngày này, Toàn Chân đạo đã phát hiện và nhổ tận gốc vài trụ sở bí mật của Địa minh, muốn tìm được nơi này chắc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Đông Bình Quận chúa không chút hoang mang đứng dậy, mở miệng hỏi:

"Có Nguyên Anh Chân nhân xuất thủ không?"

"Không có." Mạnh Nhạn lắc đầu:

"Địa minh có ít cao thủ, mặc dù có Quỷ tộc Âm phủ tiềm ẩn bên trong, nhưng cũng không có nhân vật đáng giá để cho Nguyên Anh Chân nhân xuất thủ."

Địa minh ẩn giấu rất bí mật.

Đối với Nguyên Anh Chân nhân mà nói, việc tốn thời gian phí sức lực để bắt một vài con chuột là được không bù mất, ngược lại còn khiến cho Quỷ binh Âm phủ có thời cơ để lợi dụng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Địa minh có thể kiên trì được đến bây giờ.

"Quận chúa."

Trong phòng ngoài hai người ra thì vẫn còn một vị nam tử mày kiếm mắt sáng, tướng mạo tuấn lãng, khi người này nghe vậy liền chắp tay thi lễ nói:

"Giới này rất nguy hiểm, không nên đợi lâu, chúng ta vẫn là đi sớm thì tốt hơn."

Nam tử này chính là Tu La Quỷ tộc, bản tính thị sát, lần này lại khắc chế được sát lục chi tâm, có thể thấy rõ thực lực và tâm tính của người này phi phàm.

Ít nhất là không bị bản tính áp chế.

Ở trong Âm phủ, chỉ có Quỷ tướng mới có thể làm được chuyện này.

"Đúng vậy." Mạnh Nhạn gật đầu phụ họa:

"Quận chúa là vạn kim chi thể, không thể có sơ sót, hiện giờ chúng ta đã tìm được thông đạo bí mật, có việc gì thì không ngại trở lại Âm phủ rồi nói."

"Không vội." Đông Bình Quận chúa mặt không đổi sắc:

"Mặc dù thế giới động thiên này rất lớn, nhưng người có thể bắt được chúng ta cũng chỉ là lác đác không có mấy, chỉ cần Nguyên Anh Chân nhân không xuất thủ, muốn đi lúc nào mà chẳng được."

"Ngược lại là tên Mạc Cầu kia. . ."

Đôi mắt đẹp của ả ta nheo lại, chậm rãi nói:

"Người này thống soái trăm vạn đệ tử Toàn Chân đạo ngăn chặn ở trước thông đạo, nếu như có thể giải quyết được hắn ta thì huynh trưởng cũng có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều."

"Quận chúa, chuyện này sợ là không dễ." Mạnh Nhạn lắc đầu:

"Mấy năm này, Mạc đạo chủ đã liên tục xuất thủ, có không ít Quỷ tướng đã chết dưới của hắn, còn được người đánh giá là dưới Nguyên Anh vô địch thủ."

"Huống hồ, nơi này còn là động thiên Thượng Thanh Huyền U, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì sợ là khó mà thành công."

"Nói không sai." Trên mặt Đông Bình Quận chúa hiện ra ý cười:

"Ngươi nghĩ như vậy thì người khác cũng sẽ nghĩ như vậy, nếu vậy, đây chẳng phải là cơ hội mà chúng ta đang chờ sao."

"Ngoài ra. . ."

Nói đến chỗ này, ả nhíu mày, trên mặt lộ vẻ âm lãnh:

"Ta vượt giới đến đây vốn là chuyện rất bí mật, người biết cũng chỉ có mấy người các ngươi mà thôi, vậy tại sao Toàn Chân đạo lại nhận được tin tức?"

"Quận chúa!" Thân thể mềm mại của Mạnh Nhạn run lên, vội vã quỳ xuống đất:

"Tiểu nhân đối với ngài trung thành tuyệt đối, tuyệt không hai lòng, thiên địa chứng giám, nếu như Mạnh Nhạn có y làm trái, nguyện bị thiên lôi đánh chết."

"Đứng lên đi!" Đông Bình Quận chúa cười lắc đầu:

"Người, quỷ ở chỗ này đều là thân tín mà ta tin tưởng, bất quá nếu chuyện bí mật như vậy cũng bị lộ ra ngoài, xem ra bên cạnh huynh trưởng đã có nhãn tuyến mà người khác cài vào."

Giọng nói của ả không khỏi trầm xuống.

Ngoài những người ở đây ra thì việc Đông Bình Quận chúa tới đến động thiên Thượng Thanh Huyền U chỉ có Thừa Thiên hầu biết.

Nơi này không có vấn đề, vậy nơi xảy ra vấn đề đương nhiên là những người ở bên cạnh Thừa Thiên hầu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận