Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 449. Ôn Thiến

Chương 449. Ôn Thiến


Người dịch: Whistle

Khuyết điểm duy nhất là mỗi lần bày trận pháp đều cần phải tốn sức chuẩn bị trước thời hạn.

Không thể nào vội vàng nghênh địch được.

Theo pháp quyết biến hóa, trận pháp dẫn dắt, dường như có một cái bóng đang dần dần bao phủ mặt đất.

Cái bóng chập trùng giống như nước, thỉnh thoảng lại dâng lên.

Bóng đen dần dần ngưng tụ, cho đến khi hóa thành chân thực.

Đợi một lát sau, trong phạm vi của cái bóng dường như đã triệt để từ bỏ dương thế, chìm vào trong quỷ vực âm trầm.

Mười cây cờ cũng hóa thành mười ngọn núi lớn màu đen, đứng sừng sững trên mảnh đất u minh này.

"Ẩn!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, Trận pháp dần dần biến mất, mặt đất cũng lại xuất hiện ánh mắt trời ấm áp.

Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên núi đá, mi tâm tràn đầy mồ hôi, trên mặt cũng có vẻ hơi tái nhợt.

Hiển nhiên.

Đối với hắn mà nói, cho dù có đầy đủ trận kỳ thì cũng không dễ để bày được trận này.

Mạc Cầu lập tức nhìn vào trong cơ thể, Pháp lực đã trống rỗng, ngay cả phong ấn của Thiên Lôi Kiếm đều lộ ra dấu hiệu không cầm cự được nữa.

Hắn hít sâu một hơi, từ trong Túi Trữ Vật lấy ra mấy viên Linh đan nuốt vào bụng, chậm rãi luyện hóa.

Một lát sau.

Mạc Cầu mở mắt ra, giống như đã phát hiện ra cái gì, hắn nhíu mày nhìn về phía sau.

"Bạch!"

Ở phía chân trời đột nhiên xuất hiện một dải lụa màu.

Dải lụa màu như áng mây đang lướt qua hư không với một tốc độ kinh người, giống như cầu vồng.

Chẳng qua là quỹ tích của cầu vồng này hơi uốn lượn, dáng vẻ cũng có chút bối rối.

Ở sau lưng còn có một luồng hư ảnh u ám mờ mịt đuổi theo không bỏ, không ngừng thì triển Pháp thuật.

"Là nàng!"

Mạc Cầu khởi động pháp nhãn, hắn nhận ra người này.

Ôn Thiến, nữ tu của Vô Lượng cung, tu vi Đạo cơ sơ kỳ.

Trước đó vài ngày, trong buổi tụ hội của Bạch Tiểu Nhu, Ôn Thiến chính là người đã phát hiện ra Độc Giác Đằng Xà.

Mạc Cầu nghĩ nghĩ liền vung hai tay lên, trên hai tay đều xuất hiện một cây cờ nhỏ màu đen.

Ngự Thú Phiên!

Hiện giờ pháp lực trong cơ thể hắn đã rất thiếu thốn, Trận pháp này cũng không tiện gặp người, chẳng qua Mạc Cầu vẫn còn có thủ đoạn khác.

"Rầm rầm. . ."

Cây cờ nhỏ lắc một cái, đón gió bành trướng, trong nháy mắt đã cao hơn một trượng, từng đoàn hồng ảnh từ bên trong bay ra.

"Ông. . ."

Mấy ngàn con Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ chấn động hai cánh, răng nanh đóng mở, hội tụ thành một đoàn hồng vân đón đầu bay tới.

"Ai?"

Nơi xa, độn quang của Ôn Thiến và người truy sát nàng đều đồng thời trì trệ, trong mắt mang theo vẻ ngưng trọng nhìn về hướng bên này.

Trong lòng Ôn Thiến lại lập tức tràn đầy tuyệt vọng.

Ngự sử cổ trùng, loại thủ đoạn này vốn là hiếm gặp, ở trong Thái Ất tông thì càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cơ hồ không có nghi vấn gì, người tới chính là tu sĩ tà đạo của Thiên Tà Minh.

Cho dù không phải thì cũng là tán tu ẩn thân ở nơi này, sợ là cũng sẽ không có hảo cảm gì với Thái Ất tông.

"Đạo hữu!" Hiển nhiên là người ở sau lưng cũng nghĩ như vậy, gã lập tức cao giọng nói:

"Ngươi tới thật đúng lúc, cùng ta bắt giữ cô nàng này, đến khi đắc thủ thì chúng ta sẽ chia đều tinh hồn và Pháp khí."

"Cô nàng này vẫn còn là xử nữ, tinh nguyên không mất, chính là vật đại bổ nha!"

"Tốt!"

Trong mây đen, một người nói bằng giọng ngột ngạt.

Sau đó đám cổ trùng dữ tợn đầy trời lập tức bổ nhào tới, nhưng lại vòng qua người Ôn Thiến, lao thẳng đến kẻ ở phía sau.

"Đạo hữu." Người ở sau lưng ẩn thân trong độn quang u ám mờ mịt lập tức lên tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ hoảng hốt:

"Ngươi làm gì vậy?"

"Ta chính là đệ tử của Tông sư Hóa Vân, ngươi dám động thủ với ta?"

"Nói nhảm nhiều quá!" Mạc Cầu hừ lạnh, ý niệm khẽ động, hơn ngàn con Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ đã lao tới.

Uy lực của một con Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ thì không mạnh.

Nhưng cổ trùng vẫn luôn dùng số lượng thủ thắng.

Lại còn là phi trùng, tốc độ của bọn chúng nhanh kinh người, tụ tập lại một chỗ liền giống như mũi tên đang phi nhanh.

Trong chớp mắt đã nhào tới trước mặt của người kia.

"Muốn chết!"

Trong tiếng rống giận dữ, hai đạo kiếm quang tối tăm mờ mịt chém ra, còn mang theo một làn âm phong quỷ dị.

Kiếm phong sắc bén.

Nhưng mà.

"Răng rắc. . . Răng rắc. . ."

"Phốc!"

Phi kiếm rơi vào trong đám cổ trùng liền lập tức bị quần cổ này điên cuồng cắn xé.

Có Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ khó địch lại kiếm khí cắt chém, lúc sắp chết liền sẽ tự bạo thân thể.

Một đoàn dịch nhờn màu đỏ sậm rơi xuống, linh tính của phi kiếm lập tức đại giảm.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, hai thanh Phi kiếm kia đã bị rất nhiều cổ trùng gặm ra mấy cái lỗ hổng.

"A!"

Pháp khí tâm huyết tương luyện bị hao tổn, người này lập tức phát ra tiếng kêu thảm, run tay tế ra mấy đạo Thần thông.

"Oanh!"

"Lốp bốp. . ."

Lôi thủy oanh minh, điện quang chém vào, lập tức có vô số cổ trùng rơi ào ào xuống mặt đất.

"Sư huynh, ta tới giúp huynh."

Lúc này, Ôn Thiến cũng lấy lại tinh thần, dải lụa màu khẽ quấn, một đạo kiếm quang lập tức chém vào đám mây xám.

Mạc Cầu cũng không khách khí, điều khiển đám cổ trùng còn lại bổ nhào về phía trước, trong nháy mắt đã bao phủ người kia.

Một lát sau.

"Răng rắc răng rắc. . ."

Những tiếng vang quỷ dị phát ra, sau đó cổ trùng liền tản ra, mang theo mấy món Pháp khí bay về.

Một vị tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ đã tổn thất mất mấy trăm cổ trùng.

Nhưng đối với người có được hơn vạn con Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ, vả lại số lượng còn đang tăng thêm mỗi ngày như Mạc Cầu mà nói thì không tính là gì.

Mạc Cầu tán đi cổ trùng, lộ ra thân hình, tiếp nhận Pháp khí, đồng thời nhìn về phía Ôn Thiến.

"Mạc sư huynh!"

Hai mắt Ôn Thiến sáng lên, thân thể đang căng thẳng cũng lập tức buông lỏng:

"Thì ra là huynh!"

"Không ngờ là Mạc sư huynh không chỉ thông thạo Luyện đan và kiếm thuật, mà còn thông hiểu luyện cổ khu trùng chi pháp."

Giọng nói của nàng mang theo vẻ hân hỉ, trên mặt cũng triệt để trầm tĩnh lại.

"Ngẫu nhiên học được." Mạc Cầu gật đầu:

"Không tính là gì, khi Ôn sư muội chạy tới đây thì tình huống bên kia như thế nào rồi?"

"Bên kia. . ." Sắc mặt Ôn Thiến trầm xuống, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Triệu sư huynh bị người khác tập kích đã thân tử tại chỗ, Lưu sư huynh thì chẳng biết đã đi đâu, không có người chủ trì đại cục."

"Rất nhiều đồng môn đều tự mình bỏ chạy, ta. . . Nếu như không nhờ Mạc sư huynh xuất thủ thì sợ là cũng khó mà may mắn thoát khỏi."

"Ân cứu mạng, tất không dám quên!"

Nói xong liền ôm quyền chắp tay.

Mạc Cầu lạnh nhạt khoát tay: "Chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, huống hồ thân là đồng môn, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, sư muội không cần để ở trong lòng."

Truy binh chỉ là một vị tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ, đối với Mạc Cầu thì thật sự chỉ là tiện tay.

Nếu như là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ thì chuyện sẽ khác.

"Cho dù có nói thế nào thì cái mạng này cũng là do sư huynh cứu, há có thể nói nhẹ nhàng như vậy." Ôn Thiến lộ vẻ ngưng trọng, đang muốn mở miệng nói tiếp thì thấy Mạc Cầu đã quay đầu nhìn về phương xa.

Nàng cũng dời mắt nhìn theo, trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng:

"Xá sư huynh, bên này!"

"Ôn sư muội, Mạc sư đệ!" Xá Cầu ở phía xa liền hai mắt sáng lên, gia tốc độn quang tới gần nơi này:

"Không ngờ là lại gặp hai người ở nơi này, hai người không xảy ra chuyện gì thì thật sự là quá tốt rồi."

"Xá sư huynh, xin dừng bước." Mạc Cầu lại bỗng nhiên nhíu mày, cổ trùng đã hội tụ đến trước người, ẩn hiện địch ý.

"Mạc sư đệ." Xá Cầu sững sờ:

"Đệ đang làm gì vậy?"

"Không có gì." Mạc Cầu lắc đầu:

"Chỉ là vừa rồi hình như ta đã nhìn thấy sư huynh đứng chung một chỗ với một vị tu sĩ tà đạo."

"A!"

Ôn Thiến ngoác cái miệng nhỏ ra, vẻ mặt kinh ngạc.

"Mạc sư đệ, ngươi nhìn lầm rồi." Sắc mặt của Xá Cầu cũng đã biến đổi, cưỡng ép nặn ra vẻ mỉm cười:

"Làm sao ta có thể ở cùng với người của Thiên Tà Minh được?"

"Ngô. . ." Mạc Cầu mặt lộ trầm ngâm:

"Có lẽ là do ta nhìn lầm, chẳng qua vì lý do an toàn thì tốt nhất là sư huynh vẫn nên cách chúng tôi xa một chút cho thỏa đáng."

"Không cần phải vậy chứ?" Xá Cầu buông tay, chầm chậm tới gần.

Mạc Cầu không lên tiếng, chỉ yên lặng hội tụ cổ trùng.

"Hai vị sư huynh!" Ôn Thiến ở phía sau bỗng nhiên chỉ về nơi xa:

"Bên kia lại có một người của Thiên Tà Minh tới!"

"Nha!"

Mạc Cầu khẽ nhướng mày, nói:

"Xá sư huynh, nếu sư huynh đã không có quan hệ gì với tà đạo thì không ngại bắt người này trước đã rồi nói?"

"Nói đùa cái gì." Xá Cầu giơ chân:

"Khí tức trên thân người kia yếu nhất cũng là Đạo cơ trung kỳ, chỉ khi chúng ta liên thủ thì mới có thể đối địch."

"Là tu vi gì thì sư huynh cứ lên thăm dò một chút đã." Mạc Cầu mở miệng:

"Yên tâm, bên này có ta và sư muội áp trận, nhất định sẽ không để cho sư huynh gặp được nguy hiểm."

"Cái này. . ." Ánh mắt Xá Cầu chớp động.

Dừng một chút, gã bỗng nhiên thở dài:

"Thôi được!"

"Nói thật cho các ngươi biết, tu vi của người ở sau lưng chính là Đạo cơ hậu kỳ, mà ta. . . Đúng là người của Thiên Tà Minh."

Nói xong liền nhếch miệng cười:

"Cho dù là vậy thì các ngươi lại có thể làm được gì?"

"Bạch!"

Hư không ở sau lưng lắc lư.

Một đạo thải hà đã độn không mà lên, bay thẳng về phương xa.

Mới vừa rồi Ôn Thiến còn luôn mồm nói là nhất định phải báo đáp, nhưng bây giờ khi bỏ trốn lại chẳng rên lấy một tiếng!

Ôn Thiến phản ứng cũng không chậm.

Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần liên thủ với Mạc Cầu thì cho dù Xá Cầu có thật sự đầu nhập vào Thiên Tà Minh thì cũng không sợ.

Ỷ vào kiếm thuật kinh người và nhóm cổ trùng này của Mạc Cầu, muốn cầm xuống đối phương cũng không tính là việc khó.

Nhưng nếu như lại có thêm một vị tà tu Đạo cơ hậu kỳ thì lại thua không thể nghi ngờ.

Đã như vậy.

Đương nhiên là trốn càng xa càng tốt.

Sở dĩ nàng không nhắc Mạc Cầu cùng chạy là vì muốn để cho hắn kéo dài một ít thời gian.

Về phần cái gọi là báo đáp. . .

Nếu như mình có thể còn sống sót thì đương nhiên sẽ giúp đỡ Mạc Cầu xử lý tro cốt, nếu như đến lúc đó vẫn còn tro cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận