Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 638. Nguyên Thiên Y (tks bác Luân_Hồi_Tán_Nhân đã tặng kp)

Chương 638. Nguyên Thiên Y (tks bác Luân_Hồi_Tán_Nhân đã tặng kp)


Người dịch: Whistle

Hắn lắc đầu, tiện tay đặt vật trong tay xuống.

Sau đó cầm lấy một quyển sách.

Đại La Tán Thủ!

Đây là một môn Võ kỹ, nhưng phàm nhân lại không thể tu hành, có năng lực chưởng nạp càn khôn, bao phủ thiên địa, tương tự như một môn Thần thông.

"Ta có Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân, Cửu Chân Trung Kinh, Toái Thiên Bí Điển, Tam Nguyên Huyền Công, Thiên Yêu Bí Điển tàn quyển. . ."

"Luận đến Luyện thể pháp ở cảnh giới Kim Đan thì cảm ngộ đã đủ nội tình."

"Nhưng."

"Nếu muốn nhờ một môn này để nhập Nguyên Anh pháp môn thì lại là khó càng thêm khó!"

Nguyên Anh truyền thừa, bất luận là ở trong môn phái nào cũng đều là thứ quan trọng nhất, ngay cả Thái Ất tông cũng chỉ có vỏn vẹn mấy môn mà thôi.

Không phải Chân truyền hạch tâm thì sẽ không được truyền.

Về phần Mạc Cầu.

Hắn tu hành Linh Cữu Bát Cảnh Công cũng chỉ tới Kim Đan hậu kỳ mà thôi, không có phương pháp Đan phá Anh xuất, cho dù là muốn tu đến Kim Đan Viên mãn cũng không được.

Tuy nói là hiện giờ hắn cũng không vội, nhưng con đường phía trước đúng là xa vời.

Dù sao cũng không giống với trước đây.

Mặc dù pháp môn Đạo cơ và Kim Đan cũng khó kiếm, nhưng muốn lấy không phải là không có khả năng, nhưng Kết Anh chi pháp lại còn cần phải phù hợp với đặc tính của bản thân.

Khó lại càng khó!

Cho dù quay về Thái Ất tông thì sợ là cũng không tìm được.

Trừ phi tán đi pháp môn đang tu hiện giờ để chuyện sang tu truyền thừa khác.

Nhưng làm như vậy, cho dù là Tông sư Kim Đan thọ nguyên lâu đời thì sợ là cũng không có khả năng tiến thêm một bước.

May mà ở phương diện khác lại không đến mức tuyệt vọng như vậy.

Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân có tổng cộng sáu tầng, bây giờ đã là tầng thứ tư viên mãn, tùy thời đều có thể bước vào tầng thứ năm, uy lực bạo phát ra càng lớn.

Dù sao hắn cũng có rất nhiều pháp môn, huyết mạch, Võ kỹ gia trì, cho dù chỉ là tầng thứ tư, nhưng lại có thể bộc phát ra uy lực có thể so với tầng thứ năm.

Nếu như tăng thêm Thập Đại Hạn, Toái Tinh Thủ. . .

"Đáng tiếc!"

Mạc Cầu đặt Đại La Tán Thủ xuống rồi nhíu mày.

Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân đã cao minh, còn có năng lực trấn áp dị lực của bản thân, nhưng nó cũng có giới hạn không thể vượt qua.

Loại cảm giác vỡ vụn tới tự nhục thân bản nguyên này, trừ phi là tầng thứ sáu, nếu không thì sẽ không có khả năng làm được.

Cho nên nếu muốn gia trì thêm Thập Đại Hạn trên cơ sở U Minh Hỏa Thần Thân trên cơ sở là không thể chân chính thực hiện.

Trấn áp sụp đổ!

Nghĩ nghĩ, hắn run tay vung ra một đống hòn đá.

Thần thạch.

Ý niệm khẽ động, rất nhiều Thần thạch tổ hợp theo thứ tự, đã nhiều năm như vậy, hắn sớm đã hiểu được nên sắp xếp như thế nào mới là chính xác nhất.

Theo Thần thạch hội tụ, nửa đoạn bia đá tràn đầy vết rách xuất hiện.

Lực lượng trên thần thạch cũng không tính là mạnh nhưng lại giống như nam châm vậy, một khi tiếp cận gần thì lại sinh ra lực đẩy cực lớn.

Thần thạch càng nhiều.

Lực đẩy càng mạnh!

Càng về phía sau thì lực lượng cũng càng khủng bố hơn.

Cơ hồ là mỗi tới gần một tia thì lực lượng sẽ tăng gấp đôi, cho dù là thực lực của Mạc Cầu đã có tăng tiến thì cũng khó có thể hợp đống đá này lại.

"Rầm rầm. . ."

Không bao lâu sau, toái thạch tản mát trên mặt đất.

Vào thời khắc cuối cùng, trên tấm bia đá xuất hiện một văn tự Thượng Cổ 'Trấn'.

Trong cõi u minh.

Mạc Cầu có một loại cảm giác, đợi khi tấm bia đá được chắp vá hoàn chỉnh sẽ có chỗ tốt cực lớn với hắn.

Nhưng theo như tiến độ hiện giờ, càng về sau lại càng khó, sợ là Kim Đan hậu kỳ cũng chưa chắc có thể hợp lại được.

"Hửm?"

Mạc Cầu nhướng mày, thân hình của hắn đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Trốn!

Mau trốn!

Sắc mặt Cơ Băng Yến tái nhợt, thân như một đạo hắc tuyến xuyên thẳng trong đầm lầy.

Trường thương run rẩy ở phía trước phá vỡ nước bùn ngăn cản, để cho nàng tiến lên sẽ không bị trở ngại gì, từ đầu tới cuối đều duy trì tốc độ cực hạn.

Ở sau lưng nàng, mấy vệt lưu quang đang nhanh chóng lao tới.

Trong đó có hai luồng khí tức quen thuộc nhất, một là Đường chủ Thiên Phổ đường Giả Viễn Sơn.

Một người khác chính là gã tu sĩ Ma Y giáo đã nàng trọng thương trước đó không lâu, hình như tên là Nguyên Liệt Y.

Nguyên?

Dòng họ này có quan hệ cực sâu với Ma Y giáo.

Tu vi và thực lực của kẻ này có thể nói là kinh khủng, nhất cử nhất động đều phong tỏa vài dặm thiên địa nguyên khí, cho dù là đấu pháp cận chiến của Cơ Băng Yến cao minh, nhưng cũng không phải là đối thủ của kẻ này.

"Ngô. . ."

Trên đám mây phía xa, Mạc Cầu đột nhiên hiện thân, híp mắt nhìn xuống bên dưới.

"Cạm bẫy?"

"Là nhằm vào ta sao?"

........

Chu Vân Nghê từ biệt Trúc lão, chân đạp tường vân trôi về phía hòn đảo thuộc về Chu gia trong Thiên Nhai đạo tràng.

Biểu lộ trên mặt bà ta như có điều suy nghĩ, thỉnh thoảng lại biến hóa.

Khác với mấy vị Kim Đan khác của Chu gia như Chu Huyền Cảm, Chu Vân Nghê thuộc thế hệ trước, thọ nguyên cũng sắp hết, tu vi còn cách Kim Đan hậu kỳ một bước xa nữa.

Cho dù có đột phá thì ngày giờ cũng không còn nhiều.

Lời đề nghị của Trúc Lão với bà ta mà nói là dụ hoặc cực lớn.

Tuy rằng cái tên này là mộ phần dành cho tu sĩ cấp cao ở Vân Mộng Xuyên, nhưng cũng có rất nhiều kỳ tích có thể trông mong vào.

"Vân Mộng Thủy Giới!"

Bà ta than nhẹ một tiếng, tường vân đáp xuống hòn đảo bên dưới.

Còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã có vài tên vãn bối vội vã chạy tới, trong đó có một người có mái tóc trắng xoá đã lộ rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt, nói:

"Lão tổ, việc lớn không tốt!"

"Thế nào?" Mặc dù Chu Vân Nghê đã chừng tám chín trăm tuổi, nhưng tướng mạo lại giống như lúc ba mươi niên hoa, dung nhan kinh diễm, chỉ có con ngươi là lộ ra vẻ tang thương không thể tránh khỏi.

Bà ta nghe vậy liền nhíu mày, vẻ mặt không vui hỏi:

"Xảy ra chuyện gì, vội vàng hấp tấp như vậy còn thể thống gì?"

"Là Giả Viễn Sơn!" Người tới cũng chưa kịp buông lỏng, trong mắt mang theo vẻ hoảng loạn nói:

"Vừa có tin tức truyền đến, tên Giả Viễn Sơn kia đã âm thầm liên hệ với người của Ma Y giáo để bố trí mai phục đội Chấp Pháp của Cửu Giang minh, còn giết chết mấy vị Đạo cơ, trong đó còn có một vị trưởng lão Đạo cơ hậu kỳ của đội Chấp Pháp, bây giờ đang đuổi giết đồ đệ Cơ Băng Yến của Mạc đại tiên sinh."

"Hả?" Sắc mặt Chu Vân Nghê trầm xuống, trầm giọng nói:

"Chuyện này còn có bao nhiêu người biết?"

Chu gia và phân đà Bắc giang Cửu Giang minh có mối quan hệ cực kỳ phức tạp, không chỉ Chu gia, phải nói là toàn bộ tứ đại gia tộc cũng đều là như vậy.

Có không ít người của tứ đại gia tộc đều đang nhậm chức vị cao cấp ở trong phân đà Cửu Giang minh, có lúc còn sẽ xảy ra tranh chấp.

Thiên Nhai đạo tràng vừa thành lập liền đã can dự vào loại quyền lợi không thể lộ ra ngoài ánh sáng này.

Chỉ có thể nói.

Có thể có được như ngày hôm nay là bởi vì bối cảnh của Cao Trùng đủ thâm hậu, thủ đoạn cũng rất cao minh, nếu không thì không có khả năng xây dựng được một phương thế lực ở khu vực Bắc giang này.

Bây giờ, ở nơi này thì ngay cả Chu gia cũng phải dựa vào y.

Như Thiên Phổ đường. . .

Nếu như ở Bắc Xuyên đảo vực, có bối cảnh Chu gia, người nào dám chọc?

Bây giờ không chỉ có bị người diệt phái, Chu gia ngay cả một tiếng cũng chẳng dám ho, thậm chí còn phải thanh lý đầu đuôi để miễn rước lấy phiền phức.

"Trước mắt vẫn còn chưa rõ đã có bao nhiêu người biết chuyện." Lão già hồi bẩm:

"Đây đều là do bọn vãn bối điều tra theo manh mối trên người Giả Viễn Sơn mà phátt hiện được, hiện giờ gã ta có chết hay không cũng không quan trọng, chỉ sợ sẽ liên quan đến Chu gia chúng ta."

Nhất là.

Là lão ta đã giấu Giả Viễn Sơn đi, cho nên mới xảy ra vụ biến cố lần này.

Bây giờ lão ta hận không thể cho mình vài bạt tay, sớm biết như vậy thì không cần phải nhất thời mềm lòng , mặc cho phu nhân giấu gã ta đi là được.

"Ma Y giáo. . ." Trong mắt Chu Vân Nghê hiện ra hàn quang:

"Người mà gã liên hệ là ai?"

"Hình như một người tên là Nguyên Thiên Y."

"Ai?" Giọng nói của lão tổ đột nhiên nhấc lên.

"Nguyên Thiên Y." Lão già vãn bối lập tức sững sờ, thấy sắc mặt của lão tổ đại biến, không khỏi cẩn thận từng li từng tí mở miệng:

"Lão tổ, có phải là có cái gì không đúng không?"

"Hừ hừ." Chu Vân Nghê hừ lạnh, sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái:

"Nguyên Thiên Y chính là lão bằng hữu của ta, mấy trăm năm này đều không thò đầu ra, không ngờ y còn chưa chết, thật là làm cho người ta không thể tin nỗi."

Bà ta híp híp mắt, vẻ mặt không hiểu nói:

"Không đúng!"

"Với thực lực của Nguyên Thiên Y, Cơ Băng Yến làm sao có thể trốn được?"

"Hửm?"

Dường như bà ta đã nghĩ ra chuyện gì đó, sắc mặt đột ngột trầm xuống:

"Nguy!"

"Lão tổ." Mặc dù lão già này không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng lại đột nhiên trầm xuống, giống như có một quả cân đang được đặt ở trong ngực vậy:

"Thế nào?"

"Đi." Chu Vân Nghê vung tay áo lên, lạnh giọng mở miệng:

"Giải quyết hết toàn bộ những người biết chuyện này, không được để lại một người sống nào, chuyện đây tới đây là ngừng, không thể để cho người khác điều tra đến trên đầu Chu gia."

Sau đó lại còn trầm giọng lập lại thêm một lần:

"Tất cả mọi người, đều phải dọn dẹp sạch sẽ!"

"Vâng!" Lão già giật mình trong lòng, vội vàng cúi đầu xác nhân.

"Nguyên Thiên Y. . ."

Chu Vân Nghê híp mắt, ánh mắt điên cuồng lấp lóe, thân hình lập tức lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa, không biết đã đi phương nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận