Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 315. Kế Hoạch

Chương 315. Kế Hoạch


Người dịch: Whistle

(Tks bác phamngoc đã tặng 100kp)

Trong huyệt động yên tĩnh, Kỷ Thiên Vân đang ngồi xếp bằng, thầm vận Pháp lực, điều chỉnh khí tức của bản thân.

Bởi vì đã uống thuốc chữa thương cho nên sắc mặt của nàng đã hơi tốt hơn một chút.

Không bao lâu sau.

"Hô. . ."

Kỷ Thiên Vân khẽ nhả ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Mạc Cầu ở đối diện bằng ánh mắt trầm tư.

"Sư đệ đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì." Mạc Cầu hoàn hồn, nói:

"Chỉ là đang nghĩ món Pháp khí kia của Bạch Cốc Dật, uy lực của cây cờ kia kinh khủng như vậy, không biết lai lịch ra sao?"

Kỷ Thiên Vân nghĩ nghĩ, nói:

"Ở dưới đáy của Hắc ngục sẽ giam giữ những tên tà tu tội ác tày trời nhưng lại có tu vi Đạo cơ."

"Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Pháp khí trên tay của Bạch Cốc Dật hẳn là có quan hệ với những tên đó."

"Nếu đã là tội ác tày trời thì sao không trực tiếp giết chết luôn đi?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Nhốt bọn hắn lại phải hao phí đại lượng nhân lực, vật lực không nói, còn muốn phòng bị bọn hắn chạy trốn."

Chuyện này có chút được không bù mất.

"Ta cũng không biết tình huống cụ thể." Kỷ Thiên Vân lắc đầu:

"Nhưng mà chắc là có quan hệ Trận pháp của tông môn, có lẽ là dùng pháp lực của bọn hắn để duy trì Trận pháp."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

"Còn về phần cây cờ kia. . ." Kỷ Thiên Vân mím môi một cái, từ trong cẩm nang bên hông lấy ra hai viên đan dược màu đen một lớn một nhỏ đưa tới:

"Sư đệ cầm lấy thứ này đi."

"Đây là vật gì?"

"Tử Mẫu Thần Lôi."

Kỷ Thiên Vân thở dốc một hơi, giải thích nói:

"Vật này do sư tôn ban cho ta, một khi thôi phát, uy lực vô tận, có thể phá vỡ phòng ngự của Bạch Cốc Dật."

"Chỉ là muốn thôi phát vật này sẽ tương đối phiền phức, ví như lại đụng phải lão ta thì sư đệ có thể dùng vật này để ứng đối."

Nói xong nàng liền nói ra pháp môn tế luyện cho Mạc Cầu.

Dưới cái nhìn của nàng, tuy rằng thực lực của Mạc Cầu còn tính là không sai, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ phàm nhân.

Khi đối mặt với Bạch Cốc Dật, cách tốt nhất chính là trốn ở sau lưng đánh lén.

"Tử Mẫu Thần Lôi." Mạc Cầu tiếp nhận viên đan dược, như có điều suy nghĩ:

"Ta hiểu được."

Một canh giờ sau.

Thủ đoạn của Kỷ Thiên Vân rốt cục đã có tác dụng, hai cây trường đằng chịu lửa từ bên trên rủ xuống.

Bọn người Lý Nguyên Cảnh xuất hiện ở phụ cận.

. . .

"Bạch Cốc Dật bị tà ma mê hoặc tâm trí, chuyển tu Quỷ đạo, những năm này, lão ta vẫn luôn lén lút xâm chiếm Linh thạch và khoáng sản ở trong Hắc ngục."

"Từ những gì mà chúng ta điều tra được, lão ta hẳn là đã bố trí một loại Trận pháp nào đó, mưu đồ phá hư cấm chế của tông môn, cứu người nào đó ra ngoài."

"Bất quá, may mà bị chúng ta kịp thời phát hiện, làm cho kế hoạch của lão ta bại lộ, không có tạo thành sai lầm lớn. . ."

"Sư muội." Lý Nguyên Cảnh khoát tay, cắt ngang câu chuyện của Kỷ Thiên Vân, nói:

"Nếu như họ Bạch đã không quan tâm đến tình cảm trước kia mà hạ sát thủ với muội, sư muội cần gì phải nói giúp cho lão ta?"

"Theo ta thấy, Bạch Cốc Dật đã cấu kết tà ma ngoại đạo, ruồng bỏ tông môn, mưu đồ bí mật phá hư đại trận, sau khi kế hoạch bại lộ lại muốn giết người diệt khẩu, không có chút hối cải nào, tội không thể tha!"

"Hiện giờ chúng ta lập tức xuất phát bắt lão ta lại."

"Không ổn!" Mạc Cầu nghiêm mặt lắc đầu:

"Thực lực của Bạch Cốc Dật bất phàm, nhất là món Pháp khí kia, vô cùng có khả năng đến từ tiên tu Đạo cơ, uy lực mạnh mẽ."

"Theo ta thấy, vẫn là báo lên cho tông môn, để tiền bối xuất thủ cho thỏa đáng."

Tuy là phe mình người đông thế mạnh, Lý Nguyên Cảnh cũng có tu vi Luyện Khí tầng mười, nhưng hắn vẫn không xem trọng bọn họ.

Kỷ Thiên Vân gật đầu phụ họa.

"A. . ." Lý Nguyên Cảnh thì lại cười khinh một tiếng:

"Mạc sư đệ, ngươi chỉ là một phàm nhân, lấy tu vi của Bạch Cốc Dật thì đương nhiên có thể tuỳ tiện đánh bại ngươi."

"Sư huynh." Kỷ Thiên Vân nhíu mày:

"Không nên khinh thường, cây cờ kia cho là một món Pháp khí Thượng phẩm, ta. . . Cũng không chịu nổi một kích."

"Thật sao?" Lý Nguyên Cảnh nghe vậy, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng:

" Pháp khí Thượng phẩm!"

Nếu có thể lấy được nó thì thực lực của mình nhất định sẽ tăng mạnh một bậc, không chừng còn có thể dòm ngó vị trí Chân truyền kia.

Như vậy thì càng không thể để cho những người khác nhúng tay vào.

"Sư muội yên tâm, cho dù Bạch Cốc Dật có Pháp khí Thượng phẩm đi nữa, với tu vi của lão ta thì có thể ngự sử được bao lâu chứ?" Lý Nguyên Cảnh cười nhẹ một tiếng, nói:

"Huống hồ, nếu như chuyện này không phải là giả, sợ là lão ta đang chuẩn bị chạy trốn rồi, lúc này mới báo lên tông môn thì sợ là đã không kịp."

"Cái này. . ." Trên mặt Kỷ Thiên Vân lộ vẻ chần chờ.

"Hai chuyện này không hề mâu thuẫn." Mạc Cầu mở miệng:

"Có thể vừa báo lên tông môn vừa đuổi bắt Bạch Cốc Dật, dầu gì cũng phải giữ lão ta ở lại Hắc ngục, sau đó chờ tiền bối chạy đến là được."

"Không sai." Đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân sáng lên:

"Sư huynh, huynh mau thông báo cho sư tôn và tiền bối tọa trấn Hắc ngục biết được."

Hắc ngục có cấm chế, truyền tin trong ngoài đều cực kỳ không tiện, chỉ có Lý Nguyên Cảnh mới có thể làm được.

". . ."

"Được rồi!"

Lý Nguyên Cảnh mím môi một cái rồi chậm rãi gật đầu.

. . .

Trước cửa, Bạch Cốc Dật đang đứng chắp tay, uy thế của chủ quản Hắc ngục khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Chủ quản, ngài muốn đi ra ngoài sao?"

Tên trông cửa đã kiểm tra lệnh bài, cung cung kính kính mở miệng:

"Cần bọn thuộc hạ hỗ trợ không?"

"Ừm." Bạch Cốc Dật gật đầu:

"Có một nhóm hàng cần đưa ra ngoài, lát nữa các ngươi tới giúp đỡ dỡ hàng, đây là chỗ tốt của các ngươi."

Nói xong liền ném cho y một cái túi trĩu nặng.

Tên trông cửa đưa tay tiếp lấy, cảm nhận trọng lượng cái túi một chút, ý cười trên mặt càng nồng đậm hơn.

Sau đó vươn tay ra hiệu về phía thạch ốc:

"Mời ngài vào trong trước!"

"Được."

Bạch Cốc Dật trả lời một tiếng rồi dạo bước tiến vào, mắt thấy chỉ thiếu chút nữa là sẽ bước vào trong, lông mày của lão lại đột nhiên nhíu một cái.

Một cảm giác báo động không hiểu từ trong lòng hiện lên.

Không đúng!

"Động thủ!"

Những luồng linh quang đủ mọi màu sắc đột nhiên xuất hiện ở xung quanh người lão, còn có mấy món Pháp khí xen lẫn trong đó nhanh chóng chém tới.

"Oanh. . ."

Linh quang bạo khởi, núi đá cự chiến.

Một cây cờ đen như mực bỗng dưng xuất hiện, đón gió bay phất phới, ngang nhiên oanh phá thế công đột kích.

"Thật can đảm!"

Bạch Cốc Dật nhướng mày lên, lửa giận dâng trào, lão vung tay áo một cái, Lưu Ảnh kiếm lao ra như điện thiểm.

Âm Sát Thập Nhị kiếm —— Quỷ Quyệt Âm Diệt!

Kiếm quang như gió quét về phía đối diện, cho dù là đã biết được, nhưng muốn tránh cũng không thể nào tránh được.

Phốc!

Chỉ trong chớp mắt, kiếm quang đã đâm trung mi tâm của một người, người này lảo đảo ngã xuống đất.

Đồng thời lão ta còn duỗi tay ra, khói đen ngưng tụ thành quỷ trảo, chớp nhoáng đã xuyên qua phần lưng của tên trông cửa đang muốn chạy trốn.

Những người khác thấy vậy bèn biến sắc, vô thức lui về phía sau, thế công cũng đột nhiên buông lỏng.

Sau khi bọn hắn nhận được tin tức liền vội vàng chạy đến đây, không kịp chuẩn bị gì cả.

Mai phục vốn đã vội vàng, sau một kích lại không thể giết địch, phe mình ngược lại còn chết mất hai người.

Đám ngươi đương nhiên là sẽ kinh hãi.

"Kiếm trận!"

Lý Nguyên Cảnh thấy thế bèn gầm lên, kiếm quyết thay đổi, bóng mờ của một con Huyền quy lặng yên bao phủ toàn trường.

Những người khác thuận thế mà động, Pháp khí tụ lại, Huyền quy ngưng tụ thành thực chất, nằm xuống phạm vi mấy chục trượng, uy áp kinh khủng làm cho kiếm quang ở phía dưới trì trệ, tốc độ chậm chừng bảy thành.

Đồng thời Huyền quy còn há cái miệng lớn ra, một cái cột nước đen như mực lao mạnh về phía Bạch Cốc Dật.

Huyền Thủy Kiếm trận!

Đây là loại kiếm trận thường thấy nhất của Thương Vũ phái, có thể tập hợp lực lượng của một đám người để cùng nhau giết địch.

"Bành!"

Cột nước và khói đen đụng vào nhau, sau đó liền tự mình tiêu tán.

Bạch Cốc Dật rõ ràng là không đủ sức lực, thân thể khẽ động, lảo đảo lùi lại mấy bước mới dừng lại được.

"Tốt!"

Lý Nguyên Cảnh đại hỉ:

"Tu vi của lão ta chỉ có Luyện Khí tầng mười tầng, Pháp lực có hạn, muốn điều khiển Pháp khí Thượng phẩm thì cũng không kiên trì được bao lâu."

"Thật sao?"

Bạch Cốc Dật đảo mắt nhìn toàn trường, cười lạnh một tiếng, duỗi tay ra nắm chặt cây cờ ở sau lưng:

"Ai nói cho ngươi biết rằng tu vi của ta chỉ có Luyện Khí tầng mười?"

Oanh!

Một cỗ khí thế trùng thiên đột ngột xuất hiện trên người Bạch Cốc Dật, khói đen ngưng tụ ở giữa không trung, hóa thành vài con Lệ quỷ cao hơn một trượng rồi bổ nhào tới cái bóng mờ Huyền quy do kiếm trận ngưng tụ mà thành.

"Ai nói với ngươi đây là Pháp khí Thượng phẩm?"

"Rầm rầm. . ."

Cây cờ run rẩy, Lệ quỷ ngửa mặt lên trời gào thét, bỗng nhiên phát lực, cường ngạnh xé ra một vết rách trên cái bóng của con Huyền quy, những người ở chung quanh đang ngự kiếm duy trì Trận pháp đều biến sắc.

"Đúng là ta sẽ không kiên trì được bao lâu, nhưng các ngươi, lại có thể kiên trì được bao lâu?"

Lý Nguyên Cảnh giật bắn mình.

Gã đột nhiên nhớ lại, Luyện Khí tầng mười là tu vi trước kia của Bạch Cốc Dật, nhưng sau khi chuyển tu Quỷ đạo thì ai dám cam đoan tu vi của lão không có tăng tiến?

Mà Pháp khí Thượng phẩm. . .

Cũng chỉ là phỏng đoán của bọn hắn!

"Sư huynh đừng bị lão ta lừa." Kỷ Thiên Vân hợp thời mở miệng:

"Ta đã từng giao thủ với lão ta, tuy rằng thực lực không yếu, nhưng cũng tuyệt đối không mạnh như vậy!"

"Huống hồ, chúng ta đã báo cáo cho tiền bối tông môn biết rồi, chỉ cần kéo dài thời gian thì lão ta sẽ thua không nghi ngờ!"

"Không sai." Hai mắt Lý Nguyên Cảnh sáng lên:

"Họ Bạch, đừng có phô trương thanh thế, ta khuyên lão nên thúc thủ chịu trói, miễn cho tự tìm đau khổ."

"Thiên Vân nha đầu, không ngờ ngươi lại không chết?" Bạch Cốc Dật nghiêng đầu nhìn sang Kỷ Thiên Vân có sắc mặt trắng bệch, đôi mắt hơi co lại:

"Quả thật là hảo hậu sinh, uổng công ta yêu thương ngươi một tràng."

"Bất quá. . ."

"Đây là do các ngươi tự tìm!"

Xoẹt. . .

Trong tiếng rống giận dữ, Bạch Cốc Dật xé rách áo, lộ ra một cái mặt quỷ dữ tợn trên lồng ngực.

Mặt quỷ trên ngực giống như là hình xăm, nhưng lúc này nó lại giống như còn sống, cười gằn một tiếng, kéo ra một mảng thịt lớn ở trên người lão ta.

Nó rít những âm thanh ‘lệ lệ’ rồi bổ nhào tới chỗ của Huyền quy.

"Răng rắc. . . Răng rắc. . ."

Mặt quỷ nhào tới Huyền quy, lập tức há miệng cắn xé, ngay cả Pháp lực Linh quang cũng bị nó nuốt vào.

Kiếm trận lập tức không chống đỡ được nữa.

"Xuất!"

Bạch Cốc Dật lập tức gầm nhẹ, thanh đồng cổ kính xuất hiện, chiếu Linh quang về phía một người ở phía đối diện.

"Oanh. . ."

Luồng linh quang chói mắt trực tiếp đánh cho người kia thành mảnh vỡ, Trận pháp phía trên cũng lập tức sụp đổ.

"Chết!"

Bạch Cốc Dật gào thét, thân hình điện thiểm, phi kiếm, cây cờ, gương đồng, mặt quỷ bốn phía bay múa.

Chỉ trong một cái chớp mắt, đám người đang vây công liền tử thương thảm trọng.

"Ngăn lão ta lại!"

Lý Nguyên Cảnh rống to:

"Lão ta không còn nhiều pháp lực nữa!"

Trong tiếng hô hào, gã co tay nhanh chóng bắn ra mười mấy tấm Phù lục, hóa thành phong hỏa lôi điện điên cuồng oanh tạc.

Trong lúc nhất thời, khiến cho Bạch Cốc Dật dính đầy bụi đất.

Nhưng sau một khắc.

"Bạch!"

Thừa dịp những người khác đồng thời tiến lên, Lý Nguyên Cảnh lại nhanh chóng nhảy lùi về phía sau.

Gã ta vậy mà lại chạy trốn!

"Ha ha. . ." Bạch Cốc Dật cuồng tiếu:

"Tốt, tự biết không địch lại, trước bảo toàn bản thân, đây mới là lựa chọn hợp lý của tinh anh Thương Vũ phái."

Trong tiếng cười ha hả, mặt quỷ lại bổ nhào tới chỗ một người, không thèm quan tâm đến những thứ chặn đường khác, trực tiếp nhào tới tim của đối phương.

Mặt quỷ há lớn lớn ra, cắn nát da thịt, nuốt nguyên trái tim còn đang đập ‘bụp bụp’.

Vạn Quỷ phiên chấn động, khói đen bao khỏa toàn thân, nó lại rời đi, chỉ để lại một bộ xương trắng.

"Trốn!"

Không biết người nào rít lên một tiếng, đám người còn lại đã sớm không còn đấu chí, trong nháy mắt liền chạy tứ tán.

Trong chớp mắt, ngoại trừ những người trọng thương bất lực, số còn lại đã trốn không còn một mống.

Bạch Cốc Dật lặng lẽ liếc nhìn toàn trường, cười gằn một tiếng, thân hình đột nhiên lảo đảo, cơ hồ ngã nhào xuống đất, mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt, thân thể run rẩy.

Mạc Cầu ẩn thân ở nơi xa, tay cầm hai viên đan dược màu đen, cười gượng.

Có lẽ uy lực của Tử Mẫu Thần lôi quả thật không tệ, nhưng muốn kích phát thứ này thì cũng quá chậm đi?

Cho tới bây giờ nó mới có chút phản ứng.

"Rầm rầm. . ."

Bạch Cốc Dật bình ổn khí tức, lắc cây cờ một cái, khói đen cuốn lên, thôn phệ toàn bộ tinh huyết của những người còn lại.

Sau đó liền thoáng nhìn về phía chỗ tối, nơ một nụ cười lạnh khinh thường, dạo bước đi ra ngoài.

Lão ta biết là ở sau lưng có người đang ẩn giấu cất, nhưng mà lúc này lại không phải thời điểm đuổi giết, vẫn là đi sớm vi diệu, nếu không chờ cao nhân của Thương Vũ phái chạy đến, lúc đó muốn đi cũng không đi được.

"Bạch Cốc Dật!"

Đột nhiên, một giọng nói có chút quen thuộc từ sau lưng lão vang lên:

"Ngươi cứ đi như vậy sao, chẳng lẽ ngươi không muốn biết là ai giết Bạch Lãng à?"

"Hả?"

Bạch Cốc Dật ngừng bước, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy Mạc Cầu từ trong bóng tối bước ra, trong tay cầm một thanh phi kiếm.

Kia là. . .

Pháp khí tùy thân của Bạch Lãng.

"Ngươi!"

"Đáng chết!"

Lửa giận dâng trào, lập tức che mất lý trí của lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận