Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 356. Viện Binh

Chương 356. Viện Binh


Người dịch: Whistle

Người áo đen dừng lại giữa không trung, gã ta trừng về phía vị trí của Mạc Cầu với ánh mắt oán hận, sau đó mới xoay người trở về.

Gã ta biết rằng.

Lúc này cho dù gã có chạy tới thì cũng không có khả năng gặp được Mạc Cầu, e rằng đối phương đã sớm trở về hang ổ rồi.

Mà chỗ đó có Trận pháp thủ hộ, mặc dù người áo đen rất tự tin, nhưng gã cũng không chắc là mình có thể phá vỡ được Trận pháp đó.

Nhất là sau khi đã mất đi phân thần, thực lực giảm lớn.

"Bạch!"

Huyết quang trở về, hạ xuống một đỉnh núi.

Không bao lâu sau.

Nơi xa trong không trung, đột ngột xuất hiện một đạo kinh thiên hồng mang, lấy một loại tốc độ kinh người lao tới hướng này.

Giây trước còn ở phía chân trời, không ngờ giây sau đã tới gần.

"Hô. . ."

Gió thổi vù vù, có mấy bóng người xuất hiện.

Người cầm đầu là một vị nam tử trung niên, dáng người cao gầy, đôi mắt âm trầm, chính là Chân truyền của Cửu Sát điện, Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai.

"Cung Nghiệp sư huynh."

Khi đối mặt với người áo đen, Triệu Vô Nhai ôm quyền chắp tay, tất cung tất kính:

"Từ biệt mấy năm, từ khi chia tay đến giờ sư huynh vẫn khóe chứ."

"Hừ!" Người áo đen hừ lạnh:

"Có lời gì thì cứ nói thẳng là được, không cần ở trước mặt ta giả mù sa mưa, quanh co lòng vòng."

Dù rằng Triệu Vô Nhai là Chân truyền của Cửu Sát điện, nhưng người áo đen này cũng chẳng quan tâm.

Một là vì người áo đen này đã lớn tuổi, bối phận cao, địa khí vậy đủ, những người ở đây đều xem như vãn bối của gã.

Thứ hai, chính là ghen ghét.

Triệu Vô Nhai vừa qua khỏi 50, trong mắt của người áo đen, huyết khí ngưng tụ, khí tức như mặt trời ban trưa.

Nghĩ nghĩ, còn có một ý vị siêu nhiên.

Mà bản thân người áo đen, mặc dù cũng là Luyện khí viên mãn, nhưng lại bởi vì đã qua sáu mươi tuổi đại nạn, Khí huyết phù phiếm, sớm đã mất đi loại sức sống giống như trên người đối phương, cùng với khả năng tiến thêm một bước.

Chuyện này làm cho gã ta đã ghen ăn lại còn tức ở, cho nên chẳng thèm nể mặt gì.

"Ngươi. . ."

Triệu Vô Nhai có uy vọng cực cao trong đám đệ tử của Cửu Sát điện, nghe vậy liền có người lộ vẻ giận dữ.

Đang muốn tiến lên giáo huấn người áo đen.

"Ha ha. . ." Triệu Vô Nhai cười sảng khoái, phất tay ngăn cản động tác của đồng môn, vẻ ngoan lệ trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất:

"Cung sư huynh vẫn là người sảng khoái, nói chuyện sảng khoái!"

"Nếu vậy thì Triệu mỗ cũng không dài dòng nữa, ta muốn gặp Minh tiền bối của thượng tông."

"Hả?" Hai mắt Cung Nghiệp co rụt lại:

"Ngươi muốn gặp Minh sư bá?"

"Không sai."

Triệu Vô Nhai gật đầu, hơi trầm ngâm một chút, lập tức mở miệng truyền âm, kể lại hết mọi chuyện cho gã ta.

"Lại còn có chuyện này?" Vẻ mặt Cung Nghiệp biến hóa vừa mừng vừa sợ, sau đó liền trở nên ngưng trọng:

"Nếu như đây là sự thật, sư bá chắc chắn sẽ gặp ngươi."

"Bất quá. . ."

Gã ta ngừng lại, nói:

"Trước đó, ngươi cần phải giúp ta giết một người trước!"

"Giết người?" Triệu Vô Nhai cười khẽ:

"Chỉ cần Cung sư huynh mở miệng, đừng nói là giết một người, cho dù là đồ một thành cũng có thể?"

"Nói đến, bản môn có một vị đệ tử cũng tới nơi này, không biết sư huynh có nhìn thấy không?"

"Y đã chết rồi." Khóe miệng Cung Nghiệp hơi vểnh lên:

"Vả lại, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là chết trong tay người mà ta muốn giết."

"Nha!" Hai mắt Triệu Vô Nhai co vào:

"Nếu là vậy thì càng không thể buông tha."

Cung Nghiệp cười gằn, khẽ vẫy tay, Phi kiếm từ đằng xa bay đến rồi rơi vào trong tay gã ta.

. . .

Mạc Cầu đứng ở trên núi đá, hai tay nắm lại, một thanh huyết sắc đoản kiếm đang điên cuồng giãy dụa trong lòng bàn tay hắn.

Rõ ràng chỉ là một món tử vật, nhưng lúc này nó lại linh động giống như cá bơi, điên cuồng xuyên qua.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay có huyết ảnh lấp lóe, tàn ảnh lưu lại, khó gặp bản thể.

Phân thần ngự kiếm, hắn chỉ từng được đọc qua trong sách, cũng có nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên mà hắn thật sự gặp được.

Khác với phân thần ngự kiếm của tu sĩ Đạo cơ.

Vị tu sĩ của Huyết Sát tông này phân liệt thần hồn chỉ vì sau này đoạt xá ký sinh.

Đồng thời lấy bí pháp thôn phệ tinh khí thần của người khác để uẩn dưỡng.

Uy năng cũng có hạn.

Sau khi bị Cửu Hỏa Thần long oanh kích thì phân thần chỉ giữ vững được một lát liền tan rã.

Mà bởi vì phẩm chất của thanh phi kiếm này rất cao, thần niệm đang giấu ở bên trong vẫn chưa bị ma diệt.

Pháp khí Thượng phẩm!

Ngoại trừ Vạn Quỷ phiên ra thì đây là lần đầu tiên hắn cách một món Pháp khí Thượng phẩm gần như vậy.

Không thể nghi ngờ là Mạc Cầu rất tâm động.

Nhưng mà thanh kiếm này đang giãy dụa với lực lượng cực kỳ kinh khủng, lưỡi kiếm cũng sắc bén, làm cho hắn không dám chạm vào.

Nếu như có đủ thời gian thì hắn cũng có thể chậm rãi hao mòn.

Nhưng. . .

Mạc Cầu quay đầu nhìn về phương xa, nhíu mày, lập tức than nhẹ một tiếng, buông ra trói buộc.

"Bạch!"

Phi kiếm màu đỏ ngòm bật lên một cái rồi hóa thành một đạo huyết sắc lưu quang, lao về phương xa.

Mạc Cầu lắc đầu, sau lưng hắn nổi lên một trận âm phong, bao phủ lấy hai người Đan Bất Quy hôn mê bất tỉnh rồi trở về sơn cốc hắn đang ở.

Mạc Cầu cần phải mau chóng báo cáo chuyện xảy ra ở nơi này để tông môn và Trấn Pháp ti phái người tới xử lý.

Một vị tu sĩ Huyết Sát tông hư hư thực thực Luyện khí viên mãn, không phải là một vị ‘chỉ là đệ tử Ngoại môn’ như Mạc Cầu có khả năng ứng phó.

Nếu thực sự không được thì đành phải rời đi trước.

Trong mấy năm này, Mạc Cầu đã đào ra một vài ám động dưới sơn cốc có thể liên thông với kênh ngầm ở dưới lòng đất.

Lại thêm Vô Tương Liễm tức, trừ phi là cao nhân Đạo cơ tự mình tới, nếu không đào mệnh không khó.

Nửa ngày sau.

Tề Giáp mang theo người của Ô gia chạy đến, dàn xếp ở gần vị trí cửa cốc.

Mà bởi vì hai vợ chồng Ô Liên Thành đi ra ngoài thành nên chỉ truyền tin tức, còn chưa chạy đến.

Lại qua một ngày.

Tu sĩ của Huyết Sát tông lại không tới theo như dự liệu.

Chuyện này cũng không làm Mạc Cầu buông lỏng trong lòng, ngược lại còn cau mày, giống như những đám mây đen trước khi mưa gió nổi lên.

"Ừm. . ."

Kỷ Tuyết mơ màng ngồi dậy, trên mặt hiện ra đau đớn, nàng lấy tay vuốt trán, định thần lại, đột nhiên thân thể cứng đờ.

Không phải là mình đã bị huyết quang mà tên tà ma hóa thành thôn phệ rồi sao?

Tại sao lại không chết?

Sư phụ. . .

"Sư phụ!"

Nàng hoảng sợ gào thét, mở mắt ra.

"Ngươi tỉnh rồi à."

Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh, nghe tiếng nhìn lại:

"Sư phụ ngươi đang ở căn phòng phía sau."

"Là ngài." Hai mắt Kỷ Tuyết sáng lên, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Sau đó vẻ mặt cuồng hỉ, vội vã dập đầu:

"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."

"Đi qua đó xem một chút đi." Mạc Cầu lắc đầu, đạm mạc nói:

"Chậm thì sợ là sẽ không còn thời gian nữa."

"Cái gì?"

Kỷ Tuyết nghe vậy liền sắc mặt tái nhợt, không kịp nghĩ nhiều, cuống quít đứng dậy chạy về phía căn phòng ở phía sau.

Không bao lâu sau, tiếng khóc tràn đầy bi thương từ phía sau truyền đến.

Một hồi lâu.

Kỷ Tuyết bước ra khỏi phòng với dáng vẻ thất hồn lạc phách, nàng lảo đảo bước tới trước mặt Mạc Cầu rồi quỳ rạp xuống đất.

"Sư phụ vãn bối. . . Đi rồi."

Trong giọng nói tràn đầy thất lạc.

"Sinh lão bệnh tử, vốn là như thế." Mạc Cầu thấy thế bèn than nhẹ:

"Cho dù tiên tu Đạo cơ cao cao tại thượng, thậm chí là Tông sư đã chứng được Kim Đan cũng có ngày đại nạn."

"Huống hồ, niên kỷ của Đan đạo hữu đã không nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày này."

"Ngươi, bớt đau buồn đi."

Kỷ Tuyết gục đầu xuống, không nói tiếng nào, chỉ thấy những giọt nước mắt rơi xuống, thân thể mềm mại run rẩy.

"Tiền bối."

Không biết đã qua bao lâu, nàng mới nghẹn ngào mở miệng nói:

"Trước khi gia sư tạ thế, nói là đa tạ ngài đã xuất thủ tương trợ, nguyện. . . Nguyện dùng vật này để báo đáp."

Nói xong, nàng run rẩy lấy ra một miếng ngọc giản, dùng hai tay giơ cao đưa tới.

"Thiên Huyễn Thần phù."

Thần niệm của Mạc Cầu đảo qua, trầm ngâm một chút liền nhận lấy:

"Vật này đối với ta có tác dụng, Mạc mỗ liền không khách khí, Kỷ cô nương đứng lên trước đi."

Trước mắt hắn chỉ muốn một lòng tu hành, không muốn phân tâm.

Nhưng nếu như có một ngày vô vọng Đạo cơ, hoặc là tiến thêm một bước, cũng có thể nghiên cứu thứ này một chút.

"Tiền bối." Kỷ Tuyết dập đầu, chậm rãi đứng dậy với đôi mắt đỏ hoe:

"Nguyện vọng lúc lâm chung của gia sư chính là muốn cho vãn bối đi theo tiền bối để báo ân cứu mạng."

"Chuyện này thì không cần." Mạc Cầu lắc đầu:

"Mặt khác, mặc dù Mạc mỗ đã cứu hai vị từ trong tay người kia, nhưng lại không thể làm gì được gã."

"Hiện giờ chúng ta cũng không an toàn."

"A!"

Kỷ Tuyết ngơ ngác gật đầu, trong lòng tràn đầy mê mang, Đan Bất Quy ly thế, trong lúc nhất thời nàng không biết mình nên đi con đường nào.

"Ngươi cũng không cần lo lắng." Mạc Cầu giương mắt mở miệng:

"Mấy ngày nữa có thể sẽ có chuyển cơ."

Không cần mấy ngày.

Hôm sau.

Lưu quang xuất hiện ở phía chân trời, xuyên thủng những đám mây trắng, tạo ra một dải lụa thật dài trên không trung rồi lao xuống sơn cốc.

Vầng sáng tán đi, năm người xuất hiện.

Trong đó có hai người mặc phục sức Nội môn của Thương Vũ phái, ba người còn lại thì ăn mặc như Trấn Pháp ti của triều đình.

Mạc Cầu sớm đã chờ ở đây, thấy thế liền thi lễ:

"Mạc Cầu, gặp qua chư vị."

"Chuyện gì xảy ra?" Xa Chí Đạo lạnh lùng nói:

"Tô sư huynh mới đi có mấy ngày mà ngươi đã đưa tin nói là mình không thể làm tròn chức vụ ở đây."

"Nếu như sư đệ đã nhìn thấy tin tức mà ta đưa lên thì chắc là nên rõ ràng, người Ô gia đã bị người khác để mắt tới." Mạc Cầu lạnh lùng nói:

"Lại thêm bên cạnh còn ẩn giấu một vị tu sĩ cấp cao của Huyết Sát tông, Mạc mỗ có tự mình hiểu lấy thôi."

"Nếu như sư đệ có năng lực, có thể tiếp nhận."

"Ngươi!" Sắc mặt Xa Chí Đạo trầm xuống:

"Họ Mạc, ta là đệ tử Nội môn, ngươi chẳng qua chỉ là một giới Ngoại môn, dám nói chuyện với ta như vậy sao."

"Xa Chí Đạo, ngươi cũng đừng quên, ta chính là Đại sư huynh của các ngươi." Trên mặt Mạc Cầu hiếm thấy hiện ra vẻ tức giận:

"Làm sư đệ, thì phải biết cung kính!"

"Ngươi. . ."

"Tốt, tốt." Một lão giả ở bên cạnh nhíu mày phất tay áo:

"Nói ít hai câu đi, đều là đồng môn sư huynh đệ, ồn ào cái gì, vô duyên vô cớ làm cho người khác chế giễu."

Lập tức nói:

"Mạc sư đệ, ta chính là Lâm Lộc Hóa của Xích Hỏa phong, chắc là sư đệ đã từng nghe qua danh của ta rồi chứ?"

"Lâm sư huynh." Mạc Cầu chắp tay:

"Nghe đại danh đã lâu."

Vị đệ tử có tu vi Luyện khí tầng mười một của Xích Hỏa phong này đúng là đại danh đỉnh đỉnh ở trong tông môn.

Dù sao cũng chẳng có bao nhiêu đệ tử Luyện khí sở hữu được Pháp khí Thượng phẩm, người này chính là một trong số đó.

"Mấy vị này là đạo hữu của Trấn Pháp ti." Lâm Lộc Hóa gật đầu, chìa tay ra:

"Kim bài bộ đầu Âu Dương Bình, hai vị Ngân bài bộ đầu Chu Chính và Chu Bình, chuyên tới đây để điều tra chuyện xảy ra vài ngày trước."

"Mạc đạo hữu." Âu Dương Bình mở miệng nói:

"Hải Vấn Thiên thật sự đã chết trong tay của tà đạo Huyết Sát tông rồi sao?"

"Đúng vậy." Mạc Cầu gật đầu:

"Ta tận mắt nhìn thấy thi thể của Hải bộ đầu bị Huyết quang tan rã, thực lực của người kia e rằng đã là Luyện khí viên mãn."

"Hừ!" Xa Chí Đạo cười lạnh:

"Nếu như người kia thật sự là Luyện khí viên mãn, ngươi còn có thể sống đến hiện tại sao? Sợ là thực lực của bản thân không đủ, không nhìn ra nội tình của người ta nên mới nghĩ là vậy?"

Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống:

"Nếu như sư đệ không tin, đợi khi động thủ thì ngươi có thể lao lên trước, Mạc mỗ sẽ bọc hậu."

"Tốt." Lâm Lộc Hóa thở dài:

"Bất luận tu vi của gã ta có như thế nào, chỉ cần chưa chạy trốn, lần này chắc chắn sẽ khó thoát khỏi cái chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận