Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 89. Thương Binh

Chương 89. Thương Binh


Người dịch: Whistle

Tính danh: Mạc Cầu.

Giới tính: Nam.

Tuổi tác: Chừng mười bảy tuổi.

Thân cao: Khoảng một mét bảy.

Tu vi: Đoán Cốt.

Tài nghệ: Hiểu biết chữ nghĩa, nhạc khí nhập môn, hội họa sơ cấp. . .

Y thuật: Bảo Dược Thương Khoa, Thanh Nang Dược Kinh, Bách Thảo Tập, Đinh Thị Dược Thư, Mục Thị Độc Kinh.

Võ kỹ: Thiên La công, Tống thị đao pháp, Thất Tinh bộ, Thiên Tự Cửu Đả, Thanh Phong kiếm pháp, Phân Ảnh kiếm pháp. . .

Nhắm mắt lại, màn sáng trong thức hải hiện ra những văn tự.

So với mấy năm trước, biến hóa rõ ràng nhất chính là hai cột y thuật và Võ kỹ, viết lít nha lít nhít.

Đối với Mạc Cầu thì y thuật là lập thân gốc rễ của hắn, mà Võ kỹ chính là hộ mệnh chi cơ.

Cả hai đều không thể thiếu.

Thế đạo này, nếu như tinh thông y thuật, dù có đi đến đâu cũng đều có thể tìm được việc mưu sinh, hơn nữa còn sẽ không quá kém.

Ít nhất là khỏi phải chém giết tại tuyến đầu.

Giống như lần ứng phó Bạch Mã phỉ này, ngay cả Đường chủ Chung Sơn đều phải tự mình xuất thủ, mà hắn lại có thể yên ổn tọa trấn hậu phương.

Đãi ngộ này, thiên kim cũng không đổi!

Nhưng dù y thuật có cao hơn nữa, ở trong một số thời khắc cũng không làm được gì, chỉ có thực lực của bản thân mới là con bài tẩy trong những thời khắc quan trọng.

"Quá tạp!" Mạc Cầu mở mắt ra, trong mắt lộ vẻ trầm tư.

Không giống như y đạo, Mạc Cầu học được quá nhiều võ kỹ, quá tạp, đã ảnh hưởng đến việc tu luyện của bản thân hắn.

Vả lại trong đó còn lặp lại nhiều lại.

Ví dụ như hai môn Võ kỹ Tống thị đao pháp và Thanh Phong kiếm pháp, chiêu thức phòng thủ trong này có nhiều chỗ giống nhau, nhất định phải làm lựa chọn.

Còn có một số Võ kỹ bất nhập lưu, nếu như không có chỗ đặc thù, tiếp tục tu luyện cũng chỉ làm lãng phí thời gian.

" Tu luyện Thiên La công chủ yếu mượn nhờ ngoại vật, vả lại chuyên về phòng ngự, môn công pháp này ắt không thể thiếu."

"Long Xà kình có thể chùy luyện nhục thân, trước khi không có môn Công pháp tốt hơn thì cũng không thể thay đổi."

"Ám khí Thiên Tự Cửu Đả có diệu dụng khác, cần phải giữ lại."

"Có Thanh Phong kiếm pháp rồi thì Phân Ảnh kiếm, Linh Viên Thập Tam kiếm đã không còn tác dụng gì nữa, không cần phải tiếp tục hao phí tinh lực."

"Tống thị đao pháp mặc dù không tệ, nhưng cũng yếu hơn Thanh Phong Kiếm, sau này có thể xem như phụ trợ tu hành."

"Còn như bộ pháp. . ."

Hắn nhắm mắt lại: "Thất Tinh bộ thiên về khoảng cách gần, lại bất thiện bộc phát bất ngờ."

"Nếu như có thể dung hợp ưu điểm của Nhất Tuyến Thiên, Thảo Thượng Phi, Yến Tử Tam Sao Thủy lại thì có thể đề cao cấp bậc."

Trước đây hắn liền có ý nghĩ này, chỉ bất quá vẫn luôn không có mạch suy nghĩ.

Hiện nay có được Thanh Phong kiếm pháp, hắn đã đạt được một chút ý tưởng từ trong bộ pháp phối hợp với môn kiếm pháp này.

Vừa nghĩ ra thì linh cảm đột nhiên dâng trào.

Các loại bộ pháp biến hóa, vận kình pháp môn đều xuất hiện trong não, từ từ hòa làm một thể.

Cùng lúc đó, Nhất Thiểm Kiếm cũng va chạm với Truy Phong Trục Ảnh, dường như muốn hòa thành một thức.

Luận thực lực thì Mạc Cầu không có cửa gì trong thành này.

Nhưng nhờ hệ thống trợ giúp, hắn đã lĩnh ngộ được rất nhiều võ học, cảnh giới võ học của hắn đã được xếp thứ nhất.

Liền xem như Hậu Thiên cao thủ Chung Vân Triệu cũng kém xa hắn.

Nếu Mạc Cầu đã có thể sáng tạo ra Nhất Thiểm Kiếm có uy lực kinh người, dù rằng kiếm pháp này có rất nhiều hạn chế, vậy thì cớ sao hắn lại không thể sáng tạo thêm một môn kiếm quyết chứ?

Chỉ cần đầy đủ tích lũy, kiếm pháp sẽ càng ngày càng hoàn thiện, uy năng cũng sẽ càng ngày càng cao.

Cái này là ưu thế của riêng bản thân hắn!

Thời gian vội vàng trôi qua.

Hôm sau.

"Mạc đại phu." Một người gõ vang cửa phòng:

"Bên ngoài có người tìm ngài, nhưng mà Đường chủ phân phó, hai ngày này cấm người ngoài đi vào, cho nên chỉ có thể gửi vào một phong thư."

"Nha." Mạc Cầu đứng dậy, mở cửa phòng ra nhận lấy bức thư:

"Làm phiền."

Thư, hơn nữa không chỉ có một bức.

Bức trên là của người môi giới Tiểu Cửu, thông báo cho hắn biết là đã bán được viện tử, xe lừa cũng đã mua được rồi.

Chỉ đợi hắn ra ngoài là có thể tiếp nhận.

Dựa theo kế hoạch mà hắn định ra, lúc này Mạc Cầu đã bắt đầu gói ghém đồ vật, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.

Nhưng mà hiển nhiên là kế hoạch của hắn đã không thành.

Bức thư bên dưới là của Tề sư huynh, lời nói là sau hai ngày nữa chính là thời gian mà Tần, Lôi hai vị sư phụ tỷ thí, kêu hắn chạy tới đó một chuyến.

Mạc Cầu thu hồi thư tín, ngẩng đầu nhìn về phía người tới:

"Vị huynh đài này, không biết ta có thể đi ra ngoài một chút được không?"

"Không được." Người tới lắc đầu không do dự:

"Đường chủ đã chuyên môn phân phó, hai ngày này cấm tiệt xuất nhập, liền xem như là Mạc đại phu cũng không được."

"Như vậy à. . ." Mạc Cầu vuốt vuốt lông mày, nói:

"Vậy có thể cho ta gửi thư lại cho bọn hắn được không?"

"Như vậy thì được." Người tới gật đầu:

"Nhưng mà nội dung bức thư phải trải qua chúng tôi thẩm tra mới có thể giúp ngài truyền cho người ngoài."

"Không sao." Mạc Cầu cười nhạt, không có chút nào ý kiến:

"Không có gì không thể cho người khác biết, làm phiền huynh đài chờ ta một lát, ta lập tức đi viết một phong thư cho bọn hắn."

Sau khi gửi thư xong, nét mặt hắn cũng là buông lỏng một chút.

Xem ra, đợi khi chuyện bên này kết thúc, hắn liền có thể triệt để thoát khỏi những phiền phức này

"Đông! Đông!"

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng trống ngột ngạt vang lên.

Hắc hổ đường giống như một con mãnh thú bị đánh thức, đột nhiên ồn ào, người người nhanh chóng bôn tẩu.

"Nhanh, mở ngoại môn ra ~ "

"Thương binh đang đến."

"Đại phu, đại phu mau tới đây!"

"Người ở trong Diệu Dược đường đâu rồi, nhanh tới đây!"

Những âm thanh gào to liên tục vang lên, Mạc Cầu cũng sửa sang lại quần áo, vẻ mặt nghiêm túc cất bước đi vào trong viện chẩn bệnh lâm thời.

Chỗ đập vào mắt, người người mang thương.

Bọn hắn chính là những gã bang chúng đã rời đi hôm qua, chỉ cần nhìn thương thế là biết tình hình chém giết thảm liệt ra sao rồi.

Còn về phần kết quả, chắc là sẽ không sai.

"Mẹ nó, người của Bạch Mã phỉ thật là giảo hoạt, rõ ràng đã rơi vào bẫy mà còn suýt chút nữa lật bàn."

"Ha ha, ai nói không phải, chỉ tiếc là Đường chủ của chúng ta cao hơn một bậc, lần này xem như đánh cho Bạch Mã phỉ tàn phế!"

"Chỉ là không biết Tam đương gia có thể đánh bại được gã họ Lôi hay không, nếu như mà được thì Bạch Mã phỉ sẽ xong đời."

"Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng nha, khó mà nói, nhưng lần này thì Độc Lang chắc chắn đã khó thoát một kiếp!"

"Không sai, không sai!"

Đám nhân nhao nhao đồng ý.

Đồng thời khi nhìn thấy Mạc Cầu đi vào liền liên tiếp thi lễ.

Những người này khi chém giết với địch thì hào tình vạn trượng, không sợ trời không sợ đất, nhưng khi đối mặt với đại phu lại tất cung tất kính.

"Mạc đại phu."

"Mạc đại phu!"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, vẫy tay:

"Quy củ cũ, chia ra bệnh nặng và bệnh nhẹ để chẩn trị, vết thương nhẹ thì để lát nữa xử lý, trọng thương đi lập tức mang qua đây."

"Rõ!" Đám bang chúng của Diệu Dược đường lập tức đáp lời, ngay khi hắn vừa ra lệnh một tiếng liền bắt đầu xử lý thương binh.

Lần này xuất động bao nhiêu người thì Mạc Cầu không biết, đó là bí mật của Hắc Hổ đường, nhưng thương binh lại được đưa tới liên tục không ngừng, tổng số sợ là không dưới hai trăm.

Nhiều người như vậy, Chung Sơn đang muốn nhất cử định càn khôn sao!

"Mạc đại phu." Sắc trời đã chuyển sang hoàng hôn, trên mặt Quách Tiêu đầy máu chạy vội đến đây, cắt ngang động tác của Mạc Cầu:

"Đường chủ có lệnh, kêu ngài đi với ta tới một nơi khác."

"Ồ?" Mạc Cầu dừng lại:

"Chỗ nào?"

"Ngài đi thì biết." Trên mặt Quách Tiêu hiện ra vẻ lo lắng, nắm chặt tay áo của hắn rồi kéo ra ngoài:

"Mạc đại phu, nhanh lên."

"Được." Mạc Cầu đáp ứng, vội vàng đi theo.

Ra cửa, bước lên xe ngựa, Quách Tiêu tự mình thúc ngựa nhanh chóng chạy thẳng đến thành nam.

"Quách huynh." Mạc Cầu ngồi trong toa xe mở miệng hỏi:

"Có phải là Đường chủ đã bị thương rồi không?"

"Không phải Đường chủ." Quách huynh nghe vậy lắc đầu:

"Là Tam đương gia, Mạc đại phu đừng nên rêu rao, miễn làm cho những thế lực khác dò xét."

Phi hổ Chung Vân Triệu!

Mạc Cầu hơi trừng mắt một cái, so với Đường chủ Chung Sơn, Chung Vân Triệu mới chính là cây định hải thần châm của Hắc Hổ đường.

Khó trách phải cẩn thận như vậy, trị thương đều phải chọn một nơi bí ẩn.

Hắn chậm rãi gật đầu, ngậm miệng không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận