Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 403. Tu Hành

Chương 403. Tu Hành


Người dịch: Whistle

Từ trên đài sen bằng lửa đứng dậy, Mạc Cầu đạp nhẹ dưới chân liền xuất hiện ở trước cửa động phủ.

Cơ thể của hắn giống như hư ảo, cho dù là tốc độ nhanh như vậy cũng không khuấy động một làn gió nào.

Lại trải qua Đạo cơ pháp lực rèn luyện, U Minh Pháp Thể đã tiến thêm một bước.

Thân như u minh, hư ảo khó dò.

Ở trước mặt của pháp thuật huyền diệu này, thân pháp võ giả của phàm nhân chẳng khác gì trò xiếc của mấy đứa con nít.

Lúc này.

Cho dù không có ngoại vật, Pháp khí Thượng phẩm cũng khó làm bị thương được nhục thân của hắn, trừ phi gia trì diệu pháp khác.

Mạc Cầu giơ tay lên, nhắm mắt lại.

"Bạch!"

Liệt diễm như kiếm, xoay tròn xung quanh người.

Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm!

Mười hai chuôi âm hỏa trường kiếm ngưng thực, như có thực chất, vang lên những tiếng coong coong, kiếm ý chấn động tứ phương.

Không cần nghiệm chứng thì hắn cũng có thể cảm giác được, so với trước kia thì uy năng của môn Cấm pháp này đã tăng lên quá nhiều.

Sợ là ngay cả Pháp khí Thượng phẩm cũng có thể bị nó dễ dàng xoắn nát.

Nếu là tập được một môn kiếm trận, chỉ dựa vào môn Cấm pháp này cũng đã so được với một món Pháp khí Cực phẩm.

"Chênh lệch giữa Luyện khí và Đạo cơ thực sự là quá nhiều!"

Cảm nhận được Pháp lực đang phun trào bên trong cơ thể, thiên địa khí cơ vận chuyển, Mạc Cầu không khỏi than nhẹ.

Tu sĩ Luyện khí dùng thần hồn thôi động pháp lực, kết nối với thiên địa linh khí, thi triển rất nhiều pháp thuật.

Chỉ cần sai lầm một bước thôi là pháp thuật đều sẽ sụp bại.

Mà Đạo cơ. . .

Ý niệm dâng lên, thiên địa khí cơ đi theo, phong, hỏa, lôi, điện, nhấc tay liền có thể thành chiêu.

Trừ phi là bí pháp thần thông, nếu không động niệm tựu xuất.

Uy năng thì càng khác biệt như ngày và đêm.

Chỉ là một môn Hồi Phong Phản Hỏa thuật đơn giản thôi cũng đã có thể nhấc lên một vùng biển lửa, đốt cháy quân doanh vạn người.

Càng đừng đề cập những cái khác. . .

Tuy rằng có rất nhiều chỗ tốt, nhưng khi Mạc Cầu cảm nhận pháp lực ở trong cơ thể mình một hồi thì lại nhẹ nhàng thở dài.

Hắn đã lấy được công pháp Linh Cữu Bát Cảnh Công giai đoạn Trúc Cơ rồi, đợi khi thông qua khảo nghiệm liền có thể nhận được cả bộ.

Nhưng tu vi tiến triển lại không như mong muốn của hắn.

"Linh khí ở nơi này nồng đậm, dùng cái này để tính, muốn tu tới Đạo cơ trung kỳ thì ít nhất cũng phải tốn một hoa giáp."

"Con đường tu hành, càng về sau càng khó, sợ là khi Đạo cơ hậu kỳ sơ thành thì thọ nguyên của mình cũng đã hao hết."

"Kim Đan, vô vọng!"

Lắc đầu, Mạc Cầu lướt qua đoạn mấu chốt này, không nghĩ thêm nữa.

"U Minh Pháp Thể đã tới cực hạn, không biết khi nào thì mình mới có thể lấy được Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân mà Tạ Lưu Vân nói đây?"

"Bí thuật thần hồn, Vạn Tượng Phù đồ đã có chút miễn cưỡng, nhưng mà trong Thái Ất tông cũng không có pháp môn nào tốt hơn, cho dù có thì cũng thuộc về bí truyền của các cung, một vị Trưởng lão Ngoại môn như mình mà muốn có được thì cũng không dễ dàng."

"Kiếm quyết thì Thái Ất tông thì lại cực kỳ am hiểu, xem ra phải tốn thời gian kiếm mấy quyển mới được, nếu là có thể tu thành Kiếm Khí Lôi Âm, lại có thêm một món Pháp khí xịn xò nữa, cho dù là Đạo cơ trung kỳ thì mình cũng không sợ."

"Độn pháp, Vân triện Chân Phù chính là bí truyền của Thương Vũ phái, cũng là hàng tốt, trước mắt còn có thể sử dụng."

"Linh Quan Pháp Nhãn. . ."

Mạc Cầu cúi đầu, ánh mắt suy tư.

Thần thông pháp nhãn luôn luôn thưa thớt, Linh Quan Pháp Phãn cũng được Thái Ất tông truyền lại, nếu như dung nhập Chân hỏa thì uy năng sẽ càng mạnh.

Điểm này thì lại giống với Cửu Hỏa Thần Long Tráo.

Tu vi càng cao thì pháp lực càng sâu, Chân hỏa cũng càng rực, uy năng của hai môn bí pháp thần thông này cũng sẽ càng mạnh.

Càng nghĩ, Mạc Cầu lại càng phát hiện ra rằng, mặc dù hắn chỉ sơ nhập Đạo cơ, nhưng Pháp thuật của hắn cũng không hề kém cỏi.

Thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ.

Bất quá đây cũng là chuyên đương nhiên.

Dù sao thì hắn cũng có tinh thần thức hải, có thể cảm ngộ chư pháp, công pháp tu hành vốn là thứ mà hắn am hiểu nhất.

Ngược lại là ngoại vật. . .

Đã không còn theo kịp cảnh giới của hắn nữa.

Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, Trảm Niệm Đao, Trường Hà Kiếm, uy năng của những thứ này thậm chí còn không bằng Pháp thuật.

Sợ là Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm tùy tiện chém một cái, ngoài Trường Hà Kiếm ra thì những những thứ còn lại không thể nào cản được.

Cửu Hỏa Thần Long Tráo vừa ra, Pháp khí liền trở thành vướng víu.

Vạn Quỷ Phiên tuy tốt, nhưng chất liệu của nó lại không phải cực giai, chủ yếu là có thể tạo thành Diêm La Đại Trận, dùng cái này để khoe oai.

Năm đó, khi Bách Quỷ Tẩu tung hoành một phương, thứ mà lão ta dựa vào cũng là sáu cây Vạn Quỷ Phiên, mà không phải một cây.

"Pháp khí Cực phẩm!"

Mạc Cầu ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ.

. . .

Mấy năm sau.

"Bạch!"

Hai đạo lưu quang từ chân trời lao tới, hạ xuống trước cửa động phủ.

Lớn tiếng hét lên:

"Đệ tử Bắc Đấu cung Thượng Quan Ngọc Bác, Trác Bạch Phượng, có việc cầu kiến tiền bối!"

"Ông. . ."

Nghe tiếng, sau một lát thì thạch môn động phủ mới chậm rãi mở ra, Mạc Cầu từ bên trong bước ra:

"Chuyện gì?"

Hai người ngẩng đầu, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ hiếu kì.

Nghe nói vị Mạc trưởng lão này đã tới đây được mấy năm rồi, số lần lộ diện thậm chí còn chưa đủ mười lần.

Toàn bộ dược viên chỉ có mấy người thấy qua khuôn mặt thật của hắn, thật sự có thể nói là một vị tu sĩ khổ tu.

Nhưng cũng có chút không chịu trách nhiệm!

"Hồi tiền bối." Trác Bạch Phượng tiến lên một bước, trầm giọng mở miệng:

"Thiên Linh Quả Thụ ngày càng khô héo, sản lượng của một trăm mẫu Linh Chi Thảo cũng giảm mạnh, người trong dược viên đã bất lực, xin tiền bối xuất thủ chẩn trị."

"Trương Tuyệt đâu?" Mạc Cầu nhướng mày.

"Tiền bối." Thượng Quan Ngọc Bác thở dài, nói:

"Năm ngoái Trương sư huynh đã cáo lão hồi hương, không còn nhậm chức ở nơi này nữa, bây giờ chỉ có vãn bối và sư muội kiêm nhiệm chủ quản."

Ngữ khí mang theo vài phần không khách khí.

"Nha!"

Mạc Cầu ngây người, vẻ xấu hổ trên mặt lóe lên liền biến mất.

Lúc này, hắn mới quan sát kỹ hai người này.

Trước mặt là một nam một nữ, tướng mạo bất phàm, khí chất xuất chúng, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng cũng đã Luyện khí viên mãn.

Khí tức trên người giống như húc nhật cao dương, mạnh mẽ dục phát.

Nhìn thấy bọn họ, Mạc Cầu liền nghĩ tới Vương Kiều Tịch khi còn ở cảnh giới Luyện Khí, đều là thiên chi kiêu tử giống như thế này.

Chẳng qua, so với Vương Kiều Tịch thì trên người bọn họ thiếu đi phần hậu trọng, thêm phần lăng lệ.

"Các ngươi là người của Bắc Đấu cung?"

"Không sai." Trác Bạch Phượng gật đầu:

"Sư huynh và vãn bối chính là Chân truyền của Bắc Đấu cung, phụng mệnh đến kiêm chức ở khu dược viên này ba năm để đổi lấy công đức."

Bắc Đấu cung, thiện sát phạt, Bắc Đẩu Thất Sát Kiếm càng là bí thuật sát phạt tốt nhất của Thái Ất tông.

Đệ tử Chân Truyền. . .

Chẳng trách khí tức trên người lại bén nhọn như vậy, đối với mình cũng không khách khí như vậy.

Với thận phân này, bọn họ có tỉ lệ rất lớn có thể tấn thăng Đạo cơ, đến lúc đó chính là đệ tử truyền thừa giống như Liễu Vô Thương.

Luận thân phận hay địa vị thì đều sẽ cao hơn một tu sĩ ngoại lai như Mạc Cầu, cho nên cũng sẽ không e ngại một vị ‘Trưởng lão Ngoại môn’.

Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu nhẹ nhàng gật đầu:

"Mang ta qua đó."

"Vâng!"

Trên bầu trời, ba vệt độn quang xếp thành một hàng, bay về phía một nơi bí ẩn hẻo lánh trong dược viên.

Ngoại trừ vệt độn quang màu đỏ của Mạc Cầu ra thì hai vệt độn quang còn lại là một trắng một đen.

Rất hiển nhiên.

Mặc dù đều là đệ tử của Bắc Đấu cung, nhưng pháp môn mà hai người Thượng Quan Ngọc Bác và Trác Bạch Phượng tu luyện đều khác nhau.

Thứ giống nhau chỉ là bọn hắn đều tu kiếm pháp.

Kiếm quang phủ thân, phi độn không ngại, hiển nhiên là tu vi của hai người này đã đạt tới cảnh giới Luyện khí viên mãn.

Kiếm quang của Thượng Quan Ngọc Bác có màu đỏ trắng thuần túy, kiếm ý lăng lệ, giống như mặt trời sáng rực, chắc là Khai Dương Kiếm Quyết.

Kiếm quang của Trác Bạch Phượng tĩnh mịch u ám, giống như muốn thôn phệ hết thảy hắc ám, chắc là Thiên Quyền Kiếm Quyết.

Hai môn kiếm quyết này đều nằm trong Bắc Đấu Thất Sát Kiếm.

Đợi khi hai người chứng được Đạo cơ liền có thể phụ tu những môn kiếm quyết khác, cuối cùng tu thành Bắc Đấu Thất Sát Kiếm.

Bắc Đấu Thất Sát Kiếm phiên bản đầy đủ tự mang năng lực Kiếm Quang Phân Hóa, là một môn ngự kiếm thuật đỉnh tiêm không thua gì Kiếm Khí Lôi Âm.

Bất quá nghe nói môn kiếm quyết này rất khó tu luyện, cho dù là ở trong Bắc Đấu cung thì cũng chỉ có mấy vị Đạo cơ là tu đủ hết.

Thần niệm của Mạc Cầu đảo qua hai người, cho dù tu vi của hắn cao thâm, nhưng vẫn cảm thấy có chút nhói nhói.

Hai người cũng cảm nhận được, nghiêng đầu nhìn sang, sắc mặt có vẻ hơi ngạo nghễ.

Bọn họ cũng có tư cách tự ngạo.

Đệ tử chân truyền của Thái Ất tông, thân phận này tuyệt không thua kém Đạo cơ ở bên ngoài.

Giống như mấy năm trước, vào lúc Tiên đảo chiêu thu đệ tử, Đạo cơ của Thương Vũ phái cũng phải nể mặt đệ tử Chân truyền của Yển tông.

Mạc Cầu thu hồi tầm mắt, độn về phía xa.

"Bạch!"

Ba người hạ xuống một khe núi.

"Mạc tiền bối, Thượng Quan sư huynh, Trác sư tỷ." Nơi này đã có người chờ sẵn từ trước, một người cầm đầu vội vàng chắp tay nghênh đón:

"Điền mỗ nhất thời sơ sẩy, giám sát bất lực, làm cho Linh thụ bị hao tổn, xin tiền bối trách phạt!"

Mạc Cầu nhận ra người này, tên là Điền Hoàng, đi theo Trương Tuyệt gặp qua mình mấy lần, là phó quản sự của dược viên.

Tuy là phó quản sự, nhưng quyền thế lại rất lớn.

Đương nhiên, trách nhiệm mà người này gánh chịu cũng sẽ càng nhiều.

Giống như lúc này, mặc dù người chăm sóc Thiên Linh Quả Thụ không phải là y, nhưng y cũng không tránh khỏi bị phạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận