Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 620. Cửu Chân Trung Kinh

Chương 620. Cửu Chân Trung Kinh


Người dịch: Whistle

Trong lúc nhất thời, mặc dù nàng đã thoát khỏi truy binh, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy sợ hãi.

Đối mặt với Cổ Nhược Bàn thì nàng còn có thể trốn, có dũng khí phản kháng, nhưng giờ này khắc này, trong lòng nàng chỉ có sự lạnh lẽo và e ngại tận xương tủy.

Mạc Cầu không để ý đến sắc mặt Miêu Nhược Lan đại biến, nhìn về phía Cổ Nhược Bàn hỏi:

"Tiết Lục Y của Thương Vũ phái có ở chỗ của các ngươi không?"

"Có!"

Cổ Nhược Bàn cúi đầu hồi bẩm:

"Mấy ngày trước, Tam ca dẫn người đi mai phục ở những con đường mà nàng sẽ đi qua, người đã bắt được, trước mắt đang bị giam ở trong Kim Thiềm thủy lao, chờ tặng cho người khác."

"Tặng cho người khác?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Tặng cho ai?"

"Tiểu nhân cũng không biết." Cổ Nhược Bàn lắc đầu:

"Hình như là một vị bằng hữu của đại ca, người kia cần nữ tu Đạo cơ cảnh, lại còn phải là xử nữ, cho thù lao cũng không thấp."

"Ngoài Tiết Lục Y ra thì Hà gia chi nữ Hà Nhược Lan cũng là mục tiêu của chúng ta."

"Hèn hạ!" Lúc này Hà Nhược Lan cũng đã hồi thần, không nhịn được giận dữ mắng mỏ:

"Đám thủy phỉ các ngươi thật là hèn hạ hạ lưu, ta nhất định sẽ nói cho tổ phụ, còn có chư vị tiền bối bắt hết toàn bộ các ngươi lại."

"Đúng rồi!"

Đôi mắt đẹp của nàng chuyển động, nói:

"Có phải Lục La muội muội cũng đã rơi vào trong tay các ngươi rồi không?"

Đối với câu chất vấn của nàng, Cổ Nhược Bàn không rên một tiếng.

"Nói." Mạc Cầu mở miệng.

"Không có." Lúc này Cổ Nhược Bàn mới lên tiếng:

"Chúng tôi chỉ vừa mới nhận công việc này không lâu, mặt khác, có người muốn xin chúng tôi chỉ hạ thủ với người của Thiên Nhai đạo trường."

"Tại sao?" Sắc mặt của Hà Nhược Lan liền thay đổi:

"Có người nhằm vào Thiên Nhai đạo trường?"

"Ta biết mà!"

Nói xong nàng bèn oán hận dậm chân.

"Cô nương." Mạc Cầu nhíu mày, dường như không thích nàng nhiều lời:

"Ngươi là vị nào?"

"Ta?" Hà Nhược Lan ngây người, nghe vậy liền vội vàng hồi bẩm:

"Tiểu nữ tử là Hà Nhược Lan, Thiên Nhai đạo trường Hà gia chi nữ, tổ phụ Hà Dịch, người xưng Tam Biện tiên sinh."

Nói xong còn cẩn thận nhìn về phía Mạc Cầu:

"Đạo hữu. . . Các hạ xưng hô như thế nào?"

"Tam Biện tiên sinh." Mạc Cầu hiểu rõ.

Hắn cũng nhận biết người này, là một trong vài vị Tông sư Kim Đan của Thiên Nhai đạo trường, thông hiểu rất nhiều pháp môn, nói ra thì hai người còn tính là có quen biết.

Chỉ là gia tộc của vị Tam Biện tiên sinh rất lớn, có hơn ba mươi vị thê thiếp, mấy đời tử tôn cùng đường, gần một ngàn người.

"Tiền bối có quen biết với gia tổ sao?" Hà Nhược Lan vội vàng đổi giọng.

Có thể tiện tay bắt được một vị tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, người ở trước mặt này chắc chắn là Tông sư Kim Đan, cho dù không phải thì cũng không kém được đi đâu.

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, lập tức nhìn về phía Cổ Nhược Bàn:

"Mang ta đi tìm Tiết Lục Y."

"Vâng!" Cổ Nhược Bàn gật đầu, lại nói:

"Nhưng mà nơi này là địa bàn của tam ca và đại ca, chúng ta bị cấm vào trong, chỉ vào lúc áp giải người mới có thể đi vào."

"Nếu như muốn mạnh mẽ xông vào, có thể sẽ làm cho trận pháp sinh biến, đến lúc đó thủy lao sẽ bộc phát, người ở bên trong sẽ chết không còn một mảnh."

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày, nghĩ nghĩ, nhìn về phía Hà Nhược Lan.

". . ."

Sắc mặt Hà Nhược Lan tái nhợt, vội vàng nở một nụ cười lúng túng:

"Tiền bối, vãn bối đột nhiên nhớ là mình còn có việc muốn làm, nên. . . Nên cáo từ trước, đợi khi quay về Thiên Nhai đạo trường sẽ đáp tạ ân cứu mạng của tiền bối."

"Không cần phiền phức như vậy." Mạc Cầu đưa tay chế trụ đối phương:

"Ngươi cũng đi theo một chuyến đi."

........

"Ba. . ."

Ba người nhảy qua một lớp bình chướng trong suốt giống như dòng nước.

Trước mặt sáng rõ, hô hấp cũng buông lỏng hơn, đập vào mắt là một cái thạch môn vuông vức có trọng binh trấn giữ.

"Cổ thủ lĩnh!"

Nhìn thấy Cổ Nhược Bàn, đám lính trông giữ thạch môn liền vội vàng thi lễ.

"Ừm."

Cổ Nhược Bàn mặt không thay đổi nhẹ gật đầu, mang theo Hà Nhược Lan dậm chân đi vào trong thạch môn.

Về phần Mạc Cầu.

Dường như những người ở đây đều vô thức xem nhẹ sự tồn tại của hắn, rõ ràng là trong mắt có một người như vậy, nhưng lại không có người nào muốn mở miệng hỏi thăm hắn.

Sau thạch môn là một con đường uyển diên quanh co.

Con đường này được lót bằng bích ngọc thanh thạch, bên trên còn gắn trân châu tô điểm, một lớp màng trong suốt ngăn cách dòng nước bên ngoài chảy vào trong này.

Đi chưa được bao xa liền xuất hiện lối rẽ.

Cổ Nhược Bàn tiếp tục bước đi, thỉnh thoảng khi gặp được thủy phỉ đều là mặt không biểu tình bước qua, chỉ để lại một đám người đang khom người thi lễ ở sau lưng.

"Hoa. . ."

Mạc Cầu chạm tay vào 'vách tường' ở bên cạnh.

Tay hắn có thể nhô ra ngoài, chạm vào dòng nước đang chảy bên ngoài, nhưng những thứ bên ngoài muốn vào trong này thì chỉ có một con đường là thông qua cửa chính.

Mạc Cầu thu cánh tay lại, không bị ảnh hưởng gì, trên đường đi tới đều là như vậy.

"Đây là. . . Linh chu?"

Tình huống ở trước mặt này không phải là trận pháp bình thường có thể giải thích.

"Không sai."

Cổ Nhược Bàn gật đầu:

"Đây là Linh chu tam phẩm, Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu!"

"Dùng Thượng Cổ dị thú Lục Dực Kim Thiềm di thuế làm cơ sở, dung nhập các loại Linh tài và hơn trăm loại trận pháp mà thành, uy lực cường hãn."

"Chỗ mà chúng ta đang đứng là nằm trong chân trước của Lục Dực Kim Thiềm, thông đạo là mạch máu, lớp màng ngoài là da thịt, nơi đang đi là trái tim của Linh chu."

"Tam phẩm?" Mạc Cầu nhíu mày.

Ở Vân Mộng Xuyên, Linh chu được chia làm cửu phẩm, nhất phẩm là tốt nhất, xưa nay rất hiếm thấy, trên lý luận thì Linh chu tam phẩm đã có thể trấn áp Kim Đan.

Một đám thủy phỉ. . .

Lại có được Linh chu tam phẩm?

Phải biết, ngay cả Thiên Nhai đạo tràng cũng chỉ có hai chiếc Linh chu có thể định giá tam phẩm, cái này không chỉ đại biểu cho thực lực, mà còn đại biểu cho nội tình.

Muốn tạo ra một chiếc Linh chu như vậy, cho dù là thế lực lớn một phương cũng phải hao phí mấy trăm năm mới có thể làm được, độ khó của nó còn lớn hơn việc chế tạo Pháp bảo, muốn chế tạo Pháp bảo thì một người cũng có thể làm được, nhưng Linh chu lại không có khả năng.

"Hừ!"

Hà Nhược Lan thành thật bị người mang đi, lúc này lại to ra khinh thường bĩu môi:

"Có gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng qua là dùng thủ đoạn cướp được của người khác mà thôi."

"Đúng vậy." Sắc mặt Cổ Nhược Bàn ngốc trệ gật đầu:

"Chiếc thuyền này vốn thuộc về Thủy Nguyên Thánh tông, chẳng qua Tông sư Kim Đan của tông phái này vẫn lạc ngoài ý muốn, như rắn mất đầu, bọn ta thừa cơ đột nhập chiếm cứ."

"Hà tiên tử có không ít quan hệ với Thánh tử đương đại của Thủy Nguyên Thánh tông, bọn ta cũng nhờ vào mối quan hệ này nên mới lừa nàng ta tới được nơi đây, thiết pháp cầm nã."

"Ta chỉ có quen biết với y mà thôi." Gương mặt xinh đẹp của Hà Nhược Lan đỏ lên, phủ nhận nói:

"Là y nói có tin tức của Lục La nên ta mới tới, ta chỉ quan tâm Lục La, không phải là vì y, không ngờ y đã rơi vào trong tay các ngươi."

"Đều giống nhau." Thần sắc của Cổ Nhược Bàn không thay đổi, tiếp tục nói:

"Mặc dù bọn ta đã lấy được Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu, nhưng bởi vì Thánh tử Quách Bộ Bình không chịu nói ra bí mật tông môn, cho nên cũng không thể hoàn toàn khống chế, khi điều khiển nó dễ dàng bị người khác phát hiện thì không nói, lại còn cực kỳ chầm chậm."

"Nếu như có thể hoàn toàn chưởng khống, bọn ta liền có thể trực tiếp quét ngang đội tàu của các đại thế lực như Tống gia, nhưng bây giờ chỉ có thể thiết lập cạm bẫy chờ bọn hắn vào cuộc."

"Cạm bẫy?"

"Vào cuộc?"

Mạc Cầu mở miệng:

"Nói nghe một chút."

"Vâng." Cổ Nhược Bàn gật đầu:

"Chúng tôi cố ý thả ra tin tức làm cho những người biết được lai lịch và nơi ẩn thân chúng tôi, nhưng lại che giấu sự tồn tại của Linh chu tam phẩm."

"Như vậy, chỉ cần bọn hắn dám đến, bọn ta liền có thể mượn nhờ lực lượng của Linh chu nhất chiến mà thắng!"

"Các ngươi cũng thật là lớn mật." Mạc Cầu lắc đầu:

"Đồng thời đắc tội Cửu Giang minh và Thiên Nhai đạo tràng, cho dù có một chiếc Linh chu tam phẩm thì cuộc sống sau cũng không thể khá hơn?"

"Chúng tôi vốn là thủy phỉ liếm máu trên lưỡi đao, ai cũng không biết có thể sống đến ngày mai hay không." Cổ Nhược Bàn đạm mạc nói:

"Vả lại năng lực mạnh nhất của chiếc Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu này chính là che giấu khí tức, nếu như có thể chưởng khống được nó, trong Vân Mộng Xuyên to lớn này, ngoài một ít nơi rải rác ra thì nơi nào cũng đều có thể đi được!"

"A. . ."

Mạc Cầu cười khẽ, từ chối cho ý kiến, thuận miệng hỏi:

"Công pháp trên người ngươi có chút không sai, có truyền thừa hay không?"

"Chủ thượng pháp nhãn." Ánh mắt Cổ Nhược Bàn chớp động, dường như lộ ra vẻ giãy dụa, cuối cùng vẫn là khó địch lại Thần niệm áp chế, gật đầu hồi bẩm:

"Mặc dù tiểu nhân xưng danh là Thiết Tí La Hán, nhưng pháp môn tu luyện lại là của Đạo gia, là Cự Linh nhất mạch, sư phụ tên là Cửu Chân Trung Kinh."

"Cự Linh nhất mạch, Cửu Chân Trung kinh." Mạc Cầu như có điều suy nghĩ:

"Truyền ra để ta xem một chút."

"Đát. . ."

Cổ Nhược Bàn dẫm chân xuống, vẻ mặt giãy dụa, gân xanh gồ cao, bàn tay đang áp giải Hà Nhược Lan cũng không nhịn được run nhè nhẹ.

Công pháp truyền thừa là chuyện bí ẩn nhất của người tu hành.

Cho dù là cảnh giới Thần hồn của Mạc Cầu đủ cao có thể áp chế hồn phách của gã này, nhưng khi ép buộc gã nói ra Công pháp môn thì cũng sẽ bị phản kháng.

Hà Nhược Lan không khỏi sợ mất mật.

Nếu như Cổ Nhược Bàn xảy ra chuyện lúc này thì chắc chắn sẽ kinh động đếm đám thủy phi ở trên Linh chu.

Nơi này chính là hang ổ của thủy kiêu, lại còn tràn đầy trận pháp, hơn nữa còn có Linh chu tam phẩm, cho dù là Tông sư Kim Đan thì cũng khó mà đảm bảo có thể thoát thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận