Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 750. Tìm Tới Cửa

Chương 750. Tìm Tới Cửa


Người dịch: Whistle

"Thái Chân. . ." Đế Khốc biến sắc, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng:

"Mẫu thân chỉ nói nàng là quý nhân trong mạng của ta, nhưng lại không hề đề cập quý ở chỗ nào, có lẽ là cơ duyên của nàng chưa tới, không ngại chờ một chút."

Dứt lời, gã ta ngẩng đầu nhìn về phía ngũ quỷ Bạch Cốt đạo.

. . .

Trở lại Dương thế, không có bất ngờ gì xảy ra, nơi này là một cứ điểm mà Địa minh đang ẩn nấp, còn có không ít tu sĩ Luyện khí hữu thành trú đóng.

Đương nhiên.

Đối với Mạc Cầu thì đây cũng không tính là chuyện phiền phức gì.

Tiện tay diệt sát một đám người, đoạt hồn phách, sau đó liền đợi khi trở về chậm rãi sưu hồn.

Thân hóa độn quang, bay thẳng đến Đạo trường Toàn Chân đạo.

Đám người Diệp Toàn Chân và Liễu Khinh Hầu đang lo lắng chờ đợi, thấy hắn bình yên vô sự trở về liền không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt may mắn.

Nhất là Diệp Toàn Chân, giống như đã trút được gánh nặng trong lòng.

Nếu như Đạo chủ Toàn Chân đạo mà xảy ra chuyện, nàng thật sự không biết tiếp theo mình nên làm gì?

Thấy Doanh Thái Chân cũng đồng thời trở về, trên mặt nàng liền hiện ra vẻ kích động, hai người nắm tay ở một bên nhỏ giọng hỏi han ân cần.

Cho đến khi Mạc Cầu mở miệng, chấn kinh toàn trường:

"Thương quốc Lỗ Vương đã xảy ra chuyện!"

"Cái gì?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Đám người vừa mừng vừa sợ.

Lỗ Vương, chính là một tảng đá lớn đặt ở trên đầu động thiên Thượng Thanh Huyền U.

Đối với Toàn Chân đạo mà nói, Lỗ vương xảy ra chuyện thì tất nhiên là thiên đại hảo sự!

"Một vài người con của Lỗ vương đang tranh đoạt quyền thế." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:

"Chuyện này chỉ phát sinh khi Lỗ vương không còn sống được bao lâu nữa."

Tu hành giới khác với quốc gia của phàm nhân.

Người có tu vi càng cao thì thọ nguyên cũng sẽ càng dài, nhất là Âm gian, thọ nguyên của Quỷ Vương gấp mấy lần Nguyên Anh Chân nhân.

Đế vương có thể tại vị đến khi mười tám đời tử tôn chết hết.

Cái gọi là nhi nữ của Thần Vương Đế Hậu trong giới tu hành đang tranh đoạt quyền lợi cũng chỉ là trò cười mà thôi, là chuyện chỉ có trên tiểu thuyết mới có.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Đó chính là khi thọ nguyên của Đế vương tu tiên giả không nhiều, đó là lúc con cái muốn kế thừa vị trí của Đế vương sẽ phát ra những cuộc chiến còn tàn khốc hơn nhiều.

Bởi vì đây không chỉ đại biểu cho địa vị.

Còn là đại biểu cho tu vi, thọ nguyên và khả năng tiến thêm một bước.

Mạc Cầu mở miệng:

"Giải Tưởng Hậu đến đây, ta muốn sưu hồn, chắc là gã ta phải biết một chút nội tình!"

Tuy nói là theo cách nói của Cung chủ Thất Phi cung Đế Khốc có thể suy đoán ra loại khả năng này, nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, sự thật như thế nào, còn cần sưu hồn một vị Quỷ tộc thân cư cao vị mới có thể biết được.

Nghiệm chứng một phen là chuyện không thể thiếu.

"Ây. . ." Liễu Khinh Hậu hơi biến sắc, chần chờ một chút, mới nói:

"Đạo chủ, sợ là đã chậm, Tưởng Hậu đã bị người của Chí Thánh Đạo tràng mang đi, nói là phải dùng Quỷ tướng chi thể để luyện bảo dược."

"Hả?"

Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.

Hắn nhớ là mình không hề đáp ứng chuyện này.

.....

Hai vệt độn quang đáp xuống trước trụ sở Chí Thánh Đạo tràng tại động thiên Thượng Thanh Huyền U, chính là Mạc Cầu và Vệ Dạng.

Tu sĩ trông cửa nhận lấy thiếp kiến liền vội vàng chạy vào trong nội điện.

Quách Trai đang ngồi ngay ngắn trên ghế dựa mềm, tiện tay ném tờ thiếp mời vừa được trình lên, khinh thường cười lạnh:

"Ngày hôm trước ta đã nói qua, quỷ vật kia đã nhập dược, chẳng lẽ tên Mạc Cầu này nghĩ rằng chỉ cần hắn đích thân đến thì chúng ta sẽ phải nể mặt sao?"

"Xem ra, hắn còn không nhận rõ tình thế hiện giờ." Diêm Phương ở bên dưới lắc đầu:

"Bất luận là Diệp Toàn Chân hay là hắn Mạc Cầu, ở trong mắt của chúng ta cũng đều như nhau, mặc kệ là ai đến thì chuyện này cũng sẽ không thay đổi."

"Trừ phi. . ."

"Nguyên Anh Chân nhân của Toàn Chân đạo ra mặt thì mới có chút thể diện."

Nơi đây còn có vài vị Kim Đan của Chí Thánh Đạo tràng, đám người nghe vậy liền nhao nhao gật đầu.

Hiển nhiên.

Theo suy nghĩ của bọn hắn, Toàn Chân đạo chẳng qua chỉ là một chi nhánh nằm dưới sự quản lý của Thái Ất tông mà thôi, còn chưa đủ tư cách yêu cầu bọn hắn làm cái gì.

Huống chi, tên Tưởng Hậu kia cũng đã nhập dược, không thể nào giao ra được.

"Tiền bối." Tu sĩ trông cửa lộ ra vẻ chần chờ, nhỏ giọng nói:

"Vãn bối thấy sắc mặt của vị Mạc đạo chủ kia rất nghiêm túc, khẩu khí còn mang theo chất vấn, dường như kẻ đến không thiện, sợ là không thể dễ dàng đuổi đi được."

"Tiểu Liễu." Một người lắc đầu:

"Chớ quên, đây là địa phương nào, là thế lực của Chí Thánh Đạo tràng, chẳng lẽ họ Mạc kia còn dám dùng sức mạnh ở chỗ này hay sao?"

Nói xong bèn cười lạnh:

"Cho dù hắn dám, thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi!"

"Không sai." Diêm Phương gật đầu, liếc nhìn về phía tu sĩ trông cửa nói:

"Nhớ kỹ, ngươi là người của Chí Thánh Đạo tràng, là người trông coi trụ sở, ở một trình độ nhất định cũng đại biểu cho mặt mũi của Đạo trường."

"Không thể yếu thế."

"Cho dù đối phương có là Đạo chủ Toàn Chân, hoặc là Nguyên Anh Chân nhân thì cũng không cần sợ, lúc nào cũng nhớ phải kỹ, sau lưng ngươi có bọn ta làm chỗ dựa."

"Vâng!" Sắc mặt của tên tu sĩ này lập tức nghiêm lại, thân thể thẳng tắp:

"Vãn bối lập tức đuổi bọn hắn quay về!"

"Không sai." Quách Trai chậm rãi gật đầu:

"Đi thôi."

"Vâng."

Gã trông cửa đang muốn trở về thì đột nhiên nơi xa truyền đến rất nhiều tiếng nổ, sau đó là vài tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Thật can đảm!"

Sắc mặt của đám người trong đại điện đều đồng loạt biến đổi, lưu quang lấp lóe, vội vàng xông về phía phát ra âm thanh.

Nơi này vốn nên có một vùng ốc xá, lúc này đã hóa thành phế tích.

Mạc Cầu mặc đạo y trường sam, chắp hai tay sau lưng, đôi mắt lạnh lùng đang cúi đầu nhìn xuống đám người đang run rẩy quỳ trong phế tích bên dưới.

"Mạc Cầu!"

Đám người Quách Trai ở xa nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi nôn nóng quát:

"Ngươi muốn làm gì?"

"Mạc đạo chủ." Sắc mặt Diêm Phương lạnh lùng nói:

"Nơi này là trụ sở của Chí Thánh Đạo tràng, không mời mà tới thì cũng thôi, lại còn tự tiện động võ, tùy ý chèn ép người của Chí Thánh Đạo tràng ta."

"Là đạo lý gì?"

Vừa rồi mấy người còn nói chắc như đinh đóng cột là không có người dám gây chuyện ở chỗ này, kết quả lại lập tức bị đánh mặt, lại thật sự có người không hề nể mặt của Đạo trường.

"Chí Thánh Đạo tràng? Người của các ngươi?" Mạc Cầu nghiêng đầu, thần sắc lãnh túc:

"Mạc mỗ lại nhớ rằng động thiên Thượng Thanh Huyền U này thuộc về Toàn Chân đạo, Chí Thánh Đạo tràng chẳng qua chỉ được mời đến đây để hiệp trợ trấn áp Âm dương thông đạo."

"Nơi này khi nào thì trở thành địa bàn của các ngươi vậy?"

"Về phần bọn hắn. . ."

Mạc Cầu chỉ về phía đám người đang quỳ xuống đất:

"Mấy người này vốn là binh sĩ trông giữ nhà giam ở Toàn Chân đạo, trông giữ bất lực để phạm nhân chạy thoát thì không nói, lại còn dám tự ý rời khỏi vị trí, há có thể không phạt?"

"Như thế nào. . ."

"Mạc mỗ xử phạt đệ tử của mình còn phải hỏi qua ý kiến của các vị hay sao?"

Giọng nói của hắn lạnh lẽo, giống như hàn băng ngàn năm, giống như hàn phong gào thét, thảo mộc kết sương, đám Kim Đan của Chí Thành Đạo tràng lập tức trì trệ.

Mấy người đang quỳ xuống đất cũng đang run lẩy bẩy.

Mấy người này vốn là đệ tử Toàn Chân đạo trông giữ Tưởng Hậu.

Trong thời điểm toàn dân chuẩn bị chiến đấu với Quỷ tộc Âm gian, có thể nhận được một công việc yên ổn ở hậu phương cũng đủ để thấy được địa vị của bọn hắn ở Toàn Chân đạo sẽ không kém.

Trong đó còn có một người có tu vi Đạo cơ.

Thực lực không ít, nhưng lại không muốn lên tiền tuyến chém giết, tất nhiên là hạng người ham sống sợ chết.

Nhưng chỉ cần còn ở trong Toàn Chân giáo thì sẽ khó tránh khỏi đến lượt bản thân lên tiền tuyến chém giết với Quỷ tộc, đây là chuyện không thể nào tránh được.

Và rồi Quách Trai hứa hẹn, chỉ cần bọn hắn mang phạm nhân đến thì sẽ để cho bọn hắn gia nhập Chí Thánh Đạo tràng, tránh khỏi việc chém giết với Quỷ tộc, cho nên bọn hắn liền đồng ý.

Lần này.

Lại bị Mạc Cầu tìm tới cửa.

Đối mặt với Đạo chủ chất vấn, bọn hắn chỉ có thể nhìn về phía đám người Quách Trai bằng ánh mắt chờ mong.

"Các ngươi nhìn cái gì?"

Giọng của Mạc Cầu trầm xuống:

"Thân là đệ tử Toàn Chân đạo, bách tính trong động thiên, có cơ hội lại không muốn đền đáp tông môn, cứu vớt thương sinh, chỉ cầu bản thân an ổn."

"Vậy còn cần tu vi để làm gì!"

Dứt lời, một lực lượng vô cùng cường đại bỗng nhiên sinh ra, ngang nhiên tràn vào trong cơ thể của mấy người này, tồi khô lạp hủ cũng phế bỏ hết toàn bộ tu vi của bọn hắn.

Kỳ lực ngang ngược, không hề cố kỵ nhục thân.

"A!"

"Không được. . ."

Cơn đau kịch liệt, nỗi tuyệt vọng xuất hiện trong lòng, những người này kêu rên thê lương thảm thiết, ngã xuống mặt đất, có hai người không chịu nổi đau đớn đã ngất đi.

Trải qua chuyện này, bọn hắn không chỉ bị phế tu vi, mà ngay cả bản thân cũng sẽ bị bệnh tật quấn thân, nếu như không Linh dược bổ dưỡng, sợ là cũng chẳng còn sống được bao nhiêu năm.

"Hừ!"

Vệ Dạng ở bên cạnh hừ lạnh:

"Theo ta thấy, bọn hắn ngay cả quê hương đã nuôi dưỡng mình cũng có thể từ bỏ, không chỉ tu vi, ngay cả da thịt trên người cũng là vô dụng."

". . ."

Thân thể của mấy người lập tức run lên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vã dập đầu:

"Đạo chủ tha mạng!"

"Tiền bối tha mạng!"

"Chúng đệ tử cũng là bị buộc bất đắc dĩ, thật sự là bị bức bách a, không thể không làm như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận