Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 72. Phong Lôi Tuấn

Chương 72. Phong Lôi Tuấn


Người dịch: Whistle

Ngoài thành.

Trên quan đạo cũ nát, gần hai mươi tinh nhuệ của Hắc Hổ đường đang thúc ngựa lao nhanh.

Móng ngựa chạy qua lưu lại một làn bụi mù thật dài phía sau, lao thẳng đến Minh Phong sơn.

Người cầm đầu tướng mạo đường đường, dáng người tráng kiện, có một đôi mắt ẩn hiện âm lãnh lệ khí, chính là Phi hổ Chung Vân Triệu.

Sau lưng gã ta là đám người Quách Tiêu, Uông lão nhị, Thảo Thượng Phi...

Những người này từng là đạo phỉ ngoài thành nên quen thuộc đường đi ngoài này, lại biết biến báo, có thể kịp thời phát hiện chỗ không đúng.

Có nhân khinh công bất phàm, am hiểu đánh xa.

Tuy rằng còn không đến hai mươi người, nhưng người nào người nấy đều là cao thủ hiếm có, coi như đối mặt với một trăm người tinh binh cũng không sợ.

Như vậy cho dù Bạch Mã phỉ có âm mưu quỷ kế gì thì cũng có thể chiến có thể lui, tiến thối tự nhiên.

Có thể nói như vậy.

Cộng thêm Chung Vân Triệu, gần hai mươi người này đã là một nửa thực lực tinh nhuệ của Hắc Hổ đường rồi.

"Ầm. . ."

Chính giữa đội xe có một chiếc xe ngựa, không có toa xe, trên đó chỉ có một cái rương hình vuông 1m vuông.

Lúc này bánh xe cán phải một tảng đá, xe ngựa bị chấn lên cao, suýt chút nữa là cái rương bị bay ra ngoài.

"Xuy!"

Phía trước, Chung Vân Triệu đột nhiên kéo cương ngựa một phát.

Gã lập tức từ lưng ngựa đằng không nhảy lên, như hổ mọc thêm cánh, lượn về phía sau mấy mét rồi rơi lên trên xe ngựa.

"Tam đương gia." Quách Tiêu ở bên cạnh ghìm xe ngựa lại, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Đồ vật trong rương không sao cả."

"Vậy là tốt rồi." Sắc mặt Chung Vân Triệu ngưng lại, quay đầu nhìn về nơi xa:

"Sắp đến Minh Phong sơn rồi, không biết người của Bạch Mã phỉ đang ở nơi nào?"

Một người trong đám nghe vậy liền lập tức đặt một tay lên môi rồi hé miệng vận khí phát ra tiếng huýt sáo.

"Li!"

Ở trên không trung, một con diều hâu nghe tiếng lao xuống, giống như một mũi tên màu đen, bay quanh đầu của người này.

"Tam đương gia, bọn hắn đã đến rồi." Người kia nhìn động tác diều hâu, tựa như có thể nhìn ra thứ cái gì:

"Không dưới trăm nhân, ở trong một cái khe núi."

"Trăm người?" Hai mắt Chung Vân Triệu co rụt lại:

"Rất tốt, lần này nhất cử giải quyết luôn họ Lôi, nội thành, ngoại thành chúng ta đều sẽ không còn đối thủ!"

"Như thế, ta cũng có thể. . ."

Nói được nửa đoạn thì hắn lại dừng lại.

Đối với người khác thì một toà thành trì chính là toàn bộ thiên hạ.

Nhưng đối với Chung Vân Triệu mà nói, nơi này quá hoang vắng, tuy rằng có thể trở thành đệ nhất cao thủ, nhưng lại không có chút tiền đồ nào cả.

Đừng nói là Tiên Thiên, cho dù là phương pháp tu hành Hậu Thiên cũng đã là cao nhất rồi, gần như không có khả năng tiến bộ.

Càng đừng đề cập đến việc thành tựu Tiên Thiên chi cảnh.

Mà nếu như không thể thành tựu Tiên Thiên thì cả đời này cũng sẽ cách biệt với cái gọi là 'Tiên đồ' trong truyền thuyết.

Hắn vạn lần không thể cho phép chuyện này xảy ra!

Chỉ có triệt để trấn áp Bạch Mã phỉ, nhất thống nội ngoại thành, mang theo toàn bộ tích lũy nơi này tiến đến chỗ khác thì mới có khả năng tiến thêm một bước.

Chung Vân Triệu ta thiên phú dị bẩm, chính là nhân trung long phượng, trời sinh dị tượng, há có thể ở lại chốn đất nghèo này?

Ta phải đứng trên đỉnh cao nhất, trở thành 'Tiên nhân' trong truyền thuyết mới đúng!

Trong lòng đã có quyết định, trong mắt gã hiện lên kỳ quang, đồng thời vung tay lên:

"Tiếp tục xuất phát!"

"Rõ!"

Đám người đáp lại, giục ngựa thêm roi, chạy vội đến Minh Phong sơn.

Lúc đến giờ Mùi.

Mặt trời treo cao, hàn ý tiêu hết, Chung Vân Triệu chắp hai tay sau lưng đứng ở trên sườn núi nhìn về phía xa.

"Tam đương gia, đã chuẩn bị thỏa đáng." Quách Tiêu tiến lên, ôm quyền chắp tay:

"Có thể lấy giáp."

"Ừ." Chung Vân Triệu quay đầu nhìn về phía hòm gỗ đã được mở ra, trong rương là một bộ khôi giáp.

Mũ giáp, hộ hung, quần giáp, hộ tất. . .

Toàn thân đều được bện thành từ những loại giáp diệp có kích thường lớn chừng bàn tay tương tự như vảy cá, vừa cứng rắn lại tràn ngập tính bền dẻo.

Ngư Lân giáp!

Bộ giáp này là chiến lợi phẩm vơ vét được từ Tứ Phương phái, triều đình nghiêm cấm quản chế áo giáp, phát hiện được tư tàng sẽ bị tru sát tam tộc.

Đương nhiên, đại tộc ở nơi này đã không phục hoàng quyền từ lâu, không ít người đều có thể lấy được loại vật này.

"Rầm rầm. . ."

Khoác lên người bộ chiến giáp nặng hơn trăm cân, Chung Vân Triệu nắm nhẹ hai tay, trên mặt tràn đầy lãnh ý:

"Mặc cho ngươi đùa nghịch âm mưu quỷ kế gì, trước thực lực tuyệt đối cũng sẽ hoàn toàn vô dụng, xé ra tức toái!"

"Nói cho họ Lôi, đi lên đỉnh núi quyết một trận tử chiến!"

"Rõ!" Thủ hạ lĩnh mệnh, chạy về phía khe núi mà Bạch Mã đang ở.

Không bao lâu sau liền vội vàng trở về.

"Tam đương gia, bọn hắn nói là còn vài canh giờ nữa mới đến giờ lành, bảo chúng ta chờ thêm một chút."

"Giờ lành?" Chung Vân Triệu cười lạnh:

"Bọn hắn đang tính toán thời gián nhập táng của bản thân hay sao?"

Gã lập tức khoát tay áo: "Mặc kệ hắn, tốt nhất là có thể ăn ngon uống sướng một trận trước khi chết, đừng làm quỷ chết đói."

"Rõ!"

Thời gian trôi qua.

Giờ Thân.

Sắc mặt Chung Vân Triệu ngày càng nặng nề:

"Bọn hắn nói thế nào?"

"Chưa. . . Chưa tới canh giờ." Sắc mặt của tên thủ hạ trắng bệch, thấp giọng nói:

"Tam đương gia, ta nhìn thấy doanh địa của Bạch Mã phỉ đang không ngừng, đốn cây, đục đá, sợ là đang chuẩn bị quỷ kế gì đó."

"Quỷ kế?" Chung Vân Triệu mặc giáp, giáp diệp trên người va chạm vào nhau phát ra những tiếng vang thanh thúy, nghiêm túc ra lệnh:

"Nói cho họ Lôi, lập tức luận võ, nếu như trong một nén hương còn không có đáp lại, chúng ta liền đi!"

Gã tuy tự ngạo, nhưng cũng không phải là kẻ lỗ mãng ngu dốt.

Lúc này rõ ràng đối phương đang chuẩn bị cái gì đó, nếu mà vẫn còn cố kỵ thể diện, để cho người ta chuẩn bị xong rồi mới đánh thì đó mới thật sự là ngu ngốc.

"Rõ!"

Bọn thủ hạ lĩnh mệnh, không bao lâu liền vội vàng trở về:

"Bọn hắn đáp ứng, Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng đã tiến đến đỉnh núi, nói là sẽ chờ Tam đương gia ở đó."

"Tốt!" Hai mắt Chung Vân Triệu sáng lên, không thèm nói thêm tiếng nào nữa, đạp chân xuống, cả người giống như mãnh hổ trong rừng lao thẳng tới đỉnh núi.

Cũng không lâu lắm, một bóng lưng cao lớn khôi ngô, thân mang áo choàng xuất hiện ở trước mắt gã.

"Họ Lôi, ra tay đi!"

"Bành!"

Người khoác trọng giáp Chung Vân Triệu nặng nề nhảy xuống đất, thanh chấn tứ phương, trường đao đã xuất ra khỏi vỏ.

Thân thể của đối phương chỉ nhoáng một cái, không hề đáp lại gã tta.

"Làm trò gì vậy?" Chung Vân Triệu nhướng mày, cất bước tiến lên thử xuất đao nhẹ nhàng thăm dò đâm ra một phát.

"Đương . ."

Đối phương lập tức quay người đón đỡ, đồng thời còn lộn vòng một cái, tránh đi đao quang.

"Ngươi. . ." Động tác của Chung Vân Triệu khựng lại, mắt hổ lập tức trợn lên:

"Ngươi không phải Lôi Vọng!"

. . .

Hậu viện huyện nha.

Sắc trời đã tối, trong một gian phòng nào đó vẫn đang đèn đuốc sáng trưng.

Trong phòng.

Có một người đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa, bên cạnh nghiêng cắm một cây trường thương, hai mắt nhắm chặt đang nhắm mắt dưỡng thần.

Người này có vóc dáng rất cao, dù rằng y đang ngồi nhưng lại có thể so sánh với người bình thường đang đứng.

Thân hình kỳ vĩ, người khoác giáp vải, cơ bắp trên cơ thể theo hô hấp mà hơi rung nhẹ, càng lộ ra cảm giác lực lượng và lực áp bách nồng đậm.

Ở bên cạnh y là hai người đang mặc quan phục, hai vị lão gia này đang ngồi đó run lẩy bẩy, trên mặt toát đầy mồ hôi lạnh.

Chẳng biết lúc nào.

"Ầm. . ."

Cánh cửa bị người đẩy ra, nha môn đệ nhất cao thủ, Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn đang âm trầm bước đến.

Hắn nhìn này nhân rồi lạnh lùng nói:

"Họ Lôi, ta đã mở cửa thành ra theo lời của ngươi, cũng đã bỏ quyền quản chế ở khu vực của Hắc Hổ đường."

"Bây giờ, có phải ngươi nên thả đại nhân nhà ta ra không?"

Người này rõ ràng là Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng, thủ lĩnh của Bạch Mã phỉ, đạo tặc được triều đình trọng thưởng truy nã.

Y vậy mà xuất hiện ở chỗ này!

"Ừm." Lôi Vọng mở mắt ra, nhìn ra xa một lát rồi lập tức lộ ra một nụ cười nhạt:

"Lôi mỗ cũng chẳng có ác ý gì với hai vị đại nhân, chuyến đi này cũng vì bẩm báo việc ác của Hắc Hổ đường!"

"Thật ra trận hỗn loạn năm ngoái dò do Chung Sơn đã liên hệ Độc Lang gây nên, không có quan hệ gì với Bạch Mã bang chúng tôi!"

"Hừ!" Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn khinh thường hừ lạnh.

Hai vị đại nhân thì là sắc mặt biến đổi, từ chối cho ý kiến.

"Mặc kệ các vị có tin hay không, sự thật chính là như thế." Lôi Vọng chậm rãi đứng dậy, lấy tay rút trường thương lên:

"Hắc Hổ đường dùng thế lực để chèn ép quan phủ, làm hại một phương, việc ác bất tận, so với Bạch Mã bang chúng tôi chỉ có hơn chứ không kém."

"Lần này chúng tôi vào thành là vì nhận mệnh của hai vị đại nhân vào thành bình phỉ, tuyệt không gây họa tới bách tính."

"Tốt nhất như thế!" Hốc mắt Lăng Vạn nhảy lên:

"Con trai ta. . ."

"Yên tâm." Lôi Vọng khoát tay:

"Lệnh lang đã được Lôi mỗ an trí thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không có việc gì, Lăng huynh có thể đi vựa gạo thành nam tìm thử."

"Hai vị đại nhân, Lăng huynh."

Y nâng thương ôm quyền:

"Cáo từ!"

Cùng một thời gian.

Có một đám người đông nghịt lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở cửa thành, dọc theo cửa thành rộng mở tiến thẳng vào trụ sở của Hắc Hổ đường.

"Chỉ cần là người của Hắc Hổ đường, đều giết không tha!"

Một người gầm nhẹ: "Phổ thông bang chúng, giết một người, thưởng năm lượng bạch ngân; Luyện Bì võ giả, mười lượng bạch ngân; Đoán Cốt cao thủ, hai mươi lượng bạch ngân, mấy vị đương gia, một người một trăm lượng bạch ngân; đầu của Chung Sơn, năm trăm lượng!"

"Giết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận