Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 856. Ép Buộc

Chương 856. Ép Buộc


Người dịch: Whistle

So với bầy quỷ ở đây thì Mạc Cầu trông càng giống như quỷ ảnh hơn, trong sự ngăn cản của rất nhiều Quỷ Vương, hắn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy lao tới gần Vân Vương phi.

Nhất cử nhất động của hắn đều như thần hồ kỳ thần, mỗi lần đều lướt chính xác vào khe hở trong thế công của bầy quỷ.

Trường đao trong tay hắn giống như sống lại, linh hoạt lấp lóe, mỗi lần va chạm đều làm cho một vị Quỷ vật điên cuồng rút lui giống như bị sét đánh vậy.

Không có âm thanh, không nói tiếng nói, chỉ có sát ý từng bước đến gần.

Lúc này, cho dù Vân Vương phi lòng mang tử chí, nhưng khi đối mặt với đôi mắt lạnh lùng vô tình kia của hắn cũng phải cảm thấy phát lạnh, trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi không nói thành lời.

Thời khắc sinh tử cực kỳ khủng bố.

"Bành!"

Đao quang lao tới, hư không đột nhiên vỡ ra thành vô số cái miệng, trong ánh mắt kinh ngạc của bầy quỷ, Mạc Cầu chui vào hư không rồi xuất hiện ở sau lưng Vân Vương phi.

Hư không na di.

Đối tại cao thủ Quỷ Vương cảnh mà nói thì thủ đoạn này cũng chẳng tính là gì, nhưng trong tình huống bị rất nhiều Quỷ Vương vây công và hỗn loạn như vậy mà có thể định vị một cách chính xác như vậy thì thật là khó lường..

Chuyện này không chỉ cần phải có năng lực khống chế hư không na di tùy tâm sở dục, mà còn phải cực kỳ hiểu rõ tình hình chiến đấu hỗn loạn ở hiện trường, lại còn phải không lo không sợ trong thời khắc sinh tử.

Nhiều điều kiện như vậy, sao Mạc Cầu có thể làm được?

"Bạch!"

Bách Tịch Đao xẹt qua một đường cong ưu mỹ, lướt qua gương mặt kiều mị của Vân Vương phi.

"Mạc Cầu!"

"Oanh!"

Trong phạm vi ngàn dặm chợt vang lên một tiếng nổ, vô số tia lôi quang hội tụ giữa trời, rất nhiều phong trụ nối liền đất trời đột nhiên xuất hiện.

Đế Khốc đã triệt để nổi giận.

Không chỉ có y.

Hơn trăm vị Quỷ Vương, thậm chí là các lộ Sứ thần, Tần Sinh Tổ đình đều bộc phát khí tức trên người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Mạc Cầu.

Rất nhiều khí cơ hóa thành thực chất, bao phủ một phương.

Ngay cả hư không cũng như đang bị giam cầm.

Giờ này khắc này, cho dù có là cao thủ Quỷ Vương hậu kỳ tiếng tăm lừng lẫy trong Âm phủ mà phải đối mặt với cơn giận dữ của bầy quỷ thì sợ là cũng khó thoát được một kiếp.

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, tròng mắt lạnh như băng nhanh chóng lấp lóe, trong nháy mắt hắn liền quyết định lựa chọn có lợi cho mình nhất vào lúc này.

Sau khi giết chết đám quỷ vật La Quân thì lại có thêm tinh nguyên tràn vào trong đệ lục quan của Địa Tàng Bản Nguyện đao.

"Răng rắc!"

Một lực lượng giam cầm giam cầm lặng lẽ vỡ vụn.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao, đệ thất quan!

Phật quang, hiện lên.

"Địa Ngục bất không, thế không thành phật!"

Một tôn Phật Đà có gương mặt từ bi đột nhiên xuất hiện, Phật Đà khẽ giơ tay lên, trực tiếp đè xuống khí cơ của rất nhiều Quỷ Vương.

Sau đó.

Hai đoàn chướng khí bao phủ Thái Cổ Độc Hỏa chậm rãi bay ra.

"Không tốt!"

Hai mắt Đế Khốc co rụt lại, đột nhiên kêu to một tiếng.

Y đã từng tận mắt nhìn thấy uy năng của thứ này, lúc đó năm đoàn chướng khí liền tiêu diệt một con Long tộc Thập Nhất giai và hơn trăm con Cửu giai, hủy diệt phạm vi mấy ngàn dặm.

Mặc dù hiện giờ chỉ có hai đoàn, nhưng một khi bộc phát, Đế Khốc không dám cam đoan nơi đây có thể còn lưu lại bao nhiêu Quỷ vật.

"Mạc đạo chủ, mau mau ngừng tay!"

Lúc này.

Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, trong đôi mắt băng lãnh tĩnh mịch kia cũng khôi phục được một chút linh động.

Nguy hiểm thật!

Sau khi nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, một tầng mồ hôi lạnh xuất hiện ở sau lưng hắn.

Mình bị sao vậy?

Tại sao lại có thể xúc động như thế?

Cho dù có muốn chém giết Vân Vương phi thì cũng nên lén lút thực hiện, sau khi giết người liền mau chóng rời đi, không lưu một chút vết tích, manh mối mới phải.

Vừa rồi. . .

Giống như bản thân mình đã bị sát ý khống chế vậy, trong đầu tràn đầy sát cơ, hoàn toàn không có lý trí.

Thập Phương Sát Giới!

Chỉ trong nháy mắt hắn đã tìm ra nguyên nhân.

Ở sâu trong thức hải, thứ đã ảnh hưởng đến mình chính là sát ý của Thập Phương Sát Giới khí phá ngũ quan.

Lúc này, môn Thần thông sát phạt này giống như một bóng người bị huyết sắc dữ tợn xâm nhiễm, mỗi giờ mỗi khắc đều không ngừng phóng thích sát ý.

Cỗ sát ý này kích thích Thần hồn, tê liệt thân thể, bỏ mặc hung hiểm, điều khiển sát cơ trong lòng Mạc Cầu để tìm đến đây.

Cho đến khi Địa Tàng Bản Nguyện Đao ý xông tới mới làm cho hắn tỉnh táo lại.

Sau lưng Mạc Cầu đã đổ đầy mồ hôi lạnh!

'Nếu như không phải lực lượng nhục thân không đủ, khó có thể chịu đựng được Thập Phương Sát Giới đệ lục quan, nên mới chọn tăng lên Địa Tàng Bản Nguyện Đao, sợ là mình vẫn chưa thể tỉnh lại.'

"Mà sẽ lún ngày càng sâu."

'Pháp này tuy mạnh. . .'

'Nhưng lại quá cực đoan!'

Mạc Cầu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị pháp môn mà bản thân sáng tạo ra làm cho thân bất do kỷ, kém chút nữa liền tiêu tùng.

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn liếc nhìn xung quanh, trong lòng kéo căng.

Hơn trăm luồng khí tức kinh khủng đang bao phủ xung quanh, giống như một tấm lưới lớn che khuất bầu trời đang trói chặt hắn vậy.

Trong này còn có mấy luồng khí tức là của Quỷ Vương Trung giai.

Mà kẻ mạnh nhất chính là Đế Khốc.

Thân là Lỗ vương, khí tức của Đế Khốc mơ hồ dung hòa với Vương phủ, ý niệm chập trùng đều có thể làm cho lực lượng vô hình giữa thiên địa phải rung động.

Trong Lỗ vương phủ này, Đế Khốc gần như là vô địch!

Bất quá giờ này khắc này, Đế Khốc cũng đang kéo căng quỷ thân thể, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Cầu, chỉ sợ đối phương nhất thời xúc động liền phạm phải sai lầm lớn.

Nếu như Thái Cổ Độc Chướng bộc phát, đương nhiên là y sẽ không chết được.

Nhưng sợ là Lỗ vương phủ sẽ tổn thất bảy tám phần Quỷ Vương.

Đương nhiên.

Mạc Cầu ở trung tâm của vụ nổ thì cũng khó một kiếp.

"Mạc đạo chủ."

Đế Khốc chậm rãi vươn tay hư áp, muốn trấn an Mạc Cầu, tinh thần có chút không bình thường này:

"Đừng xúc động, trước tiên hãy thu hồi bí bảo trong tay ngươi lại đi."

". . ."

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, chẳng những không thu hồi Thái Cổ Độc Chướng, mà ngược lại còn thả ra một cỗ đao ý, kích thích độc chướng điên cuồng run rẩy.

Lực lượng diệt tuyệt tất cả khí cơ đang bắt đầu khuếch trương.

Bầy quỷ đều nhao nhao biến sắc.

Có không ít Quỷ Vương đã vô thức lui lại, muốn cách Mạc Cầu càng xa càng tốt.

Khóe mắt Đế Khốc cuồng loạn:

"Mạc đạo chủ, ngươi muốn làm gì?"

"Vương gia." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:

"Hình như bởi vì Thừa Thiên Hầu chết mà Vân Vương phi đã có chút hiểu lầm tại hạ, cho nên đã sai La Quân Hắc Diệp đến ám sát Mạc mỗ, đồng thời còn giết chết Chiêu vương chi tử để hãm hại tại hạ."

"Chuyện như vậy, Mạc mỗ há có thể nhịn được?"

"La Quân Hắc Diệp ám sát ngươi?" Hai mắt Đế Khốc co rụt lại:

"Vậy ông ta. . ."

Ngu xuẩn!

Đối với cách làm của Vân Vương phi, Đế Khốc chỉ có thể giận mắng trong lòng.

Tính tình của Vương phi như thế nào, y nhất thanh nhị sở, cho nên Đế Khốc không hề hoài nghi chuyện Vân Vương phi sai La Quân Hắc Diệp đi giết Mạc Cầu.

Đương nhiên.

Giết con trai của Chiêu vương để hãm hại Mạc Cầu thì Đế Khốc không tin.

Mạc Cầu mở miệng:

"Mạc mỗ ở đây thì đương nhiên là La Quân đã không còn nữa."

Cái gì?

Đế Khốc mặt không đổi sắc, trong lòng lại rất chấn động.

La Quân Hắc Diệp không chỉ là Quỷ Vương Trung giai, mà còn người nổi bật trong đó, thân mang vô số bí pháp, còn có một món quỷ khí quỷ dị.

Ở trong Lỗ vương cảnh này cũng chẳng có mấy ai có thể sánh được với ông ta.

Vậy mà Mạc Cầu lại có thể giết được La Quân?

Mấy năm trước, Mạc Cầu chẳng qua chỉ là một giới Kim Đan, mặc dù ở trong Táng Long Thiên cũng đã đồ long, nhưng đó là dựa vào Tiên dân Di tộc trợ lực.

Tu vi của hắn chắc chắn là sẽ không mạnh như vậy.

Không ngờ là. . .

Không chỉ Đế Khốc, ngay cả những Quỷ Vương khác cũng đều biến sắc, ánh mắt kinh nghi bất định, bọn hắn biết rõ thực lực của La Quân.

"Vương gia."

Lúc này, Tần Sinh chậm rãi mở miệng:

"Nếu như những lời mà Mạc đạo chủ không phải là giải, vậy thì Vân Thái phi thực sự đã làm hơi quá, chuyện này nên suy nghĩ kỹ hơn rồi tính, không thể nhất thời xúc động."

Nói xong liền nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu.

Đối với bầy quỷ thì thứ trong tay Mạc Cầu giống như một thanh lợi kiếm treo ở trên đầu, dưới sự uy hiếp này, bọn chúng có thể tạm thời thỏa hiệp.

Về phần mặt mũi. . .

Sao mà quan trọng bằng tánh mạng được.

"Không sai."

Minh Nguyệt Quỷ Vương hợp thời nói:

"Tính tình của Vương phi như thế nào thì chắc là vương gia cũng rõ ràng, mặc dù Mạc đạo chủ xông vào Vương phủ là chuyện không nên, nhưng về tình thì có thể hiểu."

Nàng gục đầu xuống, cung kính mở miệng:

"Giáng tội có thể, nhưng giết thì quá mức."

"Đúng vậy!"

"Có đạo lý."

Trong lúc nhất thời, đám quỷ vật ở phụ cận vẫn còn sợ hãi đều nhao nhao mở miệng, tiếng nói hoặc cao hoặc thấp, hiển nhiên là bọn chúng đều không muốn làm lớn chuyện này.

Sắc mặt Đế Khốc lạnh lùng, trong lòng sinh ra lửa giận.

Y biết đây là vì mình mới vừa kế thừa chức vị Lỗ vương nên không có uy nghiêm gì.

Bằng không thì.

Loại chuyện mạnh mẽ xông vào trong Vương phủ rồi chém giết thái phi này giống như việc hung hăng đánh mặt Đế Khốc, đám thuộc hạ há có thể hòa đàm dễ dàng như vậy?

"Hô. . ."

Đế Khốc hít sâu một hơi, cưỡng ép kiềm chế lửa giận trong lòng, lặng lẽ mở miệng:

"Mạc đạo chủ, ngươi xông vào Vương phủ, chém giết thái phi là sự thật, cho dù về tình về lý thì Toàn Chân đạo cũng nên cho bổn vương một cái công đạo."

"Đương nhiên."

Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, thuận thế mở miệng:

"Lần này là do Mạc mỗ quá xúc động, thật là không nên, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa, sau này nếu như vương gia có gì phân phó, tại hạ tuyệt đối sẽ không chối từ."

Nói xong liền chắp tay thi lễ.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm cũng theo đó mà buông lỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận