Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 546. Kinh Doanh

Chương 546. Kinh Doanh


Người dịch: Whistle

Lúc ban đêm, Hàn Nghiệp mới thản nhiên trở về thảo đường.

"Phu quân."

Một vị nữ tử cất bước nghênh đón:

"Xử lý xong rồi sao?"

"Ừm." Hàn Nghiệp gật đầu, xoa mi tâm bước vào hậu đường, sau đó ngồi xuống ghế dựa rồi nói:

"Thời gian ăn nhờ ở đậu thật sự là không quá tốt, may mà cả ba tiệm thuốc đều đã không có ý kiến."

"Vậy à." Nữ tử nắn vai cho ông ta, cười nói:

"Thiếp còn tưởng rằng bọn hắn sẽ không chấp nhận Mạc đạo hữu, lại muốn phu quân làm ác nhân thêm một lần."

Thảo đường chuyên buôn bán thảo dược, nhưng cũng không phải một nhà độc đại, mà là phụ thuộc vào tam đại tiệm thuốc.

Hàn Nghiệp còn chẳng có căn cơ gì, vào một số thời khắc còn phải làm một chút chân chạy việc vặt cho tiệm thuốc.

Giống như lần này.

Ông ta đã đuổi đi một vài người có ý định nhúng tay vào dược hành trên Đằng Tiên đảo.

"Mạc đạo hữu không phải người thường." Hàn Nghiệp lắc đầu, nói:

"Hắn đã Đạo cơ hậu kỳ."

"Hả?" Động tác trên tay nữ tử ngừng lại, ánh mắt kinh sợ:

"Xem ra trên đảo lại có thêm một vị Luyện Đan đại sư, Đạo cơ hậu kỳ, khó trách."

Cho dù là tam đại tiệm thuốc cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội một vị Đạo cơ hậu kỳ Luyện đan đại sư.

"Đúng rồi." Hàn Nghiệp lấy ra hai bình đan dược rồi nói:

"Nàng xem thử đi, đây là Thanh Linh đan và Hồi Long Bảo đan mà Mạc đạo hữu luyện chế."

"Ừm." Nữ tử nhận lấy hai bình đan dược.

Đợi khi mở miệng bình ra, nàng lập tức nhướng mày, sau đó vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng, đổ đan dược ra tinh tế dò xét.

"Như thế nào?"

Hàn Nghiệp hiếu kì hỏi: "Nương tử cũng là cao thủ Luyện đan, không biết nương tử đánh giá như thế nào về trình độ luyện chế Linh đan của Mạc đạo hữu?"

"Người này. . . Cực kỳ cao minh!" Ánh mắt nữ tử lấp lóe, nói:

"Thanh Linh đan phẩm chất hoàn mỹ, Đan khí ngưng tụ, nếu như thiếp đoán không sai, số lượng một lò xuất đan của hắn sẽ cao hơn ta."

"Đúng vậy." Hàn Nghiệp gật đầu:

"Mạc đạo hữu luyện đan sẽ thu ba thành phí trước, đây là số đan dược còn lại."

"Nhưng vẫn nhiều hơn người khác."

Hàn Nghiệp vốn cho rằng Mạc Cầu đang khách khí, vì nể mặt mình nên không thu phí.

Bây giờ xem ra. . .

Cũng không phải là vậy.

"Hồi Long Bảo đan này càng cao minh hơn." Trong tay nữ tử nắm một viên bảo đan, híp mắt cẩn thận quan sát:

"Viên đan này trải qua Chân hỏa thiêu đốt, tam chuyển mà thành, chuyện này đòi hỏi kỹ năng khống hỏa của Luyện Đan sư phải vô cùng tinh chuẩn."

"Mà một viên bảo đan này. . ."

"Linh văn phồn mà không tạp, mật mà không loạn, tựa như thiên thành, sợ là đã trải qua Chân hỏa lục chuyển."

"Nói thật, trong những đan sư dưới Tông sư Kim Đan thì thiếp chưa bao giờ thấy được thành phẩm như vậy!"

"Không nói cái khác, chỉ riêng thuật khống hỏa của vị Mạc đạo hữu này đã không kém hơn Tông sư Kim Đan!"

Nói xong liền lộ mặt sợ hãi thán phục.

"Càng là như vậy!" Hàn Nghiệp đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng.

Thê tử của ông ta có xuất thân đan dược thế gia, còn là một vị cao thủ đan đạo, đánh giá vừa rồi càng là kinh người.

"Dược lực như thế nào?"

"Ừm." Nữ tử lộ vẻ trầm ngâm:

"Dược hiệu mạnh hơn Hồi Long Bảo đan thường gặp khoảng ba phần mười, lại rất ít đan độc."

"Có thể liên tục phục dụng!"

"Như vậy à. . ." Nghe vậy, vẻ kích động trên mặt Hàn Nghiệp lại biến mất không ít.

"Phu quân, chàng không nên xem thường ba thành này." Nữ tử thấy thế liền nhíu mày, nói:

"Loại bảo đan vốn đã thưa thớt, gia tăng một thành dược hiệu thôi cũng đã là rất có năng lực rồi."

"Ta minh bạch." Hàn Nghiệp gật đầu:

"Chỉ là, nàng có biết viên bảo đan này có giá thế nào không?"

"Bao nhiêu?" Nữ tử sững sờ.

"Gấp hai lần bảo đan thường!" Hàn Nghiệp thở dài nói:

"Tuy rằng đan dược rất tốt, giá cả nhưng cũng không ít, cho dù là chúng ta cũng không sẽ cam lòng."

Nữ tử yên lặng:

"Vị Mạc đạo hữu này luyện đan thu phí đã cao, ngay cả đan dược cũng bán mắc như vậy."

"Hắn định kinh doanh như vậy sao?"

"Cũng chưa chắc là không được." Hàn Nghiệp nghĩ nghĩ, nói:

"Chẳng qua, những người tu hành như chúng ta đương nhiên sẽ không phải là khách hàng mà Mạc đạo hữu đang nhắm đến."

"Cũng đúng." Nữ tử gật đầu, lại cười khẽ:

"Khó trách tam đại tiệm thuốc không có ý kiến gì, sợ là bọn hắn cũng không xem trọng Mạc đạo hữu."

"Đúng vậy!" Hàn Nghiệp gật đầu:

"Sắc trời đã tối, hôm nay mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừm."

Đèn tắt, tiếng xột xoạt vang lên.

. . .

Từ sau khi Hàn Nghiệp đến bái phỏng thì chuyện kinh doanh của hiệu thuốc Thanh Nang cũng dần đi vào quỹ đạo.

Bất quá.

Bởi vì hiệu thuốc không có nhiều loại đan dược, giá thì đắt, cho nên chuyện làm ăn cũng không mấy suôn sẻ.

Mà tam đại tiệm thuốc thì lại sai người tới thu mua một chút Linh dược, có lẽ là muốn kiến thức một phen.

Nhoáng một cái đã mấy tháng trôi qua.

Trên đường dài, dòng người cuồn cuộn.

Hàn Phái Văn đang đi trước dẫn đường cho Mạc Cầu đến một nhà tửu lâu ở cuối đường, trên đường đi nàng đều gục đầu xuống, không dám nhìn Mạc Cầu.

"Vẫn không bán được gì sao?"

"Ừm." Phái Văn lộ vẻ ảm đạm:

"Tiền bối, là chúng ta không tốt."

"Không sao." Mạc Cầu thì lại ra vẻ tùy ý:

"Hai lô đan dược này đã đủ để bán hơn một năm rồi, không cần phải vội vã nhất thời."

"Thế nhưng là. . ." Phái Văn ngẩng đầu, nói:

"Trong tháng này, chúng tôi chỉ mới bán được hai hạt đan dược, thực sự hổ thẹn với thù lao mà tiền bối cho."

Đồ vật bán đi, khấu trừ chi phí, thậm chí còn không đủ tiền công của mấy người trong hiệu thuốc.

Phái Văn không phải lo lắng chủ gia bồi thường tiền.

Mà là không muốn bởi vì kinh doanh bất thiện mà làm cho mình mất đi việc nhẹ lương cao này.

"Vừa mới bắt đầu thì rất bình thường." Mạc Cầu mở miệng:

"Đợi khi sau này dần dần có danh khí thì khách hàng sẽ tự tìm tới cửa, há có vừa bắt đầu liền ăn thành mập mạp."

"Tiền bối." Phái Văn nghĩ nghĩ, nói:

"Thực ra có không ít người mộ danh đến nhờ tiền bối luyện chế đan dược, nhưng khi nghe giá tiền thì đa số đều lựa chọn từ bỏ."

"Không thể. . ."

"Thu ít một chút sao?"

Nếu như Mạc Cầu có thể hạ giá, nàng dám cam đoan, khách đến hiệu thuốc sẽ nối liền không dứt.

"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ, trong mắt lóe lên hồi ức:

"Có một vị tiền bối đã từng dạy ta, phải biết rõ thứ mình muốn là cái gì, đừng có bị thứ khác che đậy hai mắt."

Thấy Phái Văn không hiểu, hắn tiếp tục nói:

"Có một vị tiền bối tông môn, thiên phú tu hành không kém, thuật luyện đan thì càng tinh diệu."

"Đồng môn nghe vậy liền nhao nhao đăng môn bái phỏng, thỉnh cầu tiền bối luyện chế đan dược, còn muốn trả thù lao."

"Người tới đều là bạn tri kỉ, hảo hữu, thân quyến, tiền bối không nhẫn cự tuyệt, cho nên liền đồng ý."

"Nhưng luyện đan lại cực kỳ hao phí tâm thần, vả lại muốn luyện thành một lò đan nhanh thì mười mấy ngày, chậm thì mấy năm, dần dà, việc tu hành của tiền bối liền hạ xuống."

"Chỉ bất quá trăm năm, từ một người có hi vọng đại đạo lại hóa thành một nắm cát vàng."

"Mà những người đăng môn bái phỏng kia, bởi vì phục dụng đan dược, nên người người đều chứng được Đạo cơ, lại có thêm duyên thọ."

Phái Văn chớp chớp đôi mắt đẹp, chậm rãi gật đầu:

"Vãn bối minh bạch."

"Đáng tiếc!"

Nàng than nhẹ một tiếng, vẻ mặt uể oải:

"Thiên phú của vãn bối và muội muội không tốt, vô vọng đại đạo."

"Vậy thì chưa chắc." Mạc Cầu nhìn nàng một chút, nói:

"Hai người các ngươi là nhất thai song sinh, nhục thân suy yếu, Thần hồn ràng buộc quá sâu, nhưng Nguyên Thần lại giống như nhất thể, nếu như có thể tìm được Công pháp phù hợp, không chừng tiến giai còn nhanh hơn những người khác."

"Thật sao?" Hai mắt Phái Văn sáng lên.

Lúc nàng tu hành thì luôn có thể cảm nhận được khí tức của muội muội trong người, làm cho khí tức của bản thân hỗn loạn.

Hai người ảnh hưởng lẫn nhau, làm cho ai cũng không tu hành được.

May mà quan hệ của hai người không tệ, chưa từng trở mặt thành thù, nếu không sẽ càng hỏng bét.

"Ta còn có thể lừa một hậu bối như ngươi hay sao?" Mạc Cầu lắc đầu:

"Mặc dù loại công pháp này hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, ngươi ở trong hiệu thuốc cũng có thể nghe ngóng một ít."

Thật ra trên tay hắn liền có mấy môn.

Chẳng qua đều là bí pháp song tu của tà đạo, khó nhập chính đồ, trừ phi có một trong hai người này nguyện ý hi sinh bản thân để thành tựu người khác.

"Vâng!" Tinh thần Phái Văn chấn động, đồng thời đưa tay chỉ về phía trước:

"Tiền bối, đến rồi!"

Đăng Tiên cư.

Tửu lâu nổi danh trên đảo.

. . .

"Tiền bối!"

"Mạc đạo hữu!"

Đã có ngươi sớm chờ ở trên tửu lâu.

Thái Dật Tiên, Tư Đồ Hủ, còn có Vân tiên sư, đều nhìn Mạc Cầu với ánh mắt kinh ngạc, thái độ cũng không giống như trước đây lắm.

"Nghe nói đạo hữu thành tựu Đạo cơ hậu kỳ, ta còn có chút không tin, hôm nay gặp mặt, quả thật như thế." Ánh mắt của Vân tiên sư cực kỳ phức tạp, có kinh có thán, chắp tay thi lễ nói:

"Chúc mừng đạo hữu lại tiến một bước trên con đường đại đạo!"

Mặc dù với niên kỷ của Mạc Cầu thì việc tiến thêm một bước gần như không có khả năng.

Nhưng nếu như hắn đồng ý giai nhập những thế lực mời chào, ngày khác cũng là một phương đại hào.

"Đa tạ!" Mạc Cầu chắp tay:

"May mắn mà thôi."

"Tiền bối, mời ngồi." Thái Dật Tiên vội vã chào hỏi:

"Vãn bối đã đưa tin cho Cơ cô nương rồi, không lâu nữa nàng sẽ đến đây, nghe nói có thể đảo chủ cũng sẽ tới."

Nói đến đây, trên mặt y không khỏi lộ ra vẻ kích động.

Ánh mắt khi nhìn về phía Mạc Cầu cũng trở nên bất đồng.

Đạo cơ hậu kỳ Luyện đan đại sư, cho dù là Cơ đảo chủ cũng phải chiêu đãi như khách quý.

"Cơ đảo chủ bận rộn sự vụ, há có thể lao động đại giá." Mạc Cầu lắc đầu:

"Chúng ta đều đã đồng hành một đoạn đường, cũng không phải người ngoài, khách khí như vậy làm gì, tùy ý là được."

"Vâng, vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận