Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 604. Truyền Tống Trận

Chương 604. Truyền Tống Trận


Người dịch: Whistle

Một khi có thể luyện hóa được Linh hỏa Thượng phẩm, dung nhập vào trong Đan hỏa, sẽ có chỗ tốt không nhỏ đối với thực lực của hắn.

Nhưng mà.

Mạc Cầu đã luyện hóa quá nhiều Linh hỏa, dần dần đã vượt qua cực hạn của huyết mạch khống hỏa, cho nên càng về sau thì thực lực sẽ càng khó gia tăng.

Nhất là những Linh hỏa mà hắn luyện hóa đều không giống nhau, đặc chất cũng khác nhau, có những cái còn tương xích lẫn nhau, nếu như muốn khống chế như ý thì càng gian nan hơn.

Tuy nói thuật khống hỏa hiện giờ của hắn đã không yếu, nhưng dù sao cũng không có truyền thừa đỉnh tiêm.

Từ điểm đó liền có thể thấy được chỗ tốt của việc xuất thân đại tông môn.

Sau khi tiến giai Kim Đan, Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết và Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân do Thái Ất tông truyền xuống vẫn còn có thể tiếp tục dựa vào.

Tuy rằng thuật khống hỏa đã được gia trì nhiều lần, nhưng vẫn có chút không đáng kể.

Đây cũng nguyên nhân mà hắn cần cấp một môn truyền thừa hệ Hỏa đỉnh tiêm, nếu không thì thật là quá lãng phí thiên phú khống hỏa đỉnh tiêm trên người.

"Thật là không ngờ!"

Trong lúc hắn đang trầm tư, Trúc lão vuốt râu than nhẹ:

"Tuy rằng ta biết đạo hữu Pháp lực cao thâm, nhưng lại không ngờ rằng ngay cả Ngân Xà Điếu Tẩu Chu Thế Chương cũng chết trong tay đạo hữu."

"May mắn mà thôi."

"Chuyện này không thể nào nói là may mắn được."

Trúc lão lắc đầu liên tục.

Ông ta đã từng bắt qua một trong tứ đại trưởng lão của Ma Y Giáo, cho nên biết bọn chúng khó chơi cỡ nào, trong Kim Đan sơ kỳ hầu như là khó gặp được đối thủ.

Vậy mà vị Mạc đại tiên sinh ở trước mặt này không chỉ có thể chiến thắng, thậm chí còn có thể chém giết tại chỗ.

Sợ là. . .

Thực lực sẽ không yếu hơn Kim Đan trung kỳ.

Dù sao sau khi tiến giai Kim Đan thì thọ nguyên sẽ dài hơn, người tu hành lại có nhiều át chủ bài, muốn đánh lui và chiến thắng đối thủ thì rất dễ, nhưng chém giết lại khó càng thêm khó.

"Nói đến Ma Y Giáo ngược lại làm cho ta nghĩ tới một chuyện." Mạc Cầu thu hồi Linh hỏa, thuận miệng nói sang chuyện khác:

"Ta từng gặp qua một người của Huyền Hỏa giáo, bên cạnh một vị truyền nhân có một vị lão bộc, hư hư thực thực tu hành công pháp của Ma Y Giáo."

"Ngô. . ."

"Tại hạ sở dĩ nhận biết người này là vì Chu gia giới thiệu."

"Nha!" Trúc lão nhíu mày, trong nháy mắt đã hiểu được ý trong lời nói của Mạc Cầu:

"Đạo hữu muốn nói Chu gia và Ma Y Giáo có một mối liên hệ lén lút không có ai biết sao?"

"Ta không nói như vậy." Mạc Cầu lắc đầu:

"Chẳng qua chuyện ngày đó thật sự là có chút trùng hợp, cũng bởi vì chuyện này mà Mạc mỗ mới có hiềm khích với vị Kim Đan kia của Chu gia."

"Thật sao?"

Trên mặt Trúc lão lộ vẻ trầm tư.

. . .

Đợi khi Mạc Cầu rời đi, hậu điện lại có một người đi ra.

Người tới thân mặc hoa phục, ngũ quan đoan chính, khí chất cao quý, dậm chân bước tới giống như Đế vương trên nhân gian, giữa lông mày hiển rõ ý chí bễ nghễ.

"Trúc huynh."

Người tới chắp tay, tiếng nói như sấm:

"Huynh thấy vị Mạc đại tiên sinh này như thế nào?"

"Pháp lực cao thâm, thực lực bất phàm." Trúc lão thu liễm sắc mặt, nghiêm túc mở miệng:

"Giống như lời mà đạo hữu đã từng nói, người này chắc không phải là Tông sư Kim Đan mới đột phá, thậm chí ngay cả tính danh cũng đã ẩn giấu, cho nên muốn dò xét được ngọn nguồn của hắn sợ là không dễ."

"Bất quá thông thạo Luyện đan và thuật khống hỏa lại không phải giả."

"Đây là đương nhiên." Người tới gật đầu:

"Ngân Xà Điếu Tẩu cũng không dễ đối phó, ngay cả ta cũng không chắc có thể chém giết, vậy mà người này lại có thể làm được, thực lực tự không phải hạng hời hợt."

"Chỉ là không biết diện mục thật sự của hắn là ai?"

"Nếu đã che mặt thật thì đương nhiên là không muốn bị người biết." Trúc lão khẽ vuốt râu, chậm tiếng mở miệng:

"Cao huynh, huynh cũng không cần tìm căn hỏi đáy, chỉ cần hắn không lộ ra ác ý với chúng ta thì giao dịch cũng không sao."

Người tới rõ ràng là Tông sư Kim Đan tọa trấn nơi này.

Cao Trùng!

Một vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ, bối cảnh thâm hậu, giao du rộng lớn, trong số những đồng đạo gần đây, thanh danh của y không hề yếu hơn Trúc lão.

Cũng là nhân vật mấu chốt tham dự kiến thiết đạo trường lần này.

"Cũng thế."

Cao Trùng gật đầu, lại nói:

"Trúc huynh, huynh cảm thấy lời nói vừa rồi của vị Mạc đạo hữu này, chính là chuyện Chu gia đã âm thầm cấu kết với Ma Y Giáo có mấy phần là thật? Mấy phần là giả?"

"Ma Y Giáo giấu kín ở khắp nơi trong Bắc giang, nhiều năm như vậy đều không bị hủy diệt, nếu nói không có người mật báo thì lão hủ chắc chắn không tin." Trúc lão mở miệng:

"Sợ là ngay cả Quy phường của chúng ta cũng có ám tử của giáo phái này, dù sao Linh vật động nhân tâm, Ma Y Giáo chỉ cần chịu bỏ tiền thì chuyện này sẽ khó mà tránh khỏi."

"Nhưng Chu gia. . ."

Trúc lão lắc đầu, không nói thêm nữa.

"Chu gia chắc là sẽ không cấu kết với Ma Y Giáo, nhưng người của Chu gia thì lại không chắc." Cao Trùng sờ cằm, như có điều suy nghĩ:

"Bất quá cũng chưa chắc, vị Mạc đại tiên sinh này có xích mích với Chu Huyền Cảm, nếu như thuận miệng vu oan cho Chu gia vài câu thì cũng không tính là gì."

"Đúng rồi!"

Y đột nhiên nói:

"Trúc huynh cảm thấy chúng ta có thể mời chào được người này không?"

"Khó!"

Trúc lão không hề chần chờ, trả lời luôn:

"Người này không lộ chân dung, không rõ lai lịch, có lẽ sau lưng sẽ liên lụy đến phiền toái gì đó, có thể mượn lực, nhưng lại không dễ mời chào."

"Tuy rằng hiện giờ chúng ta đang cần dùng người, nhưng mà tốt nhất là nên cảnh giác với người này một chút."

"Ừm."

Cao Trùng gật đầu đồng ý.

. . .

Mây trắng lượn lờ phía chân trời, một mảnh lá xanh lắc qua lắc lại trên không trung, mặt lá run nhẹ, mỗi lần lắc lư đều bay về phía trước xuất trăm trượng.

Lá xanh dài chừng một trượng, trên đó đang chở hai người, một nam một nữ.

Chính là Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch.

Chẳng qua lúc này Mạc Cầu cũng không còn là Mạc đại tiên sinh nữa, mà là Mạc trưởng lão đến đây Quy phường dạo chơi, sau đó 'ngẫu nhiên' gặp được Chưởng môn của Phái Thương Vũ.

"Thật không ngờ. . ."

Trong đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch có vầng sáng lưu chuyển, nàng ung dung mở miệng:

"Hơn hai trăm năm không gặp, sư đệ đã chứng được Kim Đan, thật sự là đáng mừng."

"Còn nhớ năm đó ở trong bí địa, ta đã tiến giai Đạo cơ sớm hơn sư đệ mấy năm, nhưng hiện giờ ta lại tụt hậu hơn sư đệ."

"Không!"

Nàng lắc đầu, giọng điệu cảm khái:

"Sợ là ta mãi mãi cũng không thể đuổi kịp sư đệ."

Nàng không hề nhắc đến chuyện cám ơn, cũng chưa từng nói là sẽ báo đáp, ngữ khí bình bình đạm đạm, giống nhau hai người chỉ vừa mới tách ra không lâu.

Cảm giác lạ lẫm hơn hai trăm năm không gặp cũng bị xem nhẹ một cách vô thức.

"Chẳng qua chỉ là đi đầu một bước mà thôi." Mạc Cầu cười nhạt:

"Bây giờ sư tỷ đã lấy được Linh dược, ngày khác cũng có thể Kim Đan, giống như năm đó, sư tỷ cũng đã nói là ta nhất định có thể tiến giai Đạo cơ."

"Ta cũng rất tin tưởng sư tỷ."

"A. . ." Vương Kiều Tịch lắc đầu, bỗng nhiên bật cười:

"Thật ra."

"Lúc đó ta nói như vậy là đang an ủi sư đệ, dù sao nếu như lúc đó sư đệ không thể lên cấp thì ta cũng không thể ra được Bí cảnh."

Nhớ đến chuyện tính toán chi li năm đó, nàng lại không khỏi cười thành tiếng.

"Vậy à." Mạc Cầu lơ đễnh:

"Vậy bây giờ sư tỷ không có lòng tin với bản thân mình sao?"

"Ta. . ."

Vương Kiều Tịch nheo mắt, ngưng thị phương xa.

Thật lâu sau.

Nàng mới nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, trên mặt hiện ra sự thoải mái, ánh mắt còn lộ ra vẻ bình tĩnh.

"Cả đời này của ta đều nhận ân tông môn, không thể báo đáp, chỉ mong có thể trọng lập Phái Thương Vũ, kéo dài truyền thừa cho tông môn."

"Thứ hai."

"Chính là chưa gặp lại cố nhân, trong lòng tưởng niệm, khó mà tiêu tan."

"Mà nay!"

Nàng hít sâu một hơi, xoay người, nhắm mắt than nhẹ:

"Tông môn đã lập, cho dù không thể thành công, nhưng sau mấy chục năm này cũng có thể bảo hộ truyền thừa, không thẹn với giao phó của tiền bối vào lúc lâm chung năm đó."

"Người. . ."

"Ta cũng đã nhìn thấy."

"Trong lòng, đã không còn tiếc nuối!"

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, trong cảm nhận của hắn, trạng thái trên người đối phương làm cho hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, lập tức nhẹ gật đầu, thu hồi ánh mắt:

"Sư tỷ đã có thể buông bỏ tạp niệm thì nhất định có thể công thành, ở đây ta chúc mừng sư tỷ đại đạo hữu thành trước."

"Được hay không được thì cũng không nuối tiếc, đúng là nên chúc mừng." Vương Kiều Tịch nở nụ cười, như gió xuân ấm áp, làm cho lòng người thư sướng:

"Đợi khi trở lại tông môn, không bằng chúng ta uống một chén đi, Mạc trưởng lão?"

"Đương nhiên là được." Mạc Cầu cười chắp tay:

"Thực ra ta còn có một chuyện muốn nhờ sư tỷ hỗ trợ?"

"Nói nghe một chút." Vương Kiều Tịch vung tay lên, vẻ mặt hào sảng:

"Chỉ cần ta có thể làm được thì tuyệt đối không chối từ."

Mạc Cầu mở miệng: "Ta muốn mượn Truyền tống trận của Chân Tiên Đạo để truyền tin cho Thái Ất tông."

"Truyền tống trận?" Vương Kiều Tịch nhướng mày, vô thức nói:

"Sư đệ, Vân Mộng Xuyên cách Chân Tiên Đạo đường xá xa xa, muốn khởi động một lần Truyền tống trận thì phải tiêu tốn không nhỏ, nếu như không có đại sự thì tuyệt đối không thể mở ra."

"Ngay cả người của Chân Tiên Đạo cũng đều cực kỳ thận trọng."

"Không sao." Mạc Cầu nói:

"Ta chỉ truyền đi một số tin tức, không cần truyền thứ gì qua, cho dù có hao phí thì cũng không sao, ta sẽ có gắng gom góp."

"Ngô. . ." Trên mặt Vương Kiều Tịch lộ vẻ trầm ngâm, lặng lẽ thu hồi ý cười cũng, nhỏ giọng nói:

"Sư đệ, chuyện đưa tin thì ta có thể làm được, nhưng tin tức mà sư đệ muốn truyền đi sẽ không thể giấu giếm được, vả lại phí tổn còn cực kỳ đắt đỏ."

"Đại giới. . ."

"Cho dù là chỉ truyền qua một trang giấy thì có thể cũng cần một món Pháp bảo, đệ phải suy nghĩ cho kĩ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận