Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 597. Tập Hợp

Chương 597. Tập Hợp


Người dịch: Whistle

"Có chút không đúng!"

Trong ngõ tối, một người nhỏ giọng mở miệng:

"Lúc này thì ả Vương Kiều Tịch kia hẳn là nên rời khỏi phường thị, thất vọng quay về mới đúng, nhưng bây giờ lại tỏ ra mừng rỡ, giống như là có thu hoạch gì đó vậy."

"Trúc lão của nơi này có lai lịch bí ẩn, thực lực cũng thâm bất khả trắc, giao du rộng lớn, nghe nói đang lén lút mưu đồ chuyện gì đó, không sợ Giáo chủ cũng rất bình thường." Một nữ nhân khác lộ vẻ mặt trầm ngâm, nói:

"Tuy nói có Linh vật cũng chưa chắc có thể Kết Đan, nhưng mà việc đã đến nước này, chúng ta vẫn là truyền tin tức về rồi tính."

"Không sai."

Hai nữ gật đầu, đưa tay từ trong Túi Trữ Vật lấy ra một miếng ngọc giản, bấm tay điểm nhẹ muốn truyền tin về.

"Các ngươi đang làm gì?"

Đột nhiên, một giọng nói đạm mạc vang lên bên tai.

Hai nàng chỉ cảm thấy trên tay buông lỏng, ngọc giản đưa tin đã biến mất không còn tăm hơi.

.......

Trải qua mấy ngày tu chỉnh, nhờ một người dẫn đường, Vương Kiều Tịch đã đến được một tòa đình viện nằm ở rìa phường thị, trong đình viện đã có ba người đang chờ sẵn ở đó.

Hai nam, một nữ.

Nữ tử khí chất đoan trang, mặt mày nhu hòa ý cười, một đôi mắt đẹp tựa giống như lưu ly bảo châu, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ra quang huy rạng rỡ, cực kỳ thần dị.

Một ông lão cầm cây phất trần trong tay, có để râu ba tấc, đạo cốt tiên phong.

Người còn lại là một người đàn ông trung niên, cách ăn mặc giống như văn sĩ, đầu đội túc quan, chân đạp mãng hài, trong tay cầm một thanh ngọc phiến, thỉnh thoảng gõ vào lòng bàn tay, trong miệng đang nói đó.

Ba người này cũng không hề ẩn giấu khí tức, tất cả đều là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.

Nhất là vị trung niên văn sĩ kia, khí tức ngưng nhiên, thông thấu, mọi cử động đều lộ ra vẻ huyền diệu, đã là Đạo cơ Viên mãn.

Khi ba người nhìn thấy Vương Kiều Tịch thì ánh mắt đều sáng lên.

Chỉ thấy hôm nay nàng mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, chân đạp giày vải có thêu Linh văn, mái tóc dài đen như đang xõa ở sau lưng.

Da thịt hơn hẳn tuyết lành, lại như bạch ngọc không tì vết, đôi mắt đẹp như nước mùa xuân, lại chất chứa ngàn tình vạn oán, đạo bất tẫn tố bất hoàn.

Nàng đang dậm chân đi tới, phiêu nhiên xuất trần, khí chất hào phóng hào hiệp, rõ ràng trên người không vật dụng phồn hoa tô điểm, nhưng lại như có ngàn vạn tơ lụa vây quanh.

Mà khí tức trên người. . .

Đạo cơ Viên mãn!

Ẩn ẩn có một cỗ âm dương tuần hoàn, lặp đi lặp lại không dứt.

"Vị đạo hữu này rất lạ mặt nha." Ông ta khẽ vung phất trần, chắp tay một cái:

"Bần đạo Vô Trần, là Quan chủ của Giang Đô quan, gặp qua đạo hữu."

"Trường Nhạc Bang Phạm Nhân Long, gặp qua tiên tử." Trung niên văn sĩ cũng chắp tay thi lễ, nói:

"Không biết tiên tử xưng hô như thế nào?"

"Phái Thương Vũ Vương Kiều Tịch." Vương Kiều Tịch quét mắt nhìn ba người, đối với việc cần làm lần này cũng an tâm hơn một chút:

"Gặp qua các vị đạo hữu."

Có nhiều cao thủ như vậy đi cùng, nghe nói còn có một vị Tông sư Kim Đan tọa trấn, cho dù gặp được vấn đề thì hẳn là cũng có thể giải quyết.

"Phái Thương Vũ. . ." Vị nữ tử kia lộ vẻ trầm tư, nói:

"Ta nhớ được môn phái này, vừa được thành lập trước đó không lâu, ở phụ cận Tống gia, Vương Kiều Tịch, đạo hữu có phải là Chưởng môn của Phái Thương Vũ không?"

"Không sai." Vương Kiều Tịch gật đầu.

"Xem đến ta nhớ không lầm." Trên mặt nữ tử lộ ra nụ cười khẽ, gật đầu ra hiệu:

"Ta tên Ngọc Thanh, chính là Trưởng công chúa của Trạch quốc, cũng là Trưởng lão của Huyền Tâm tông, không thường đấu pháp với người, lần này mong rằng Vương chưởng môn đảm đương nhiều hơn."

"Công chúa khách khí." Vương Kiều Tịch cúi người hành lễ:

"Đã là đồng đạo thì nên giúp đỡ lẫn nhau."

"Nói đúng lắm." Vô Trần đạo trưởng cười gật đầu, lập tức hỏi:

"Bất quá chư vị có biết chúng ta được tiền bối mời đến đây để làm gì không?"

Xem ra vị trưởng lão này cũng vừa mới tới.

"Theo Phạm mỗ biết, lần này là muốn chúng ta đi tiêu diệt một cứ điểm của Ma Y Thần Giáo." Phạm Nhân Long run tay mở cây quạt xếp ra, nói:

"Ma Y Thần Giáo làm nhiều việc ác, dùng tà pháp hại người, các tông các phái đã có chung nhận thức, một khi phát hiện, chém tận giết tuyệt."

"Lần này, cũng là như vậy."

"Ma Y Thần Giáo." Vương Kiều Tịch nhíu mày:

"Hình như giáo này có quan hệ với yêu tộc."

"Không sai." Ngọc Thanh gật đầu:

"Nghe nói Giáo chủ của Ma Y Thần Giáo là một dị loại nhân yêu kết hợp, kẻ này xuất thân thấp hèn, không được gia tộc mẹ đẻ chào đón, tuổi nhỏ đã chịu đủ tra tấn, làm cho tâm tính của gã ta khác hẳn với người thường, sau này nhân duyên tế hội chứng được Nguyên Anh, lập ra Ma Y Thần Giáo này."

"Bất quá bởi vì phương pháp tu hành của gã ta rất quỷ dị, tâm tính hung tàn, khiến cho chư vị Chân Nhân liên thủ diệt sát ở Hỗn Loạn vực, Ma Y Thần Giáo không gượng dậy nổi, bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, ở địa giới Bắc giang này vẫn là một đại u ác tính."

"Ngọc Thanh Công chúa quả thật bác văn quảng thức." Phạm Nhân Long mở miệng:

"Nguyên nhân chúng ta đến đây lần này có hai, một thì đương nhiên là trảm yêu trừ ma, thứ hai vì khai cương khoách thổ."

Lời này vừa ra, sắc mặt của mấy người đều không khỏi khẽ biến, trong tràng cũng yên tĩnh lại.

Trước đó Vương Kiều Tịch còn không hiểu.

Nhưng mấy ngày gần đây nàng vẫn luôn đi dạo trong phường thị, nên có nghe được một chút tin tức.

"Bắc giang rộng lớn, nhiều Linh địa đều nằm ở trong Bắc Xuyên đảo vực, nhưng mà chỗ này đã có Cửu Giang minh và tứ đại gia tộc, không có chỗ để người khác đặt chân." Vô Trần đạo trưởng chắp tay, nói:

"Hiện giờ có chư vị Tông sư tiền bối nguyện ý dọn sạch hỗn loạn ở khu vực gần đây, đổi lấy một phương an bình, chính là việc tạo phúc chúng sinh, tất nhiên là đại thiện."

Những người khác cười mà không nói.

Vương Kiều Tịch cũng không tỏ thái độ.

Mặc dù khi lập ra Phái Thương Vũ thì nàng cũng đã khảo sát Bắc giang này một hồi lâu, nhưng chắc chắn là tin tức của nàng sẽ không rõ bằng những người này.

Bắc Xuyên đảo vực cũng tốt, nơi đây cũng được.

Chỉ cần có thể dung được Phái Thương Vũ, để cho tông môn truyền xuống thì đều là bảo địa với nàng.

Về phần Cửu Giang minh và tứ đại gia tộc có cho phép Bắc giang xuất hiện một nơi không nằm trong vùng quản hạt của mình quản hạt hay không thì lại không có quan hệ gì với nàng.

Tự có đại nhân vật đi đau đầu.

"Khụ khụ. . ." Phạm Nhân Long ho nhẹ hai tiếng, nói sang chuyện khác:

"Chư vị có biết là vị tiền bối nào dẫn đội lần này không?"

"Nghe nói là một vị tán tu." Ngọc Thanh mở miệng:

"Trước đây cũng không có danh hào truyền ra, tự xưng là Mạc đại tiên sinh, nổi danh về thuật luyện đan, ta nghe nói hình như đấu pháp của tiền bối cũng rất lợi hại."

Là Công chúa Trạch quốc và Trưởng lão của Huyền Tâm tông, trong bốn người này thì nàng có bối cảnh mạnh nhất.

Tin tức hỏi thăm được cũng là những chuyện mà người khác không biết.

"Mạc đại tiên sinh. . ."

Cái tên này làm cho Vương Kiều Tịch vô thức nghĩ đến một vị cố nhân, chẳng qua chỉ là thoáng nghĩ qua một hồi liền lắc đầu ép xuống.

Không thể nào.

Mấy người cũng không dám nói nhiều về một vị Tông sư Kim Đan.

Dù sao nhân vật như vậy đều có thần niệm cường hãn, ai cũng không biết đối phương có nghe được hay không, có thể một câu nói trong lúc vô tình của mình liền đắc tội với quý nhân.

Mà mấy người này đều là Chưởng môn và Trưởng lão của các thế lực khác, cho nên có chung chủ đề.

Không biết đã qua bao lâu.

Đám người đang đàm tiếu giống như phát hiện được cái gì, vô thức ngừng lại câu chuyện, thu liễm biểu lộ trên mặt, đứng thẳng nhìn về phía chân trời.

"Bạch!"

Một vệt độn quang u lãnh, âm quỷ bỗng nhiên xuất hiện, bỏ qua Trận pháp trong viện lạc, hạ xuống trong tràng.

Người tới khoác một cái hắc bào, bên ngoài bọc một lớp âm khí như có như không, khuôn mặt giấu trong lớp áo bào u ám, làm cho người ta khó nhìn rõ tướng mạo.

Nhưng lại không che giấu khí tức trên người.

Hỗn Nguyên vô ngại, thông thấu như nhất, khí tức Kim Đan, tương hợp với thiên địa xung quanh, không cần thi pháp cũng làm cho bốn người hô hấp trì trệ.

Đây là sự áp chế tự nhiên về mặt cảnh giới.

Ở trước mặt đối phương, bốn người muốn chống cự thì chỉ có thi triển Thần thông và Pháp khí, còn chuyện muốn mượn nhờ thiên địa linh khí để thi pháp thì tuyệt đối không có khả năng.

Một giọng nói trầm thấp vang lên:

"Chính là bốn người các ngươi à?"

Giọng nói này. . .

Vương Kiều Tịch nhíu mày, trong lòng dâng lên một loại cảm giác cổ quái.

Hình như có chút quen thuộc?

Nhưng trong số rất nhiều Tông sư Kim Đan mà nàng từng gặp lại không có vị tiền bối nào có giọng nói tương tự.

"Hồi tiền bối, nếu như chỉ có bốn người thì chắc là chúng tôi." Phạm Nhân Long chắp tay trả lời, thái độ không kiêu ngạo không tự ti.

"Ừm." Người áo đen gật đầu:

"Trúc lão nói các ngươi các có bản lĩnh, chờ lát nữa sẽ dùng tới, nói nghe một chút."

Dù sao lát nữa phải cùng nhau động thủ đối địch, há có thể không biết được đồng bạn của mình am hiểu thủ đoạn gì.

"Vâng." Phạm Nhân Long gật đầu, nói:

"Vãn bối Phạm Nhân Long, sở trường về độn pháp, Ngự Kiếm thuật, đã ngộ Kiếm Quang Phân Hóa, Kiếm Khí Lôi Âm, có thể giải quyết một chút đối thủ."

"Không sai." Người áo đen gật đầu.

Mặc dù miệng nói không sai, nhưng trong giọng nói lại không có chút ba động nào.

Ngược lại là Vương Kiều Tịch, hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Phạm Nhân Long, nàng có chút bội phục chuyện Phạm Nhân Long có thể lĩnh ngộ hai môn tuyệt kỹ kiếm đạo,.

"Tiểu nữ tử Ngọc Thanh." Ngọc Thanh tiến lên một bước, nói:

"Vãn bối thuở nhỏ đã ưa thích nghiên cứu các loại Trận pháp, trong trận pháp nhất đạo hơi có tâm đắc, lần này phá trận có thể sẽ phát huy được công dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận