Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 746. Quỷ Vương

Chương 746. Quỷ Vương


Người dịch: Whistle

"Các ngươi thật to gan!"

Hai đạo quỷ ảnh từ trong đại điện trong thành xông ra, khí tức mạnh mẽ, có thể ngạnh kháng liệt diễm, một con Quỷ vật trong đó liền rống to:

"Bạch Cốt Đạo, các ngươi dám xuất thủ với Thừa Thiên Hầu, chẳng lẽ chán sống rồi sao?"

"Thừa Thiên Hầu!" Hồng Cốt dừng lại:

"Các ngươi là Quỷ tướng của Thừa Thiên Hầu?"

"Không sai!" Quỷ vật xác nhận, cả giận nói:

"Chủ thượng của bọn ta chính là Thừa Thiên Hầu, lần này phụng mệnh của Đông Bình quận chúa đến trông coi nơi đây, các ngươi dám phá hư nơi này, chắc chắn sẽ không thể buông tha!"

"Hầu gia, quận chúa. . ." Giọng nói của Hồng Cốt có phần không lưu loát.

Thừa Thiên Hầu, Đông Bình quận chúa, đều là những người xuất sắc nhất trong số hậu nhân của Lỗ Vương, thậm chí có thể sai khiến Thiên Quỷ hiệu lực cho họ.

Mỗi một người đều có thể là Lỗ Vương tương lai.

"Quỷ Đầu."

Hậu phương, Hắc Bạch Vô Thường liền vội vã nghiêng đầu, nhìn về phía Quỷ Đầu sắc mặt âm tình bất định, cả giận nói:

"Ngươi làm chuyện tốt!"

Sớm biết như vậy, chẳng thà bọn hắn tùy tiện lựa chọn một chỗ thông đạo, ít nhất thì hậu quả sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Mặc dù bọn hắn đều là tội phạm, nhưng cũng biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, mà hai vị này đều nằm trong hàng ngũ không thể trêu chọc.

Đắc tội với hai người này còn phiền phức hơn đắc tội với Tưởng Hậu.

"Việc đã đến nước này rồi, chư vị còn có lựa chọn nào khác hay sao?"

Mạc Cầu đáp xuống, quét mắt nhìn ngũ quỷ Bạch Cốt Đạo:

"Chuyện cũng đã xảy ra rồi, không ngại trảm thảo trừ căn, nếu như năm vị không có chỗ để đi, Toàn Chân đạo ta có thể an bài một chút."

"Im ngay!" Quỷ Đầu gầm nhẹ:

"Nếu như không phải là ngươi, bọn ta há sẽ gặp phải loại phiền phức này?"

"Là ngươi dò xét bất tường, há có thể trách tội người khác." Mạc Cầu lắc đầu:

"Mạc mỗ chỉ cầu một con đường, vốn cũng không muốn gióng trống khua chiêng, làm cho người chú mục như vậy, các hạ nên tự hỏi hỏi tại sao lại sơ sót như thế."

"Ngươi. . ." Quỷ Đầu biến sắc:

"Họ Mạc, ngươi muốn qua sông đoạn cầu sao?"

"Sông còn chưa qua, làm sao có thể đoạn cầu?" Mạc Cầu lại lắc đầu, đồng thời vung tay lên, vứt cho Hồng Cốt một cái Túi Trữ Vật căng phồng:

"Hồng đạo thủ, đây là thù lao mà Mạc mỗ đáp ứng các ngươi."

"Nếu đã đến được nơi này, không biết tiếp theo đạo hữu có tính toán gì không?"

Trải qua một phen chém giết, trong này chỉ còn sót lại một vài tên tạp binh, cộng thêm hai vị Quỷ tướng, cho dù chỉ một mình hắn cũng có thể giải quyết.

"Ngô. . ." Hồng Cốt trầm thấp nói, dùng ngón tay đầu nhéo nhéo Túi Trữ vật, cười nói:

"Chúng ta vốn là quỷ chạy trốn khắp nơi, nợ nhiều không lo, hôm nay lại thêm một chuyện thì thế nào, vả lại kết bạn với Mạc đạo là chuyện quan trọng hơn."

Nói xong liền vung tay lên:

"Các huynh đệ, dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta dẹp đường hồi phủ!"

"Được rồi!"

Thiên Nhãn nhẹ nhàng rơi xuống, mấy chục tia sáng đan xen quét ngang bốn phía, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tiễu sát Quỷ tốt.

Mạc Cầu nhấc thanh đao trong tay lên, ánh mắt nhìn về phía hai vị Quỷ tướng cuối cùng.

Sắc mặt của hai quỷ tướng đều trở nên âm trầm, liếc mắt nhìn nhau, tự biết hôm nay khó thoát một kiếp, đột nhiên cắn chặt răng, nổi giận gầm lên một tiếng rồi đánh tới.

"Đinh. . ."

"Đang!"

Mạc Cầu cầm đao vọt tới trước, đao quang lấp lóe.

Trong hai Quỷ tướng, một người cầm trường kích, một người vung vẩy xiềng xích, trường kích thế như khai thiên, xiềng xích trói buộc đại địa, Võ kỹ đều tinh diệu.

Chỉ đơn thuần dựa vào võ nghệ thì Mạc Cầu cũng không thể chiếm thượng phương.

Võ đạo rất phổ biến trong Âm gian, viễn siêu Dương thế.

Nhưng. . .

Trên Dương thế đấu pháp không chỉ xem tu vi, cận thân chém giết cũng không thể thiếu được, cái khác cũng chiếm không ít.

"Răng rắc!"

Bách Tịch Đao hiển lộ phong mang, đao qua, xiềng xích lập tức bị cắt đứt.

Bồ Đề diệp run rẩy trong cơ thể, tốc độ của Mạc Cầu lập tức tăng lên gấp bội, thừa dịp một con quỷ không kịp né tránh, đao quang lóe lên chém từ trên xuống dưới chợt.

Con quỷ cuối cùng cũng không có thể kiên trì bao lâu, bị Bách Tịch Đao điên cuồng bạo trảm đầu lâu.

"Mạc đạo chủ hảo thủ đoạn!"

Thân thể Hồng Cốt co lại, hóa thành kích thước của người thường, gật đầu ra hiệu với Mạc Cầu:

"Nghe nói người trên Dương thế bất thiện cận chiến, không ngờ rằng Mạc đạo chủ không chỉ Pháp lực cao thâm, thần thông cao minh, mà Võ kỹ cũng rất bất phàm."

"Không dám." Mạc Cầu thu đao:

"Không so được với chư vị."

"Ha ha. . ." Hồng Cốt cười sang sảng:

"Chúng ta cũng coi như quen biết một tràng, bất quá hôm nay phải âm dương tương cách, ngày khác không biết khi nào mới gặp lại, Hồng mỗ ở đây cung tiễn Đạo chủ."

"Đa tạ!"

Mạc Cầu cũng nhẹ nhàng thở ra, vung tay áo thả Doanh Thái Chân ra:

"Sau này có thể Mạc mỗ sẽ còn tới bái phỏng Hồng đạo thủ, mong rằng đạo thủ còn người bạn như ta."

"Nha!"

Quỷ hỏa trong mắt Hồng Cốt nhảy lên, chậm rãi gật đầu:

"Đương nhiên, ở trên Dương thế cũng có không ít thứ mà chúng tôi cần dùng đến, nếu như Mạc đạo chủ nguyện ý, đương nhiên là chúng tôi vui lòng kết giao bằng hữu."

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Đối với tại Mạc Cầu mà nói, có thể tìm được đồng minh trong chốn Âm gian đương nhiên là sẽ có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất là sau này khi tiến vào Âm gian thì cũng sẽ không giống như một con ruồi không đầu.

Đối với Hồng Cốt mà nói, kết bạn với Đạo chủ Toàn Chân đạo cũng là một đường lui.

Sau khi thanh lý xong đám tạp binh, nhóm người cất bước tiến vào đại điện.

Thông đạo đang ở hậu điện.

Luồng khí tức âm dương quán thông này đương nhiên là không thể giấu được cảm giác của những người ở đây.

Rẻ qua đại điện, Mạc Cầu đột nhiên khựng lại.

Ngũ quỷ Bạch Cốt đạo cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, đối mắt nhìn nhau, ngũ quỷ đều nhìn ra vẻ không hiểu trong mắt đối phương, không khỏi cẩn thận hơn.

"Ba. . . Ba. . ."

Tiếng vỗ tay phát ra từ một vị nam tử có khuôn mặt tuấn lãng, thân hình tráng kiện.

Nam tử mặc mãng bào xa hoa, đầu đội ngọc quan, đang đứng ở trước thông đạo, trên mặt đang nở nụ cười nhạt xem sang, thần sắc không nhanh không chậm.

"Hảo thủ đoạn!"

"Không đến nửa canh giờ mà đã giải quyết xong một tòa trọng thành, Mạc đạo chủ quả thật là hảo thủ đoạn, đương nhiên, các vị trong Bạch Cốt Đạo cũng là không kém."

"Bạch thúc, là ta nhìn lầm!"

"Thực lực của Mạc Cầu không yếu, nếu như nơi này không phải là Âm gian, sợ là chỉ một mình hắn ta cũng đủ để diệt sát mấy vạn Quỷ tốt trong thành này rồi." Một tiếng nói bằng phẳng từ cách đó không xa vang lên.

Từ hướng phát ra tiếng nói có một vị nam tử trung niên mặt trắng không râu đang chắp tay tới gần:

"Hầu gia không hề nhìn lầm Bạch Cốt đạo, chỉ là nhìn lầm Mạc Cầu mà thôi."

"Sai thì chung quy là sai." Nam tử lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Doanh Thái Chân, mắt hiện thâm tình, trong miệng còn than nhẹ:

"Thái Chân, là ta đến chậm."

"Ngươi. . ." Doanh Thái Chân biến sắc, nhìn đối phương một chút, lại nhìn Mạc Cầu một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, thân thể dựa về phía Mạc Cầu:

"Ngươi không nên tới."

"Đế Khốc!"

Hồng Cốt bỗng nhiên mở miệng:

"Chủ nhân của Thất Phi cung, ngươi vậy mà lại xuất hiện ở đây!"

Mặc dù Đế Khốc có địa vị siêu phàm, nhưng Hồng Cốt cũng không hề e ngại, dù sao phe mình người đông thế mạnh, đối phương tuy mạnh nhưng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ.

Nhưng. . .

Nam tử trung niên kia rõ ràng là một vị Quỷ Vương!

Cung chủ của Thất Phi Cung - Đế Khốc lại xuất hiện ở nơi này?

Hơn nữa còn mang theo một vị Quỷ Vương!

Sắc mặt của Bạch Vô Thường trở nên càng trắng hơn, Hắc Vô Thường thì tối sầm mặt, gương mặt của hai quỷ gò co rúm lại, đồng thời nhìn về phía Mạc Cầu:

"Là ngươi dẫn bọn hắn tới đây?"

"Rõ ràng." Trên mặt của Quỷ Đầu cũng lộ vẻ âm trầm:

"Mặt mũi của Mạc đạo chủ thật là lớn, có thể làm cho chủ nhân của Thất Phi cung tự mình ra mặt, nhưng các hạ tự tìm đường chết, thì cớ gì lại kéo theo bọn ta?"

"Mạc đạo chủ!"

Ngay cả giọng nói của Hồng Cốt cũng trở nên lạnh lùng:

"Đạo chủ cũng đã nói là sẽ không mang phiền phức tới!"

Nếu như y biết ngay cả chủ nhân của Thất Phi cung đều sẽ hiện thân đuổi theo, vậy thì Bạch Cốt đạo cũng sẽ không nhận việc này.

"Không phải ta." Mạc Cầu liếc nhìn Doanh Thái Chân, chậm rãi lắc đầu:

"Mặc dù tu vi của Mạc mỗ không mạnh, nhưng cũng rất có lòng tin là sẽ không bị người ngầm hạ thủ đoạn truy tung, cho dù là Quỷ Vương Âm gian cũng không được."

"Các hạ không bị, nhưng lại khó đảm bảo người bên cạnh sẽ không bị." Quỷ Đầu âm trầm mở miệng:

"Ta thấy vị nữ tử ở bên cạnh Đạo chủ có quan hệ không tầm thường với Cung chủ Thất Phi cung, có lẽ là do nàng ta đã chủ động liên hệ với người này cũng khó nói."

"Ta không có!" Doanh Thái Chân lắc đầu, sắc mặt phục tạp:

"Ta. . . Ta đã quyết định đi theo sư phụ quay về tông môn."

Về phần Lan di đã bị phế tu vi thì càng không có khả năng.

Mạc Cầu đã hạ thủ đoạn phong kín, loại bỏ khí tức dị chủng trên người bà ta.

"Thái Chân!" Đế Khốc mặc cho mấy người tùy ý trò chuyện, không nhanh không chậm, lúc này nghe được lời cả Doanh Thái Chân thì trên mặt cũng lộ ra vẻ động dung:

"Nàng đã không còn là người nữa, năm đó cũng đã tận tâm tận lực, không thẹn với nhân tộc, bây giờ còn đã bỏ qua ký ức một lần nữa làm quỷ, cần gì phải chấp nhập với lúc trước!"

"Nàng không nợ bọn hắn!"

Kì thực.

Nếu như không nhờ Doanh Thái Chân, năm đó gã ta liền mang binh san bằng Toàn Chân đạo, nói Doanh Thái Chân là ân nhân của nhân tộc trong động thiên Thượng Thanh Huyền U cũng không quá đáng.

Ít nhất thì gã ta cảm thấy như vậy.

"Không."

Đôi môi của Doanh Thái Chân run rẩy, ánh mắt lộ vẻ âu sầu:

"Ngươi tránh ra đi!"

Đế Khốc khẽ giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận