Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 555. Miệng Nói Tiếng Người

Chương 555. Miệng Nói Tiếng Người


Người dịch: Whistle

Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn vung tay lên, một tấm bia đá xuất hiện.

Trấn Thú Bia!

Bia đá có tổng cộng hai mặt, trên đó có một chút phù điêu dị thú, lớn nhất chính là một hình giống như giao long.

Chính là Trọng Minh Hỏa Mãng!

Những bức phù điêu này sinh động như thật, tinh tế quan sát sẽ thấy nó thật sự đang ngọ nguậy.

Cũng không biết từ khi nào mà tầng ngoài của bia đá đã xuất hiện thêm một chút khe hở, những khe hở này đang dần dần biến lớn.

Hiển nhiên.

Bia đá đã không đủ để trấn áp nhiều dị thú, Linh thú như vậy, đợi khi tấm bia này vỡ ra, cũng là lúc mà bọn chúng thoát khốn.

"Đáng tiếc. . ."

Mạc Cầu thở dài một tiếng, tiếc cho món Pháp khí sắp tổn hại này, sau đó cong tay búng một cái, thả ra một con Linh thú.

Không phải là Trọng Minh Hỏa Mãng, mà là một con ruồi nhặng lớn chừng ngón cái.

Kim Cương Hỏa Nhặng!

Mặc dù thực lực của con Linh thú này không mạnh, nhưng lại rất được tu sĩ Phật môn hoan nghênh.

Giá tiền cũng không rẻ.

Mạc Cầu cầm một ngọn đèn, gỡ ánh đèn xuống, sau đó liền phong ấn con ruồi này vào bên trong.

Ước lượng 'Ánh nến' đã được thắp lên một lần nữa, trên mặt hắn nở một nụ lộ cười nhạt, nhấc tay treo ở một bên.

Mạc Cầu lại nhìn về phía Trấn Thú Bia, sắc mặt lập tức ngưng tụ.

"Xuất!"

Linh quang phun trào, Trọng Minh Hỏa Mãng đã thu nhỏ hơn mười lần đang ở trước mặt hắn.

Còn chưa chờ Mạc Cầu động thủ thì nó đã há miệng trước:

"Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng!"

"Hả?" Mạc Cầu sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc:

"Ngươi biết nói chuyện?"

"Hồi bẩm thượng tiên." Trọng Minh Hỏa Mãng co ro thân thể, miệng lớn lúc mở lúc đóng, phát ra những âm thanh kỳ quái:

"Trước đây tiểu yêu từng đi theo một vị thượng tiên tu hành, chẳng qua chủ thượng đã tao ngộ kiếp nạn, bất hạnh vẫn lạc."

"Ta. . ."

"Tiểu yêu đành phải thay chỗ ở khác, giấu tại lòng đất tiềm tu, trăm ngàn năm qua chưa từng làm chuyện ác, mong rằng thượng tiên thủ hạ lưu tình!"

"Quả thật linh tính mười phần, cũng không có lệ khí." Mạc Cầu ngừng động tác, không nhịn được quan sát đối phương một hồi:

"Mạc mỗ chỉ nghe nói có loài khác thiên tư thông minh, có thể học tiếng người, thậm chí ngộ đạo tu pháp, biến hóa thành người, lần này lại là lần đầu thấy được."

Thật ra trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U cũng có vật tương tự.

Như cây hòe thành tinh, thảo trùng nhanh trí vân vân. . .

Nhưng thiên địa quy tắc trong đó khác hẳn với nơi này, dị biến căn bản vẫn là hồn phách của con người, không phải tới từ tu hành, không có loài khác có thể thật sự dựa vào thiên phú học được tiếng người.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con trường xà có thể miệng nói tiếng người, loại cảm giác này, ngược lại là có chút kỳ diệu.

"Thượng tiên." Trọng Minh Hỏa Mãng nở một nụ cười cực kỳ cổ quái, nói:

"Vạn vật có linh, chỉ cần khai khiếu thì đều có thể tu hành, đợi khi luyện hóa xương cổ liền có thể miệng nói tiếng người."

"Đương nhiên."

"Loài có cơ duyên này cũng không nhiều, ngược lại là có chút đại yêu có thể biến hóa hình người, nhưng đó không phải là thứ mà tiểu yêu có khả năng biết được."

"Thì ra là vậy." Mạc Cầu hiểu rõ, lông mày lại hơi nhíu lên.

Hắn bắt Trọng Minh Hỏa Mãng là muốn rút tinh huyết của đối phương để luyện chế huyết đan, nhưng bây giờ. . .

Nếu như phải hạ thủ với một dị loại có thể nói tiếng người thì lại làm cho hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Thượng . . Thượng tiên." Trọng Minh Hỏa Mãng nhìn mặt mà nói chuyện, thân thể vô thức co rụt lại, lắp bắp nói:

"Chỉ cần thượng tiên không giết tiểu yêu, tiểu yêu nguyện ý thần phục!"

"Không giết ngươi cũng được." Mạc Cầu trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.

Còn chưa chờ hắn nói xong, Trọng Minh Hỏa Mãng đã điên cuồng đập đầu xuống đất, rung động thùng thùng:

"Đa tạ thượng tiên, đa tạ thượng tiên!"

"Ngươi đừng vội." Mạc Cầu nhíu mày, nói:

"Ta tha cho ngươi một mạng, nhưng lại cần rút tinh huyết ở trên người ngươi, vả lại số lượng cũng không ít."

"A!" Trọng Minh Hỏa mãng lập tức cứng đờ.

Đối với một con Linh thú mà nói thì tinh huyết tương đương với căn bản của nó, rút đi tinh huyết sẽ làm cho thọ nguyên, thực lực, thậm chí là đẳng cấp của nó bị thoái hóa, hầu như sống không bằng chết.

"Ngoài ra."

Mạc Cầu tiếp tục mở miệng:

"Ta cần trồng một cái ấn ký vào trong Nguyên Thần của ngươi, nếu như ngươi đồng ý thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Trồng xuống ấn ký thì không đến mức sẽ khống chế ý thức của nó, nhưng lại có thể động niệm chưởng khống sinh tử của nó.

Nghe vậy.

Trọng Minh Hỏa Mãng mắt như tro tàn:

"Thượng tiên muốn nuôi tiểu yêu như súc vật để lấy huyết thực sao? Nếu như thế thì sống còn có ý nghĩa gì nữa, chẳng bằng chết đi cho xong việc."

"Mười năm!" Mạc Cầu mở miệng:

"Trong vòng mười năm, nếu như ngươi cam tâm thần phục, cung cấp tinh huyết cho ta, đến lúc đó ta sẽ thả ngươi rời đi."

Đến lúc đó, tinh huyết của Trọng Minh Hỏa Mãng có lẽ cũng đã vô dụng với Mạc Cầu.

"Mười năm!"

Hai mắt Trọng Minh Hỏa Mãng sáng lên.

Thời gian mười năm đối với người thường thì đương nhiên là cực kỳ dài, nhưng đối với dị thú có tuổi thọ trăm ngàn năm như nó thì lại không tính là gì.

"Thật chứ?"

"Ngươi có thể không tin."

"Tiểu yêu tin tưởng, tin tưởng!"

Trọng Minh Hỏa Mãng liên tục gật đầu.

Chỉ là mười năm, lấy thể lượng của nó, coi dù mỗi ngày đều rút ra Tinh huyết, cũng không phải là không thể nhịn.

Trên mặt Mạc Cầu cũng nở một nụ cười.

Mặc dù trực tiếp giết chết thì sẽ có thể lấy được rất nhiều tinh huyết, lại sau đó lại không còn nữa.

Nếu như nuôi nhốt thì sẽ có thể tiếp tục không ngừng đạt được tinh huyết thượng đẳng, còn có Linh thú hộ viện trông nhà.

Thực lực của Trọng Minh Hỏa Mãng có thể so với Đạo cơ hậu kỳ, có nó ở lại trong động phủ cũng bớt đi một chút phiền phức.

Cuộc giao dịch này, có thể nói là hai bên đều có lợi, ừm, có thể thôi!

Mấy tháng sau.

Trọng Minh Hỏa Mãng đang thoi thóp lùi về Hỏa mạch ở bên dưới động phủ chậm rãi điều dưỡng Khí huyết.

Mạc Cầu thì nhận được đại lượng Huyết đan, ngay cả tu vi đều cao hơn một bước.

Lại còn có niềm vui ngoài ý muốn.

Chủ nhân của Trọng Minh Hỏa Mãng là một vị tán tu, kiêm tu ba cả đạo Đạo, Phật, Tà, lại còn chứng được Kim Đan.

Thực lực có thể nói là kinh khủng.

Trọng Minh Hỏa Mãng mưa dầm thấm đất, mặc dù chưa từng được truyền thụ pháp môn thượng đẳng, nhưng cũng tập được một môn Thần thông của Phật môn.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao!

Cũng bởi vì môn Thần thông này đã trấn áp lệ khí trong lòng nó, nhiều năm qua vẫn luôn trung thực tiềm tu.

Mà nay, môn Thần thông này đã rơi vào trong tay Mạc Cầu.

Để trao đổi, Mạc Cầu truyền cho nó một pháp môn tu hành của Linh thú mà hắn ngộ ra được từ Vạn Linh Huyền Công.

Có thể nói là tất cả đều vui vẻ.

. . .

"Ông. . ."

Thạch môn động phủ mở ra.

Mạc Cầu thư triển thân cốt, chậm rãi đi ra, lập tức nhướng mày, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Ở đó có hai người đang quỳ rạp xuống đất, đầu lâu buông xuống, bụi đất bao trùm xung quanh, không biết đã quỳ bao lâu rồi.

"Tiền bối!"

Hầu Triệu nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Cầu thì hai mắt liền sáng lên, y vội vã dập đầu:

"Tiền bối cứu mạng!"

"Là các ngươi."

Mạc Cầu quét mắt nhìn hai người Hầu, Tiền, sắc mặt đạm mạc:

"Các ngươi đã không còn là người của tiệm thuốc này, cần gì phải đăng môn."

"Mạc mỗ cũng không thèm để ý tới lúc trước tại sao các ngươi lại rời đi, cũng không quan tâm hiện giờ đã gặp phải phiền toái gì, quay về đi!"

Nói xong liền khẽ vung tay áo, đang định rời đi.

"Tiền bối, tiền bối." Sắc mặt Hầu Triệu đại biến, vội vã lết hai chân tập tễnh tiến lên, trong miệng khỏi kêu rên.

Hai người bọn họ đã quỳ trước tòa động phủ này gần một tháng rồi, dù cho có tu vi trong người thì cũng sặp không cầm cự được nữa, gân cốt tê dại.

Chỉ đành vội la lên:

"Tiền bối, ngày đó chúng tôi rời đi thực sự là có khó khăn khó nói, mà nay lại càng là ăn bữa hôm lo bữa mai."

"Mong rằng tiền bối cứu mạng!"

"Chuyện này có quan hệ gì với ta." Mạc Cầu lắc đầu, vung tay áo chấn bay hai người, lạnh lùng nói:

"Nếu như có người muốn hại các ngươi, đến chỗ của ta thì có ích lợi gì, có thể đi Tuần Sát Ti, ở trên đảo sẽ có người chủ trì công đạo cho các ngươi."

"Đương nhiên."

"Đó là khi các ngươi chiếm lý."

"Ta còn có việc, các ngươi tự đi đi!"

Dứt lời, hắn hóa thành một vệt độn quang xông thẳng tới chân trời.

Hầu Triệu nghe vậy liền biến sắc, vội vàng ngửa mặt lên trời hét lên: "Tiền bối, chuyện này có liên quan đến an nguy của tiên đảo!"

"Không phải là chúng tôi không muốn đi Tuần Sát Ti, mà chúng tôi sợ là mình chưa đi tới đó đã mất mạng rồi, tiền bối cứu mạng!"

"Hửm?" Độn quang trì trệ.

Mạc Cầu quay đầu, cũng không phải bởi vì Hầu Triệu, mà là vì gần đây có người đang nhìn về phía hắn.

Còn có một chút Thần niệm quét qua.

Nếu như để cho người khác nhìn thấy hai người này đang quỳ trước động phủ của mình, sợ là sẽ khó tránh khỏi dẫn tới một chút phiền phức.

"Tới!"

Hắn lập tức nhăn mày lại, vẫy tay một cái, Linh quang quấn hai người Hầu, Triệu bay tới gần.

"Tiền bối." Hầu Triệu đại hỉ, vội vã quỳ xuống:

"Đa tạ tiền bối!"

"Đừng vội cảm tạ." Mạc Cầu lắc đầu:

"Ta không có hứng thú với chuyện của các ngươi, không phải người đã nói là có người sẽ chặn đường sát hại các ngươi sao?"

"Đợi chút nữa khi ta đi ngang qua Tuần Sát Ti sẽ thả các ngươi xuống dưới, có chuyện gì thì cứ nói với những người đó là được."

"Cái này. . ." Hai người biến sắc.

"Tiền bối." Hầu Triệu vội vã mở miệng:

"Ngày đó chúng tôi thật sự là bất đắc dĩ mới rời đi, những ngày này vẫn luôn trốn đông trốn tây."

"Những người kia không chỉ muốn giết chúng tôi diệt khẩu, mà còn đang gây bất lợi cho Đằng Tiên đảo, chuyện này can hệ trọng đại, còn có. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận