Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 408. Thông Tâm Châu

Chương 408. Thông Tâm Châu


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu xem tên tiểu mập mạp đang không ngừng diễn luyện Pháp thuật liền đột nhiên mở miệng hỏi:

"Tiểu mập mạp, ngươi thật sự tên là Vương Hổ sao?"

"Hắc hắc. . ." Vương Hổ nghe vậy liền ngừng tay lại, gãi gãi đầu, nở nụ cười trả lời:

"Quả nhiên là không thể gạt được tiền bối, vãn bối họ Vương, nhũ danh là Hổ Tử, cho nên liền đổi tên gọi là Vương Hổ."

"Về phần danh tính lúc đầu, vãn bối đã thề, sau khi học có sở thành, công thành danh toại mới đổi lại, hiện giờ sẽ không nhắc lại."

Nói xong liền hất đầu lên, vẻ mặt ngạo khí.

Mặc dù Vương Hổ đã biết thiên phú tu hành của mình không tốt, nhưng nó vẫn rất tự tin về bản thân.

"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, lại nói:

"Đa số công pháp của Thái Hòa cung đều cấm tiệt tình dục, nhất là công pháp truyền thừa, chắc là ngươi cũng biết chuyện này rồi."

"Ngươi và vị Tiểu Thiền cô nương kia xem ra đã hữu duyên vô phận, ngươi thật sự không có ý định từ bỏ sao?"

"Vãn. . . Vãn bối chỉ xem Tiểu Thiền như muội muội của mình, chẳng nhẽ xem muội muội của mình trưởng thành đều không được sao?" Vương Hổ trừng to mắt, thấp giọng gào thét:

"Người của Thái Ất tông các ngươi cũng bá đạo quá đi!"

"Muội muội?" Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt nói:

"Ngươi phải hiểu rằng."

"Tiểu Thiền cô nương nhất định sẽ thành Đạo cơ, cho dù là thành tựu Kim Đan, Nguyên Anh cũng sẽ không ngoài ý muốn, mà ngươi, trăm năm sau đại khái chỉ còn là một nắm cát vàng."

"Hai người các ngươi vốn đã chênh lệch quá nhiều, Lý tiền bối của Thái Hòa cung cũng sẽ không để ngươi làm hỏng đạo đồ của Tiểu Thiền."

"Ừm. . ."

Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi nói:

"Nói thật cho ngươi biết, tiền bối từng bàn giao lại, nếu như ngươi đáp ứng sau này không đi tìm Tiểu Thiền cô nương, đoạn tuyệt liên hệ, thì Lý tiền bối có thể viết một phong đưa ngươi đi những tông môn tu tiên đỉnh tiêm như Chân Tiên đạo và Huyền Thanh tông để bái sư học nghệ."

"Nếu như ngươi quấn chặt không bỏ. . ."

Mạc Cầu ngẩng đầu, ngữ khí lạnh lùng:

"Thái Ất tông là không thể nhận ngươi, dù cho có Tiểu Thiền cô nương ở đây, ngươi chắc chắn sẽ không chết, nhưng đại khái cũng sẽ trở thành tạp dịch ở dược viên, chẳng có kết cục tử tế gì đâu."

"Ngươi. . . Các ngươi. . ." Nghe vậy, Vương Hổ không nhịn được dậm chân nhảy dựng lên:

"Khinh người quá đáng!"

"Tiểu Thiền là thiếp thân nha hoàn của ta, không có sự đồng ý của ta, ai cũng không thể mang nàng rời khỏi ta."

"Muốn ta từ bỏ, nằm mơ đi!"

"Dù họ Lý có là Kim Đan thì lại thế nào? Ta không phục chính là không phục, cho dù có đánh chết ta thì ta cũng không phục!"

"A. . ." Thấy thế, Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:

"Tùy ngươi."

Nói xong liền quay người đi về phía động phủ.

"Tiền bối, tiền bối." Vương Hổ vội vàng đuổi theo, thu liễm nộ khí trên mặt, nhỏ giọng nói:

"Vãn bối có thể bái ngài làm thầy được không, yên tâm, chờ sau khi tu vi của vãn bối có thành tựu thì nhất định sẽ báo đáp ngài, thậm chí kéo ngài một cái cũng không có vấn đề."

"Lại nói, ngài cũng đã truyền thụ cho vãn bối pháp thuật rồi, thật ra đã chính là sư phụ của Vương Hổ ta."

Nói xong, Vương Hổ trực tiếp quỳ rạp xuống đất:

"Sư phụ tại thượng, xin nhận của đệ tử một lạy!"

"A. . ."

Mạc Cầu ngừng bước, có phần im lặng với sự vô lại của tên mập này:

"Tiểu tử, ta thu lưu ngươi là bởi vì tạm thời Thái Ất tông không biết nên an trí ngươi như thế nào."

"Cho nên để ở chỗ của ta trước, miễn cho ngươi chạy loạn gây họa."

Nếu như Thái Ất tông thật sự muốn thu nhận Vương Hổ thì chỉ cẩn tùy tiện cho một cái thân phận đệ tử Ngoại môn liền xong rồi.

Chẳng qua đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có tin tức, đại khái là không có ý định thu lưu tên mập này vào tông môn, tránh ảnh hưởng vị kia tu hành.

Thật ra, đưa tiễn mới là lựa chọn tốt nhất.

Vẫn luôn không có động tác, chắc là vì không thuyết phục được vị Tiểu Thiền cô nương hạt giống Nguyên Anh tương lai kia.

"Chuyện bái sư thì đừng nhắc lại, ta không có thời gian, cũng không rảnh, vả lại tính tình của ngươi không hợp với công pháp của ta."

"Đừng nha!" Vương Hổ vội vàng mở miệng:

"Sư phụ, thực ra con người của con rất có tài hoa, sau này khẳng định sẽ có tiền đồ vô lượng."

"Vả lại người thu con làm đồ đệ, đợi sau này khi Tiểu Thiền thành tựu Kim Đan rồi, chẳng phải là người cũng sẽ thiết lập được một mối quan hệ với một vị Kim Đan Tông sư sao?"

"Tiểu tử giảo hoạt." Mạc Cầu lắc đầu, cất bước tiến lên:

"Chờ lần sau khi Ti Hành tiên tử tới thì ngươi hãy nói đề nghị này cho nàng nghe, có thể nàng sẽ đồng ý."

"Sư phụ ngài cũng sẽ đồng ý." Vương Hổ vừa quỳ vừa nhắm mắt bám theo sau lưng Mạc Cầu:

"Cùng lắm thì người nói cho con biết phương pháp tu hành nào thích hợp với con, con đi cầu, thế nào?"

"Cầu?" Mạc Cầu cúi đầu, chậm rãi mở miệng:

"Có nhiều thứ là không cầu được."

"Con biết." Hai mắt Vương Hổ sáng lên, cảm giác có hi vọng, vội vàng nói:

"Nhưng có mục tiêu thì có thể sẽ nghĩ ra biện pháp mà."

"Giống như mục tiêu muốn bái sư Thái Ất tông, con đã mang theo Tiểu Thiền đi hơn hai năm không phải cũng tìm tới được nơi này rồi sao?"

". . ."

Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, đôi mắt lấp lóe Linh quang, lần nữa nhìn thẳng lên người của tiểu mập mạp Vương Hổ.

Một lát sau, hắn thu hồi tầm mắt, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ.

"Ta rất hiếu kì, hai kẻ phàm nhân như các ngươi, còn là thiếu niên tay trói gà không chặt, làm thế nào có thể bôn ba vạn dặm tới được đây chỉ trong vòng hai năm."

"Vả lại. . ."

"Gần dược viên có trận pháp thủ hộ, vào trong sẽ bị hoặc tâm, các ngươi làm thế nào vào được?"

"Hắc hắc." Vương Hổ nhíu mày, nở một nụ cười thần bí:

"Tiền bối, vãn bối thiên phú dị bẩm, số phận trùng thiên, bất luận gặp phải chuyện gì đều có thể gặp dữ hóa lành."

"Đúng rồi, ngài nói thử xem vãn bối tu hành công pháp gì thì thích hợp?"

"Giả thần giả quỷ." Mạc Cầu lắc đầu, phẩy tay áo bỏ đi:

"Tính tình của ngươi dễ xúc động, dễ tức giận, có tính bất khuất, Công pháp thích hợp nằm ở Bắc Đấu cung."

"Bắc Đấu cung?" Ánh mắt Vương Hổ chớp động:

"Bắc Đấu Thất Sát Kiếm?"

"Không phải."

"Vậy là vẫn còn hi vọng."

Chỉ cần không phải công pháp truyền thừa thì dường như cũng không khó.

. . .

Mạc Cầu trở về động phủ, nghĩ đến tên tiểu mập mạp ben ngoài liền không khỏi bật cười lớn, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Tính tình của Vương Hổ rất nóng nảy dễ tức giận, động một tí là mắng mấy câu thô tục, làm cho người khác rất không thích, nhưng kì thực phẩm tính của người thiếu niên này cũng không sai.

Có thể mang theo một người vướng víu bôn ba vạn dặm, không rời không bỏ, có thể nhìn thấy tâm tính cũng rất cứng cỏi.

Lại thêm có thiên phú tu hành, ngày khác chưa chắc không thể học có sở thành.

Vả lại, trên người Vương Hổ hẳn là cũng có cơ duyên.

Cũng bởi vì vậy mà Mạc Cầu mới không ngại nói nhiều vài lời.

Nhưng. . .

Nếu như so với Tiểu Thiền thì lại chẳng khác nào một người trên trời một kẻ dưới đất, khó mà vượt qua.

Hai người không thể so sánh được.

Mạc Cầu thu liễm ý niệm, từ trên người lấy ra một vật.

Mẫu trùng Phệ Hỏa Phi Nghĩ.

Trải qua khoảng thời gian nhàn hạ luyện hóa, thần thức của mẫu trùng đã sớm bị mài mòn hầu như không còn.

Thể xác còn sót lại cũng đã thay hình đổi dạng.

Giống như một vỏ trứng có vô số đường vân lít nha lít nhít, óng ánh trong suốt, dường như chỉ cần chạm nhẹ liền sẽ vỡ ngay.

Vật này chính là dị bảo khó được, Luyện đan nhập dược hoặc là tế luyện Pháp khí đều có thể.

Mà nay.

Mạc Cầu định dùng nó để luyện chế một món Pháp khí bí truyền của Yển tông.

Thông Tâm Châu!

Đa phần Yển tông tạo vật đều cần dùng thần niệm khống chế, có yêu cầu về thần hồn cực cao.

Mặc dù Yển tông truyền thừa có bí pháp thần hồn, có thể lớn mạnh thần hồn, nhưng có lúc cũng không thể không mượn nhờ ngoại vật.

Thông Tâm Châu chính là ngoại vật này.

Vật này có thể thuần hóa thần hồn, tăng phúc thần niệm, có được kháng tính cực lớn đối với công kích nhằm vào Thần hồn.

Cho dù là nằm trong tay của tu sĩ Đạo cơ thì cũng có tác dụng lớn, luyện chế cũng không khó khăn, nhưng vật liệu lại cực kỳ hiếm thấy, cơ hồ là thế gian khó tìm.

Phi nghĩ mẫu trùng lại vừa lúc phù hợp.

Nghĩ kỹ thì Thông Tâm Châu và Kim Cương Bạc lại có phần tương tự.

Nhưng Kim Cương Bạc chủ yếu dùng để phòng ngự ngoại lực, đối với phương diện tăng phúc thần hồn thì lại lác đác không có mấy.

"Bạch!"

Mi tâm sáng lên, một viên bảo châu trong suốt bay ra, rơi xuống bên cạnh di thuế của mẫu trùng.

Mạc Cầu nhìn hai vật trước mắt, hai mắt ngưng tụ, ánh mắt phiếm hồng mang, rọi ra hai đạo tơ hồng.

Đạo cơ Chân hỏa!

"Hô. . ."

Bị Chân hỏa đốt cháy, hai vật lập tức nhẹ nhàng lắc lư, một chút tạp chất bị ngọn lửa ép từ trong ra.

"Thiên cơ phụ vật, luyện!"

"Hợp!"

Mạc Cầu ngồi xếp bằng tại chỗ, mười ngón tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, đánh ra những luồng linh quang, đồng thời khống chế Chân hỏa thiêu đốt.

Trong quá trình tế luyện Pháp khí, thời gian chậm rãi trôi qua.

Một canh giờ, hai canh giờ. . .

Một ngày, hai ngày.

Cho đến nửa tháng sau.

"Xoạt!"

Một vệt linh quang trùng thiên từ trước người bay lên, vầng sáng đâm vào trần động phủ, tán xa ra hào quang đầy màu sắc.

Đợi cho vầng sáng biến mất, trong tay Mạc Cầu cũng có thêm một vật.

Lớn chừng ngón cái, toàn thân trắng noãn, tròn vo giống như một viên đan dược, nhìn thật kỹ sẽ thấy bên trong trải đầy mạng nhện.

Nhẹ nhàng bóp bóp, dẻo dai mười phần.

Thông Tâm Châu, thành!

Vật này là do Kim Cương Bạc và Phi Nghĩ mẫu trùng di thuế dung luyện mà thành, phẩm giai là Thượng phẩm đỉnh tiêm.

Chẳng qua bởi vì có công hiệu đặc thù, nhằm vào thần hồn thức hải huyền ảo, cho nên được xem như Pháp khí Cực phẩm, luận giá trị thì đại đa số Pháp khí Cực phẩm đều xa xa không bằng nó.

Vật này đã mất đi năng lực phòng ngự ngoại lực của Kim Cương Bạc, tất cả đều gia trì trên lực phòng ngự thần hồn, một khi luyện hóa, thức hải sẽ giống như có thêm một cái lồng.

Cho dù đã bị hôn mê, tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ cũng đừng hòng thăm dò vào trong thức hải để sưu hồn đoạt phách.

Đối với hiệu quả này, Mạc Cầu cảm thấy có chút hài lòng.

Huống chi. . .

"Ông!"

Thông Tâm Châu run rẩy, lập tức hóa thành một sợi lưu quang, chui vào mi tâm thức hải, biến mất không thấy gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận