Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 405. Mẫu Trùng

Chương 405. Mẫu Trùng


Người dịch: Whistle

Chỉ trong nháy mắt, chín con hỏa long không thể thiêu chết bao nhiêu con phi nghĩ, mà bản thân hỏa long lại bị thôn phệ đến thu nhỏ lại gần một nửa, đám Phệ Hỏa Phi Nghĩ này càng hưng phấn hơn.

"Tiền bối." Hai người Thượng Quan Ngọc Bác vội vàng lui ra khỏi vòng chiến, có chút nhếch nhác nhảy tới bên cạnh Mạc Cầu:

"Không ngờ là những thứ này lại khó chơi như vậy, chúng ta làm sao bây giờ?"

Thượng Quan Ngọc Bác vừa ra tay không lâu nhưng trong lòng cũng đã sinh ra nỗi sợ hãi.

Đúng là thực lực của từng con phi nghĩ sẽ rất yếu, nhưng số lượng nhiều lên thì lại cực kì khủng bố.

Nhất là khi bị ngàn vạn con phi nghĩ áp sát rồi điên cuồng cắn xé, làm cho pháp lực ở trong cơ thể y bị tiêu hao một cách điên cuồng.

Sau một chốc, sợ là muốn chạy trốn cũng khó khăn.

"Nếu không chúng ta tìm tiền bối tông môn xuất thủ đi?" Trác Bạch Phượng tỏ vẻ lo sợ, mở miệng đề nghị.

Nàng thấy tuy rằng uy lực bí pháp của Mạc Cầu không yếu, nhưng lại bị Phệ Hỏa Phi Nghĩ khắc chế.

Chân chính lực sát thương thậm chí còn không bằng hai người bọn họ.

"Không cần."

Mạc Cầu lạnh nhạt nói, vung tay áo tán đi hỏa long, đồng thời một tay nhẹ kết kiếm quyết, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm xuất hiện trước người.

Thượng Quan Ngọc Bác và Trác Bạch Phượng thấy thế bèn sững sờ.

Hai người họ không phải đang sững sờ vì thái độ tự tin lạnh nhạt của Mạc Cầu, mà là vì phi kiếm mà hắn lấy ra.

Pháp khí Trung phẩm?

Tu sĩ Đạo cơ ở bên ngoài. . .

Phải sống gian khổ như vậy sao?

Thượng Quan Ngọc Bác và Trác Bạch Phượng thân là đệ tử Chân truyền Thái Ất tông nên đã từng gặp được rất nhiều tu sĩ Đạo cơ.

Thiếu đi sự kính sợ với tán tu Đạo cơ, của tiểu môn tiểu phái ở bên ngoài cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là hai người họ sẽ khinh thường thực lực của tu sĩ Đạo cơ.

Thật ra.

Cũng là bởi vì có kiến thức rộng rãi nên bọn họ mới càng hiểu rõ sự chênh lệch của mình và tu sĩ Đạo cơ.

Kém một bước, nhưng cách biệt một trời một vực!

Giống như vị Mạc tiền bối ở trước mặt này.

Tuy là đệ tử Ngoại môn của Thương Vũ phái chứng đạo, nội tình cũng có chút thâm hậu, thi triển Pháp thuật như nước chảy mây trôi.

Thần niệm khẽ động, thiên địa linh khí liền ập tới, nhấc tay liền có thể thi triển Khoách Ảnh Hồi Quang chú phức tạp.

Thần thông pháp nhãn còn mười phần cao minh, mắt như lưu ly, dường như đã tới động quan thương minh chi cảnh.

Cho dù là Cửu Hỏa Thần Long vừa rồi bị Phệ Hỏa Phi Nghĩ khắc chế thì uy năng cũng cực kỳ khủng bố.

Nếu như giao thủ.

Dù cho hai người có liên thủ thì cũng không thể địch lại đối phương.

Nhưng Pháp kiếm mà một nhân vật như vậy lấy ra lại chỉ là Pháp khí Trung phẩm, quả thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Trong lúc hai người kinh ngạc thì đàn Phệ Hỏa Phi Nghĩ ở phía xa cũng sẽ không dừng lại.

Sau khi mất đi hỏa long để thôn phệ, bọn chúng liền xoay người lao thẳng về phía ba người, phát ra những tiếng 'Ong ong' rung động.

"Coong!"

Tiếng kiếm ngâm khẽ vang lên.

Âm thanh lay động, đong đưa, dư vị vô tận, làm cho hai người Thượng Quan Ngọc Bác khẽ giật mình.

Sau một khắc.

Mạc Cầu thong dong khống chế Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, dùng kiếm quang hư ảo âm lãnh miêu tả ra vân lam yên hà chi cảnh.

Mây mù nổi lên, yên hà tung bay, giống như ánh bình minh vừa ló rạng, một tia sáng màu đỏ chiếu rọi chân trời.

Linh Cữu Bát Cảnh!

Dưới sự tấn công của Phệ Hỏa Phi Nghĩ đầy trời, mây khói phiêu tán, kiếm ý dâng lên, vô số Linh trùng lặng lẽ vô thanh tức rơi xuống.

Phi nghĩ tre già măng mọc, như thiêu thân lao đầu vào lửa, mang theo khí thế đồng quy vu tận, không chết không thôi.

Vân lam yên hà hóa thành vân chướng trùng điệp, không ngừng xoay tròn, mang theo một cỗ ý cảnh thần diệu kéo dài.

Dưới luồng kiếm ý xa xăm này, phi nghĩ đầy trời có uy thế thôn phệ vạn vật kia chung quy vẫn là ảm đạm phai mờ.

Vô số Linh trùng rào rào rơi xuống.

Kiếm quang tuôn ra, trải khắp cả một phương trời, bao phủ núi đá, không ngừng xâm nhập vào trong hư không.

"Hoa. . ."

Một lát sau, mây khói tản ra, lộ ra hình bóng của người Mạc Cầu đang đứng trong làn gió lạnh, thần sắc vẫn đạm mạc giống như trước đây.

Ở xung quanh người hắn là vô số thi thể của Linh trùng, giống như một đám tro bụi màu đỏ đang chập trùng theo gió.

Núi đá ở trước mặt đã lặng lẽ vỡ ra, xuất hiện một cái lỗ thủng cực lớn, còn có tổ của đàn phi nghĩ.

Trong tràng yên tĩnh.

Đôi mắt của Thượng Quan Ngọc Bác co vào, liều mạng áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng mới không lộ ra vẻ thất sắc.

Trên mặt của Trác Bạch Phượng thì tràn đầy kinh ngạc.

Hai người liếc nhau, chậm rãi thu hồi nhãn thần.

Bọn họ không phải là tu sĩ tầm thường, kiến thức lại rộng rãi, cho nên biết rõ kiếm pháp của Mạc Cầu cao minh cỡ nào.

Lấy tình ngự kiếm, tâm kiếm giao hòa.

Đem kiếm đạo chi lý giao hội, tương dung với thần ý của bản thân, còn đem biến hóa diễn dịch đến cực hạn.

Kiếm pháp như vậy, đã gần đến đạo!

Trong Thái Ất tông to này có rất nhiều tu sĩ Đạo cơ, người có thể có được cảnh giới kiếm pháp như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Chỉ tiếc, kiếm quyết có chút chênh lệch.

Nếu như dùng Bắc Đấu Thất Sát Kiếm thi triển kiếm pháp như vậy thì sẽ có thể làm cho sát ý lan tràn ra khắp tứ phương, không cần kiếm khí hiển uy, chỉ cần Bắc Đẩu sát cơ liền có thể diệt sát Phệ Hỏa Phi Nghĩ ở nơi này.

Hiện giờ vẫn còn có không ít con còn sót lại.

Đương nhiên.

Đây chỉ là cái nhìn của bọn hắn.

"Ông. . ."

Trong núi, phía dưới, những tiếng rung động lại vang lên lần nữa, từng làn khói đỏ bay ra ngoài.

Là đám Phệ Hỏa Phi Nghĩ còn sót lại.

Chẳng qua so với trước đây thì số lượng phi nghĩ còn lại chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông.

Không cần Mạc Cầu ra tay, hai người Thượng Quan Ngọc Bác liền có thể nhẹ nhõm diệt sạch.

Mạc Cầu nhấc tay đang định động thủ, bỗng nhiên hơi chau mày, nghiêng đầu nhìn về phương xa.

"Đạo hữu, thủ hạ lưu tình!"

Trên bầu trời, một vệt độn quang có màu sắc rực rỡ đang nhanh chóng bay tới, hạ xuống gần ba người.

Độn quang tán đi, hiện ra một vị phụ nhân mỹ mạo có thần sắc hơi lo lắng, nàng khuất thân thi lễ với Mạc Cầu:

"Thiếp thân Ti Hành, tán đạo Thanh Vân cung, gặp qua đạo hữu."

Tán đạo.

Cũng chính là đệ tử mang nghệ nhập môn, cũng giống như Mạc Cầu.

"Ti tiên tử có việc sao?"

"Ừm." Ti Hành gật đầu, giọng điệu khẩn cầu:

"Đạo hữu, không biết có thể lưu lại đàn Phệ Hỏa Phi Nghĩ cho thiếp thân được không, thiếp thân nguyện dùng Linh vật để trao đổi."

"Tiên tử muốn đám Linh trùng này?" Asnh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.

Hắn vốn không định diệt sát toàn bộ Phệ Hỏa Phi Nghĩ, nhưng dù sao loài Linh trùng cũng là loại hiếm thấy.

Nếu không thì vừa rồi hắn đã giải quyết sạch sẽ rồi.

"Không sai." Ti Hành vội vàng mở miệng:

"Thiếp thân xuất thân từ nơi Vu cổ, có chút thủ đoạn dục dưỡng Linh trùng, mong rằng đạo hữu giơ cao đánh khẽ."

"Tặng Linh trùng cho tiên tử cũng không sao." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, lại nói:

"Bất quá, ta muốn giữ lại mẫu trùng."

Trong tổ kiến này chắc chắn sẽ có một con mẫu trùng.

Thậm chí có thể nói, vô số phi nghĩ chính là phân thân của mẫu trùng, hết thảy hành động của phi nghĩ đều do mẫu trùng khống chế.

Mà thứ ở trên người mẫu trùng có tác dụng lớn với hắn.

"Mẫu trùng?" Ti Hành lộ vẻ giãy dụa, hiển nhiên là cực kỳ không bỏ, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi:

"Không biết có thể cho ta rút một chút tinh huyết được không?"

"Chuyện này không thành vấn đề." Mạc Cầu đáp ứng.

"Đa tạ đạo hữu!"

Ti Hành đại hỉ, lập tức khẽ vẫy tay, một chiếc vòng ngọc lập tức lao về phía rất nhiều Phệ Hỏa Phi Nghĩ.

"Ông. . ."

Vòng ngọc run rẩy giữa không trung, không khí chung quanh đột nhiên trì trệ, trong hư không sinh ra một lực hút to lớn.

Đối với tu sĩ mà nói thì lực hút này đã không yếu, phi nghĩ nhỏ bé càng không thể nào ngăn cản.

Chỉ một thoáng.

Vô số phi nghĩ hội tụ trong làn khói liền bị hút vào trong vòng ngọc.

Một lát sau.

Ngoại trừ chiếc vòng ngọc trắng noãn hóa thành màu đỏ thì không còn dị dạng gì khác, rất nhiều phi nghĩ ở nơi đây đã biến mất không thấy gì nữa.

Hai người Thượng Quan Ngọc Bác thấy thế liền than nhẹ trong lòng.

So với tu sĩ Đạo cơ, bất luận là thực lực hay là thủ đoạn thì hai người đều yếu hơn quá nhiều.

Cho dù là tán tu Đạo cơ cũng là như vậy.

Lúc này, Mạc Cầu đã từ trong tổ kiến lấy ra một con nhục trùng màu trắng lớn chừng ngón cái.

Thứ này chính là mẫu trùng Phệ Hỏa Phi Nghĩ.

Ti Hành vội vàng tiến lên, lấy ra một cái trúc mang cắm vào trong cơ thể của mẫu trùng, rút ra mấy giọt tinh huyết.

"Đa tạ đạo hữu!"

Cho đến lúc này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm:

"Thực không dám giấu giếm, ta đã tìm kiếm thứ này ở gần đây rất lâu rồi, không ngờ là bọn chúng lại giấu ở chỗ này?"

"Nha." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Tiên tử biết phụ cận chỗ này có Phệ Hỏa Phi Nghĩ sao?"

"Không sai." Ti Hành gật đầu:

"Mạc đạo hữu bế quan nhiều năm không ra cho nên không biết, hai năm này, mấy khu dược viên ở gần đây đều có Linh thực vô cớ tiêu vong."

"Ta đã tìm được vết tích của Phệ Hỏa Phi Nghĩ từ đó, không ngờ bọn chúng lại giảo hoạt như vậy, chỗ ẩn thân lại ở nơi này."

"Xem ra là Mạc mỗ may mắn." Xem kỹ con mẫu trùng trong tay một lát, Mạc Cầu cười nhạt thu hồi:

"Có phải Ti tiên tử đang tọa trấn khu dược viên ở gần đây không?"

"Đúng vậy!" Ti Hành nghe vậy gật đầu, dường như bởi vì vừa nhận được chỗ tốt nên tinh thần của nàng rất phấn chấn:

"Khó được Mạc đạo hữu xuất quan, không bằng ngồi xuống trò chuyện, chỗ của ta có chút Linh vật, đạo hữu có thể chọn mấy món xem như báo đáp cho những con Linh trùng này."

"Cái này. . ." Mạc Cầu suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu:

"Cung kính không bằng tuân mệnh."

Đúng là hiện giờ hắn đang rất cần ngoại vật, vả lại nếu có thể giao lưu thông đạo thì cũng có chỗ tốt cho việc tu hành.

Huống chi, Mạc Cầu cũng cảm thấy rất hứng thú với luyện cổ và ngự thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận