Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 570. Chỉnh Lý

Chương 570. Chỉnh Lý


Người dịch: Whistle

"Mạc Cầu?" Lý Từ nghe vậy liền nhíu mày, giống như nghĩ đến chuyện gì đó:

"Hắn còn đang tìm Trầm Hương Tủy vạn năm sao?"

Mặc dù những người khác gặp nạn cũng khiến cho người ta đau lòng, nhưng lại không ảnh hưởng toàn cục.

Nhưng vị Mạc Cầu này lại là dược sư đại danh đỉnh đỉnh trên Đằng Tiên đảo, Đan sư, Linh đan trên tay hắn có thể cứu mạng trong những lúc quan trọng.

Một khi có sai lầm, sẽ ảnh hưởng trọng đại.

"Không sai." Cung Ngữ Nhu thở dài:

"Vào mười năm trước, khi nhận được manh mối về bảo vật này thì hắn liền thường xuyên ra ngoài tìm kiếm, hiện giờ chắc là vẫn còn ở bên Du Dực đảo."

"Hừ!" Lý Từ hừ lạnh:

" Trầm Hương Tủy vạn năm và m Tuyết Cao Cực phẩm đều là kỳ vật có thể ngộ nhưng không thể cầu, hắn cũng thật là kiên nhẫn."

"Việc này quan hệ đến chuyện thành đan." Cung Ngữ Nhu lắc đầu:

"Không thể sơ sót."

Theo nàng biết thì tu vi của Mạc Cầu chỉ còn cách Đạo cơ viên mãn chỉ nửa bước nữa, tìm kiếm vật Kết Đan cũng là chuyện không thể tránh được.

Giống như hai người Cơ Trường Không và Tần Nguyên Hương vậy, cũng vì đạt được Kết Đan chí bảo thích hợp, cho nên bọn họ mới nhường lại chức vị đảo chủ cho nàng, âm thầm tìm kiếm Linh địa đi Kết Đan.

"Lấy tuổi tác và tích lũy của hắn, coi như có tìm được Trầm Hương Tủy vạn năm thì khả năng Kết Đan cũng sẽ không cao." Trên mặt Lý Từ lộ vẻ khinh thường:

"Hơn nữa tâm tư của hắn đều dùng vào việc Luyện đan, nghe nói hắn còn không địch nổi cả tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, lần này sợ là đã dữ nhiều lành ít."

"Không!"

"Khả năng lớn hơn là đã bị Thánh tông mời chào."

Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt của lão ta lại thay đổi.

Mạc Cầu không chỉ thông thạo thuật luyện đan, mà ngay cả dùng độc và hạ chú cũng là nhất tuyệt.

Nhất là Tỏa Tâm độc, từ sau khi Ngũ Độc thượng nhân chết đi, trong đương thế chỉ có một mình Mạc Cầu biết độc này, cũng chỉ có hắn có thể giải độc này.

Nếu như gia nhập Thánh tông. . .

"Ta đi tìm hắn!"

Lý Từ lập tức bay lên:

"Người khác thì không sao, nhưng Mạc Cầu không thể xảy ra chuyện được, một mình người giữ vững Đằng Tiên đảo trước, ta sẽ mau chóng mang hắn về đây."

"Vâng!" Mắt Cung Ngữ Nhu hơi sáng, chắp tay thi lễ:

"Làm phiền!"

Nhiều năm tương giao, nàng cũng đã xem Mạc Cầu như bằng hữu của mình, cho nên không hi vọng hắn xảy ra chuyện.

. . .

Trên thuỷ vực mênh mông có chiếc thuyền dài hơn trăm trượng thuyền đang trôi nổi trên mặt nước, lướt về phía một hòn đảo ở xa.

"Nhị công tử, phía trước chính là Du Dực đảo."

Trên boong tàu, một gã nam tử xấu xí vươn tay chỉ về phía trước rồi nói:

"Trông hòn đảo này giống như đang giang cánh, phía dưới lại bị nước biển nâng lên, lại không nằm yên một chỗ, cho nên được gọi là Du Dực đảo."

"Ừm." La gia Nhị công tử La Đồng có thân hình hùng tráng, lưng hùm vai gấu, y đang nhắm mắt, nhếch miệng cười lạnh:

"Cái tên rất hay, ở trên đảo có ai tọa trấn?"

"Lúc trước chỉ có vài vị tu sĩ Đạo cơ chủ trì Trận pháp, cầm đầu là Bành Sơn Đạo cơ trung kỳ, người xưng Phi Bằng cư sĩ."

"Mặc dù tu vi của người này chỉ là Đạo cơ trung kỳ, nhưng thực lực lại cực kỳ cường hãn, nghe nói mấy năm trước còn làm cho Mạc đại sư cam bái hạ phong."

"A. . ." La Đồng bật cười:

"Phi Bằng cư sĩ, khẩu khí thật lớn, Mạc đại sư, không phải là Mạc Cầu đó chứ?"

"Không sai." Hai mắt của gã xấu xí sáng lên, vẻ mặt động dung, nói:

"Chính là Mạc đại sư, thuật luyện đan và y thuật của người này đều đứng đầu, nghe nói ngay cả Tông sư Kim Đan cũng phải tán thưởng."

"Đan dược của hắn đều là có tiền mà không mua được."

"Thuật luyện đan của Mạc Cầu đúng là rất cao minh, nhưng thực lực nha. . ." La Đồng nhếch miệng:

"Ngay cả một tên Đạo cơ trung kỳ cũng không làm gì, xem ra bản lĩnh của người này đều nằm trên thuật luyện đan hết rồi."

"Công tử." Một lão già áo đen ở bên cạnh La Đồng mở miệng nói:

"Người này từng bị Thái gia đặc biệt chiếu cố qua, tốt nhất là có thể bắt sống, thực sự không được thì cũng không thể lưu cho Cửu Giang minh."

"Biết." La Đồng khoát tay:

"Vào hai tháng trước, có người từng gặp qua Mạc Cầu ở trên đảo, chắc là hiện giờ vẫn còn chưa về Đằng Tiên đảo, đến lúc đó cứ bắt hắn trước rồi nói."

"Vâng!"

Đám người ở trên boong tàu đồng thanh trả lời.

. . .

Hỗn Loạn vực.

Một khu đầm lầy.

Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trong bụi lau sậy, chung quanh chướng khí dày đặc, tạo thành một trận thế tự nhiên, cũng che luôn thân hình và khí tức của hắn.

Ở xung quanh người hắn có mấy bộ thi thể của tu sĩ Đạo cơ Thánh tông đang từ từ chìm xuống.

Trong đầm lầy vang lên những tiếng cắn xé quái dị, vô số bọt khí nổi lên, thi thể đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một chút xương trắng đang trôi nổi.

Mạc Cầu bất vi sở động.

Rất nhiều pháp môn đang hội tụ ở trong đầu hắn.

Dần dần, đạt được thống ngự.

Rất nhiều thuật pháp hệ Hỏa, Thần thông, Cấm pháp, bí pháp, hóa thành một quyển sách, trên sách có bốn chữ lớn: Phần Thiên Đại Chú!

Rất nhiều bí pháp mà hắn lấy được từ trong Động thiên Thái Thanh Huyền U cộng thêm luyện hồn chi pháp của Thái Ất tông cũng đang biến thành một quyển sách.

U Minh Sách!

Một thân sở học của Mạc Cầu, có y, độc, võ, vu, thuật, chú, thể, yển, trận. . . , có thể nói là ôm đồm vạn tượng.

Đối với người thường mà nói, pháp môn sở học của hắn hơi nhiều, có thể nói là phong phú, vô cùng vô tận, cả đời cũng khó dòm ngó được một phần vạn.

Nhưng đối với bản thân Mạc Cầu mà nói.

Những pháp môn này cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Bất luận là đối mặt với tình huống như thế nào thì cũng đều có thể nghĩ được kế sách ứng phó, cơ hồ không cần phải lo về chuyện không đủ thủ đoạn.

Nhưng cũng vì hắn học quá nhiều nên rất dễ bị lạc lối, một vị tu sĩ truy cầu quá nhiều, quá rộng, lại khó tinh thâm thì sẽ làm cho căn cơ bất ổn.

Giống như pháp thuật.

Trong lúc đối địch thì nắm giữ nhiều Pháp thuật cũng không phải là một chuyện tốt, gặp địch lại phải suy đi nghĩ lại, cuối cùng dễ dàng bỏ lỡ cơ hội.

Có lúc, sở trường một môn lại càng thêm nhẹ nhàng, dưới tình huống tâm vô tạp niệm thì cũng sẽ dễ dàng tiến thêm một tầng.

Thử nghĩ mà xem.

Nếu như Mạc Cầu chuyên công y đạo, ỷ vào tinh thần thức hải, sợ là hiện giờ đến cả Nguyên Anh Chân nhân cũng phải đích thân đăng môn xin thuốc.

Học quá nhiều Pháp thuật và bí chú hỗn tạp cũng làm cho Pháp lực trong cơ thể Mạc Cầu không thuần, chuyện này là một chướng ngại rất lớn khi ngưng kết Kim Đan.

Những năm này.

Mạc Cầu vẫn luôn thử nghiệm giải quyết vấn đề này.

Mà nay.

Sau khi rời khỏi Động thiên Thái Thanh Huyền U lâu như vậy thì cuối cùng cũng có được thành tựu.

Phần Thiên Đại Chú!

Chú này lấy huyết mạch khống hỏa cuẩ hắn làm cơ sở, rất nhiều Linh hỏa làm cơ thể, Luyện Sát Thành Cương làm vẻ ngoài, rất nhiều Pháp thuật tạo thành cành lá.

Niệm động, pháp tùy.

Tâm động, hỏa sinh, sinh sinh bất diệt, biến ảo ngàn vạn, uy lực vô tận.

U Minh Sách.

Lấy Linh Cữu Bát Cảnh Công làm thân cành, Diêm La Tâm Kinh làm đường, mấy vạn Pháp thuật của Toàn Chân giáo và Địa Ngục Đồ làm lá, hội tụ mà thành.

Công pháp vận chuyển, dị tượng ngàn vạn, huyền diệu khó lường.

Ngoài ra.

Rất nhiều Võ kỹ tương dung với Thập Đại Hạn lai lịch bí ẩn, trải qua tinh thần thức hải cảm ngộ mấy lần, đã tạo thành một môn vô thượng sát phạt chi thuật.

Thập Phương Sát Đạo!

Hiện giờ, ngoài Công pháp nhục thân chưa dung hội quán thông ra thì thuật, pháp, thần và võ kỹ đều đã rực rỡ hẳn lên.

Đây không chỉ là người mang Thần thông, Pháp thuật đạt được thống ngự.

Đối với Mạc Cầu mà nói thì nó càng giống như là đã thoát khỏi cái gông xiềng nặng nề trên người, thân thể đột nhiên nhẹ nhàng hơn, ngay cả ý niệm cũng thư sướng hơn.

Pháp lực dạt dào lưu chuyển trong cơ thể, thông suốt tứ chi bách hài, liên thông tổ khiếu, đan điền, một cảm giác nhẹ nhõm mà từ trước đến nay đều chưa từng có.

"Hoa. . ."

Vũng bùn cuộn trào, một cái đầu tỏa ra kim quang chói mắt nhô ra khỏi nước bùn, nó há to miệng phun ra mấy khúc xương có nhuộm máu tươi.

Trọng Minh Hỏa Mãng!

Lúc này, con giao long này cũng đã thay đổi rất nhiều.

Thân thể chỉ dài chừng một trượng, nhưng lớp vảy trên người lại có màu vàng óng, dưới thân còn nhô ra hai cái chân, giống như một con Kim Long nhỏ nhắn xinh xắn.

Mặc dù bề ngoài không tệ, nhưng khí tức trên người cũng chỉ có thể so với tu sĩ sơ nhập Đạo cơ.

Vẻ ngoài này cũng không phải là hình dạng vốn có của nó, mà là do biến ảo mà thành.

Cũng không biết là nó đã thi triển pháp môn gì mà ngay cả Linh Quan Pháp Nhãn của Mạc Cầu cũng không thể khám phá ra được.

Trọng Minh Hỏa Mãng nhìn Mạc Cầu với ánh mắt nghi hoặc.

Mặc dù nó không biết là trên người Mạc Cầu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó lại nhìn ra được, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà khí tức của người này lại có biến hóa.

Siêu nhiên, xuất trần, hư ảo, khó mà suy nghĩ.

Dường như chỉ cần sau một khắc thì hắn sẽ phiêu nhiên phi thăng, thoát ly thế giới.

"Ngô. . ."

Trọng Minh Hỏa Mãng nhăn mày lại, nghĩ nghĩ, đôi mắt chớp động, mở thiên phú Thần thông Trọng Minh Pháp Nhãn ra rồi lại nhìn chằm chằm Mạc Cầu.

Lần này, hình cảnh trong mắt nó đã trở nên khác biệt.

Ở phía sau Mạc Cầu có những sợi xiềng xích to dài, đen thui đang bao trùm cả phạm vi vài dặm giống như mạng nhện vậy.

Trên trời dưới nước đều bị nó bao phủ.

'Đây là cái gì?'

Hai mắt của Trọng Minh Hỏa Mãng co rụt lại.

Xiềng xích âm hồn?

Loại Âm khí dùng Thần niệm để ngưng tụ ra hình dạng xiềng xích này trông rất giống với Pháp khí mà quỷ thần dùng để trói Lệ quỷ trong truyền thuyết, tầng ngoài của nó đang lóe lên những lãnh quang yếu ớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận