Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 62. Manh Mối

Chương 62. Manh Mối


Người dịch: Whistle

Màn đêm u ám.

Sau khi ba người Mạc Cầu rời đi không lâu sau liền có mấy bóng người xuất hiện trên con đường này.

Người đi đầu là một gã lưng hùm vai gấu, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, sợ là chỉ bằng tướng mạo này thôi thì gã liền có thể cản đường ăn cướp được rồi.

Nhưng gã lại mặc một thân nho sam, trong mắt càng là ẩn hiện xảo trá, thần thái dửng dưng không hợp với thân hình khôi ngô của gã.

Người tới chính là ngũ đương gia của Hắc Hổ đường, Hoàng Khuê.

"Đầu lĩnh, là hai vị hộ viện Tiền, Cao của Bạch gia." Một người trong đó lật xem thi thể rồi ôm quyền bẩm báo:

"Đều là một kích trí mạng, thực lực của người hạ thủ không yếu, có thể là một vị cao thủ Đoán Cốt."

"Ừm." Hoàng Khuê nhấc chân khều nhẹ đầu lâu của Cao hộ viện, đảo qua vết thương trên mi tâm, ánh mắt không khỏi giật giật:

"Ám khí?"

Cao thủ ám khí trong thành cũng là không nhiều, nổi danh nhất là vị Trương hộ viện của Liễu gia cũng đã bỏ mình.

Suy nghĩ chuyển động, gã không thể nghĩ ra người nào phù hợp cả.

"Đầu." Lúc này, một người ở bên cạnh tiến lại gần rồi nhỏ giọng mở miệng:

"Có phải là do người của Bạch gia đã phát hiện ra bọn hắn rồi không?"

"Nếu là như vậy thì e là việc chúng ta xuất thủ trong bóng tối cũng bị người Bạch gia phát hiện."

"Có lẽ vậy." Ánh mắt Hoàng Khuê thiểm động, nhưng gã ta lại lập tức cười lạnh:

"Bất quá cho dù có phát hiện ra thì như thế nào? Với thực lực hiện giờ của Bạch gia thì còn có thể lật trời được hay sao?"

"Vậy chúng ta có còn phải tiếp tục hay không?" Tên thủ hạ mở miệng:

"Đường chủ chỉ nói là muốn kích động hộ viện của Bạch gia đảo loạn thế cục, tiêu hao thực lực của Bạch gia, lại không nói là sẽ làm tới trình độ gì?"

"Tiếp tục là được." Hoàng Khuê chắp hai tay sau lưng, đi tới bên cạnh Tiền hộ viện, nói:

"Tích luỹ khi trước của Bạch gia không yếu, lần này cho dù là đánh không đánh thì cũng phải làm cho bọn hắn sụp đổ, báo mối thù lúc trước bọn hắn khắp nơi nhằm vào Hắc Hổ đường."

"Huống hồ, chúng ta cũng vớt được không ít chỗ tốt từ trong đó."

"A?"

Nói đến chỗ này, chân mày của gã đột nhướng lên, hình như đã phát hiện ra cái gì.

"Sao vậy?" Bọn thủ hạ vội vàng theo tới.

"Không có gì." Ánh mắt Hoàng Khuê thiểm động, giống như không thèm để ý từ trên thi thể của Tiền hộ viện thu hồi ánh mắt:

"Một bộ thi thể khác là của ai?"

"À, là một vị bà tử của Bạch phủ." Bọn thủ hạ trả lời:

"Hình như là người đã hầu hạ Bạch gia lão thái thái, xem ra bà ta đã chết trong tay họ Cao."

Chuyện hộ viện Bạch gia dẫn dụ tôi tớ trong nội viện bọn hắn đều đã nhất thanh nhị sở, thậm chí còn nhân lúc lửa cháy đổ thêm dầu.

Điểm ấy, ngoại nhân sợ là sẽ không biết được.

"Đầu!" Lúc này, sau lưng có mấy người chạy tới, một người trong đó còn đang nắm chặt một người đàn ông gầy gò:

"Chúng tôi phát hiện ra người này đang giấu ở phụ cận, lén lén lút lút, trên người còn mang theo một ít vật phẩm."

Nói xong gã liền vứt một cái túi nặng trĩu xuống đất.

"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!" Thân thể của người đàn ông gầy gò này run bần bật, đặc biệt là khi y nhìn thấy những bộ thi thể đang nằm trên đất, càng là hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, chắp tay dập đầu vang lên những tiếng bịch bịch:

"Tiểu. . . Tiểu nhân chỉ là nhất thời lạc đường."

"Lạc đường?" Hoàng Khuê khinh thường cười một tiếng, đưa tay chỉ vào ba bộ thi thể ở bên cạnh, hỏi:

"Ngươi có biết bọn họ là ai không?"

"Cái này. . ." Người đàn ông cứng đờ người, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu:

"Tiểu nhân không biết."

"Không biết?" Hoàng Khuê hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng rồi ung dung mở miệng:

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nói ra sự thật thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng."

"Có biết hay không?"

"Cái này. . . Cái này. . ." Sắc mặt của người này trắng bệch, thân thể cứng đờ, thật lâu sau y mới xụi lơ trên mặt đất, kêu khóc nói:

"Tiểu nhân xác thực biết bọn hắn, nhưng cái chết của bọn hắn thật sự không liên quan gì đến tiểu nhân, còn xin đại nhân minh xét!"

"Ta không nói ngươi giết người, chỉ bằng ngươi, sợ là cũng không có bản sự này." Hoàng Khuê nhíu mày, dường như không vui, gã trầm giọng nói:

"Trước tiên ngươi hãy nói ra hết đầu đuôi sự tình cho ta, cuối cùng như thế nào thì ta tự có phán đoạn."

"Vâng." Người đàn ông gầy gò thoáng an tâm, nói:

"Tiểu nhân họ Lý, là mã phu ở nội viện Bạch phủ, từng là người của Đông An phủ, tối nay có hẹn với mấy người trong phủ gặp mặt ở nơi này. . ."

Một lát sau.

Hoàng Khuê nhíu mày ở trong sân dạo bước, nói: " Tuân Lục và tiểu Sở trong lời của ngươi có biết võ công hay không?"

"Không." Hán tử lắc đầu:

"Năm ngoái hai người họ vẫn còn là hai tên ăn mày ăn bữa hôm lo bữa mai, chữ lớn cũng chẳng biết một cái, huống chi là tập võ."

"Không biết?" Hoàng Khuê nâng cằm, vẻ mặt không hiểu:

"Cũng lạ thật. . ."

Gã trầm tư một lát rồi mở miệng hỏi: "Ngươi có chắc là chuyện ngày hôm nay chỉ có mấy người các ngươi biết không?"

"Đương . ." Người đàn ông này vô thức mở miệng, nhưng nói được một nửa thì lại đột nhiên thốt lên:

"Ta nhớ ra rồi!"

"Nhớ ra cái gì?" Hoàng Khuê hỏi.

"Chuyện này vốn chỉ có mấy người chúng tôi biết thôi, nhưng Tuân Lục còn lén lút đi nói cho một vị bằng hữu của y biết." Hán tử vội vã mở miệng:

"Người đó là một gã học đồ ở hiệu thuốc Thanh Nang, nghe nói y thuật không sai, ở tại nhà kho thành bắc, gọi là Mạc cái gì đó."

"Hiệu thuốc Thanh Nang?" Hai mắt Hoàng Khuê sáng lên, giọng nói lập tức nhỏ xuống, chỉ có bản thân gã mới có thể nghe được:

"Phân Ảnh kiếm pháp. . ."

"Chẳng trách!"

Trong chớp mắt, một ít manh mối ở trong đầu gã lập tức kết nối lại với nhau.

Tên ăn mày, kiếm thương.

Năm ngoái Điền Hổ, Triệu Đại, bây giờ là Tiền hộ viện, cũng là bị cùng một loại kiếm pháp giết chết.

Phân Ảnh kiếm!

Đường kiếm pháp này, vừa có thể xuất kỳ bất ý, lấy yếu thắng mạnh, thắng ở tinh chuẩn linh xảo.

"Đại. . . Đại nhân." Hán tử thận trọng ngẩng đầu:

"Tiểu nhân đã nói hết những chuyện mình biết, có thể. . . Có thể thả tiểu nhân một ngựa được không?"

"Ta nhìn ra được, ngươi không có nói sai." Ánh mắt Hoàng Khuê thiểm động, thấy trên mặt của gã hán tử lộ vẻ cuồng hỉ thì gã lại đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn:

"Nhưng tiếc là, chẳng có tác dụng gì!"

Chưa nói dứt lời thì có một vòng đao quang đã lướt qua cổ họng của gã hán tử, trực tiếp chém bay đầu gã ta.

"Phù phù!"

Thi thể không đầu ngã rầm xuống đất.

Mấy người ở bên cạnh thi thể cũng run bần bật, vô thức cúi đầu khom người, không dám nói ra lời nào.

"Thu dọn thi thể đi." Hoàng Khuê liếm liếm khóe miệng, đột nhiên đá cho thi thể của Tiền hộ viện ở bên cạnh một cước:

"Phế vật vô dụng, chuyện này coi như xong, chúng ta trở về."

"Rõ!"

Mấy người đáp lời, vội vàng tiến lên thu thập thi thể.

Không có người phát hiện, khi hoàng Khuê đá ra một cước thì miệng vết thương ở trên cổ của Tiền hộ viện đã bị vỡ ra.

Nguyên bản là vết kiếm, giờ thì lại rất khó phân biệt.

"Hoàng đương gia!"

Trong đêm tối, có người chạy tới: "Người của Bạch Mã phỉ muốn gặp ngài, ngài cảm thấy lúc nào thì thích hợp?"

"Bạch Mã phỉ?" Hoàng Khuê ngẩng đầu, hiện vể không vui:

"Đã trễ như vậy rồi, đột nhiên muốn gặp mặt làm gì? Biết rồi, có thời gian ta liền đi qua."

"Rõ!"

Đợi cho bên cạnh không có người nào nữa thì Hoàng Khuê mới nhếch miệng, cất bước đi tới thành bắc.

. . .

"Kẽo kẹt. . ."

Cánh cửa mở ra, quản sự của Liễu gia lộ vẻ ngạc nhiên ra đón:

"Mạc đại phu, sao ngài lại tới đây vào giờ này?"

"Đêm khuya đến thăm, quấy rầy." Mạc Cầu ôm quyền chắp tay, giọng nói áy náy, lập tức chìa tay ra sau lưng chỉ vào hai người Tuân Lục, Tiểu Sở nói:

"Hai vị bằng hữu này của ta cũng dự định rời khỏii nơi này, ta nhớ đến Liễu gia cũng vừa lúc muốn tiến đến Quận thành, không biết có thể mang theo bọn họ một đường hay không? "

"Như vậy à. . ." Liễu quản sự hơi trầm tư rồi liền gật đầu đồng ý:

"Nhiều thêm hai người cũng chẳng có gì, nhưng mà Mạc đại phu ngài không đi cùng sao?"

"Chỗ của ta còn có một chút việc chưa xử lý xong, cho nên không đi được." Mạc Cầu lắc đầu.

"Vậy thì thật sự là quá đáng tiếc." Liễu quản sự thở dài:

"Trước khi rời đi tiểu thư đã liên tục bàn giao, nếu như Mạc đại phu nguyện ý đi thì nhất định phải đáp ứng."

"Liễu tiểu thư đã đi rồi sao?" Mạc Cầu kinh ngạc hỏi.

"Xế chiều hôm nay liền đi, Văn Oanh còn lưu lại cho Mạc đại phu một phong thư, lần này vừa vặn có thể giao lại cho ngài." Liễu quản sự nói:

"Mạc đại phu yên tâm, sáng mai còn có một nhóm người lên đường, hai vị bằng hữu của ngài có thể đồng hành với họ."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, quay đầu nhìn về phía hai người Tuân Lục:

"Liễu tiểu thư là bằng hữu ta, hai người đi cùng họ tới Quận thành, có thể thử ở trong Liễu gia tìm một việc gì đó làm."

"Mạc ca, vậy huynh thì sao?" Tuân Lục vội vàng mở miệng.

Tiểu Sở ở bên cạnh thì lộ vẻ phức tạp, có ngạc nhiên, có thấp thỏm, càng có mấy phần an tâm.

"Ta. . ." Mạc Cầu hơi chút trầm ngâm, nói:

"Có lẽ, qua chừng nửa năm một năm nữa thì cũng sẽ đi tới Quận thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận