Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 542. Thực Lực

Chương 542. Thực Lực


Người dịch: Whistle

Dòng nước cuồn cuộn lao tới.

Trong sương mù, lực lượng ngũ hành đột nhiên trì trệ, chỉ có lực lượng hệ Thủy là vẫn còn đang vận chuyển.

Còn có một lực lượng huyền diệu cách không đè xuống người Mạc Cầu, làm cho hắn nửa bước khó đi, giống như đang vác theo một ngọn núi vậy.

Uy áp của Đạo cơ hậu kỳ lập tức cướp đoạt quyền chưởng khống thiên địa nguyên khí, làm cho người khác khó mà thi pháp.

Rất nhiều biến hóa phát sinh chỉ trong chớp mắt, cũng có thể thấy được người tới chưởng khống Pháp thuật thành thạo như thế nào.

"Đi!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, hàng trăm ngàn dòng nước giống như trường xà đã vọt tới đối diện.

Dòng nước chỉ to bằng cánh tay trẻ con, dường như lực lượng cũng có hạn.

Nhưng trong cảm nhận của Mạc Cầu, mỗi một giọt nước tròn vo trong này đều nặng chừng trăm cân.

Mỗi một dòng nước lao tới nhanh như điện thiểm này đều có lực lượng mấy chục vạn hoặc là hơn trăm vạn cân.

Hàng trăm ngàn dòng nước ngưng tụ thành một cỗ khí thế tràn trề.

Đừng nói là nhục thể phàm thai, cho dù là một ngọn núi, sợ là cũng sẽ bị nó đánh sụp một cách dễ dàng.

"Bành!"

Dòng nước xông tới, lúc này trên người Mạc Cầu đã tràn đầy hào quang, vững vàng ngăn cản dòng nước.

Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp!

Dòng nước có uy thế kinh người này vừa chạm vào hào quang liền lập tức tung tóe, làm cho mặt đất bị oanh ra vô số hố nhỏ.

Hào quang yếu ớt ở trước dòng nước này lại không nhúc nhích tí nào.

"Tốt!" Hai mắt của người này co rụt lại:

"Chẳng trách lại mạnh miệng như vậy, đúng là rất có tài, nếu đã vậy, liền đón thêm ta một chiêu."

"Thiên Mang Thủy Pháp!"

"Sắc!"

Trong tiếng quát khẽ, dòng nước trong tràng đột nhiên hội tụ, một tia điện mang xuất hiện bên trong dòng nước.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Oanh!"

Điện quang chói mắt lấp lánh, cho dù là làn sương mù của trận pháp cũng không thể che lấp điện quang.

Nhìn từ xa sẽ thấy chỗ mà Mạc Cầu đang đứng có một quả cầu ánh sáng to lớn, bên trong quả cầu có điện quang không dứt oanh kích.

Mạc Cầu nhấc tay che lại đôi mắt.

Thân thể của hắn đứng trong lôi quang cuồng bạo, từ đầu đến cuối lại không hề động đậy một chút nào.

Lôi điện vô tận đánh lên người hắn giống như đang tắm rửa vậy, không tạo ra một vết thương nào.

"Chỉ có như vậy thôi sao?"

"Cái gì?"

Bóng người sững sờ.

"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ, mở rộng năm ngón tay rồi đột nhiên nắm lại.

"Ông!"

Hư không run rẩy, lôi đình vô tận giống như nhận được một lệnh triệu hoán nào đó, đột nhiên hội tụ trong lòng bàn tay hắn.

Trong nháy mắt, điện quang liền biến mất không thấy gì nữa.

"Bạch!"

Đối với tu sĩ Đạo cơ cảnh mà nói, phạm vi không đủ trăm mắt dường như không tính là cự ly.

Mạc Cầu loé lên một cái đã nhào tới phụ cận.

Ra quyền!

"Ầm!"

Không khí bùng nổ, hư không chấn động.

Không gian ở phía trước quyền phong giống như đã xuất hiện một vết rách bé xíu mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Tuy rằng vết rách này chỉ là ảo giác, nhưng uy lực thì lại không giả chút nào.

Linh quang hộ thể, Pháp khí phòng ngự, Cực phẩm pháp y, lập tức bị quyền phong đánh vỡ.

Cơ hồ không có chút ngăn cản nào, nắm đấm đã rơi vào lồng ngực của người tới.

Cự lực kinh khủng lập tức xé rách nhục thân.

"Bành!"

Huyết nhục nổ tung.

"Hoa. . ."

Bóng người đột nhiên hóa thành huyết thủy bay tứ tung, chỉ còn tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến.

Tên này căn bản không nghĩ rằng, đòn công kích mà mình toàn lực ứng phó lại giống như đang gãi ngứa cho Mạc Cầu.

Mà gã ta có dốc hết toàn lực cũng không thể ngăn cản một cú đấm thẳng đơn giản của Mạc Cầu.

Chỉ có thi triển bí pháp bảo mệnh Phân Thân Liệt Thể mới miễn cưỡng không chết.

Chỉ là Đạo cơ trung kỳ. . .

Làm sao có thể!

"Muốn chạy trốn sao?"

Mạc Cầu híp mắt.

Trong cảm nhận của hắn, hơn vạn giọt huyết thủy ở xung quanh đều ẩn giấu mảnh vỡ Thần hồn.

Sợ là chỉ có một giọt trong đó ẩn giấu Nguyên Thần chân chính.

Nghĩ nghĩ, hắn lật tay lại, một thanh trường đao đen thui xuất hiện trong lòng bàn tay.

Thanh đao này là của Doanh Họa, trải qua luyện hóa, sớm đã trở thành một món Pháp khí Cực phẩm cực kỳ bất phàm.

Đao quang xuất hiện.

Vầng sáng rực rỡ như tuyết trắng bao phủ không trung, trong chớp mắt đã liên tục chém ra hơn vạn đao.

Mỗi đao đều chém trúng một giọt máu.

Âm lãnh tuyệt diệt chi ý từ trên lưỡi đao hiển hiện, cực kỳ tinh chuẩn chém vào bên trong mỗi một giọt huyết thủy.

Tốc độ cực nhanh, chiêu pháp tinh chuẩn, võ kỹ phàm nhân nằm trong tay Mạc Cầu đã trở nên siêu phàm thoát tục.

Đao quang bao phủ, vạn vật câu diệt.

"Phốc!"

Linh quang chợt hiện.

Vào lúc huyết thủy đầy trời vỡ tan, một luồng tàn hồn bị linh quang bao phủ xuất hiện ngăn cản đao quang, tàn hồn lấp lóe giữa không trung muốn độn về nơi xa.

Trên người của gã này lại mang theo một món chí bảo có thể bảo hộ Nguyên Thần.

Có lẽ phẩm giai của vật này không cao, nhưng lại cực kỳ hiếm thấy, rất ít có người có được.

Giống như Thông Tâm Châu của Mạc Cầu.

Mà lúc này luồng tàn hồn kia đã thoát ra gần một dặm, lấp lóe vài cái liền muốn biến mất.

Đúng lúc này.

Một thanh Ngọc như ý lóe lên ánh sáng trong suốt bỗng nhiên xuất hiện rồi đánh về phía linh quang.

"Bành!"

Chỉ với một kích nhẹ nhàng, Linh quang lập tức tiêu tán tại chỗ.

"Pháp bảo?"

"Chuyện này không có khả năng!"

Giọng nói hoảng sợ và khó tin vang lên.

Ngọc như ý lại đập xuống một lần nữa, Thần niệm chấn động, giọng nói dừng lại.

Mạc Cầu nhiếp lên tất cả tạp vật ở trên mặt, lập tức lách mình xuất hiện ở gần đó.

Vào trăm năm trước thì hắn đã có thể chém giết Đạo cơ hậu kỳ một cách dễ dàng rồi.

Bây giờ lại lấy được rất nhiều bảo vật, Công pháp lại còn tiến bộ không ít, giải quyết càng nhẹ nhàng hơn.

Thậm chí còn chưa phát lực thì đối phương đã không chịu được.

Mặc dù thực lực của gã này không yếu, thủ đoạn cũng không tệ.

Nhưng mà. . .

Gã chọn sai đối thủ!

Đồ vật trên người của gã ta cũng không nhiều, một cái Túi Trữ Vật, một món Pháp khí Cực phẩm Phân Thủy Xoa còn chưa kịp sử dụng.

Trên Túi Trữ Vật có Cấm pháp.

Nhưng mà Mạc Cầu có thể dễ dàng cởi bỏ.

Hắn lập tức vận chuyển Cương Hỏa theo Thái Ất Luyện Bảo Quyết, hai tay chà xát một cái, miệng túi lấp lóe Linh quang, phong cấm thoáng cái đã bị mở ra.

Thần niệm của Mạc Cầu quét vào bên trong, trên mặt của hắn không khỏi lộ ra một chút ý cười.

Linh thạch!

Có hai đống Linh thạch Hạ phẩm, Trung phẩm.

Trên người Mạc Cầu vốn là có Linh thạch, nhưng khi ở trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U đã tiêu hao hết sạch, lần này lại có thể giải quyết tình hình khẩn cấp hiện giờ của hắn.

Trong túi rỗng tuếch, làm chuyện gì cũng không tiện.

"Hả?"

Có một thứ trong Túi Trữ Vật đã làm cho Mạc Cầu nhướng mày.

Đó một tấm lệnh bài màu đen, nó đang nằm trong lòng bàn tay Mạc Cầu.

Màu sắc của tấm lệnh bài này cực kỳ giống với Thần thạch, chẳng qua khi sờ vào thì hắn lại lập tức phát hiện ra chỗ không giống.

Mặc dù chất liệu đặc thù, nhưng tấm lệnh bài này không phải là Thần thạch.

Một mặt của tấm lệnh bài được khắc đồ án sông nước đầm lầy, mặt khác thì được khắc hai chữ to.

Hắc Thủy!

Hình như đây là tên của một tổ chức.

Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu tiện tay thi triển mấy đạo cấm pháp lên tấm lệnh bài rồi lại ném nó vào trong Túi Trữ Vật.

Hắn quay đầu nhìn lại, trong sương mù màu đen đang bao phủ lấy dịch trạm đang không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết, tiếng gầm gừ không dứt.

Xem tình huống thì Lục Giao Long không thể nào chém tận giết tuyệt những tu sĩ ở nơi này.

. . .

Hôm sau.

Mạc Cầu đạp trên tường vân, xuất hiện ở trên Độc Long Thần Chu.

Thần Chu cũng không thể may mắn thoát khỏi, tầng ngoài của nó có nhiều nước sơn màu đen, hiển nhiên là đêm qua đã bị vây công.

Chẳng qua vì ở trên Thần Chu có Trận pháp, cho dù tu vi của người chủ trận không cao, nhưng cũng không dễ đánh vào như vậy.

"Mạc tiền bối!"

Thái Dật Tiên đang đứng trên boong tàu, khi nhìn thấy bóng người của Mạc Cầu thì hai mắt sáng lên, vội vàng ngoắc tay:

"Tiền bối bình yên vô sự thì vãn bối an tâm, xin mời lên thuyền."

"Tam thiếu gia, Vân đạo hữu." Mạc Cầu gật đầu ra hiệu:

"Đêm qua quá hỗn loạn, may mắn hai vị không có việc gì."

Lúc đó hắn cũng từng nghĩ đến chuyện quay về xem thử, nhưng mà thủ đoạn ẩn nấp của hai người cũng không yếu, hắn không tìm thấy.

Xem ra không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"May mắn." Thái Dật Tiên thở dài, vội vàng chìa tay sang một vị thiếu niên tuấn tiếu ở bên cạnh:

"Để ta giới thiệu cho tiền bối, vị này là thập thất thiếu gia của Tư Đồ gia Cửu Long sơn, Tư Đồ Hủ."

"Đêm qua may mắn được Tư Đồ huynh giúp đỡ, nếu không. . ."

"Sợ là Vãn bối và Vân tiền bối khó mà may mắn thoát khỏi!"

"Thái huynh nói quá lời." Tư Đồ Hủ lắc đầu, tuổi của người này không lớn lắm, nhưng lại rất có khí thế:

"Cho dù tại hạ không xuất thủ, hai vị người hiền tự có thiên tương, thì cũng sẽ không có chuyện gì."

"Mạc tiền bối!"

Tư Đồ Hủ lập tức chắp tay với Mạc Cầu:

"Vãn bối đã nghe Thái huynh nhắc tới tiền bối, tán tu luyện đan đại sư rất hiếm thấy, vãn bối hữu lễ."

"Khách khí." Mạc Cầu gật đầu.

Trong mắt của hắn lấp lóe linh quang, thân hình của Tư Đồ Hủ thỉnh thoảng phát sinh biến hóa.

Giống như có một tầng sa mỏng mờ đục đang bao phủ lại diện mạo thật.

Ngay cả Diêm La Tâm Kinh tầng thứ bay và Linh Quan Pháp Nhãn cũng không nhìn ra được tầng che lấp này.

Bất quá. . .

Tư Đồ huynh là giả, Tư Đồ cô nương mới là thật.

Mạc Cầu không phải là ngươi thích tìm căn hỏi đáy, nếu đối phương đã che lấp mặt thật thì hắn cũng chẳng có hứng thú vạch trần.

Ở sau lưng Tư Đồ Hủ có một vị câm bộc, tu vi Đạo cơ.

Tư Đồ gia Cửu Long sơn. . .

Hình như có một vị Kim Đan lão tổ.

Sau khi giới thiệu xong, mấy người liền kể lại chuyện đêm qua.

Sau khi ba người tách ra, Thái Dật Tiên lẫn vào đám đông muốn thừa cơ đào tẩu, nhưng lại bất hạnh bị lão tam của Lục Giao Long phát hiện ra mánh khóe.

May mắn là người của Tư Đồ gia cũng ở gần đó, song phương liên thủ bức lui người này, sau đó liền trở về Thần Chu.

Về phần Mạc Cầu.

Hắn chỉ nói là mình mơ mơ màng màng đi ra khỏi sương mù, trên đường cũng không gặp được mấy người, cực kỳ thông suốt.

Tư Đồ Hủ cũng đang định tới Đằng Tiên đảo.

Chuyện này cũng là đương nhiên.

Con đường phía trước ngoài Đằng Tiên đảo ra thì không có sự lựa chọn nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận