Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 439. Rời Khỏi

Chương 439. Rời Khỏi


Người dịch: Whistle

Hỏng bét!

Mạc Cầu hiện thân một cách đột ngột lại quỷ dị, khiến cho hai người đã sáp lại cùng nhau lập tức phát lạnh trong lòng.

Mà người đầu tiên phản ứng lại không phải vị 'Ngũ Gia' Đạo cơ trung kỳ kia, mà là Vạn Di.

Ả ta có thể lấy thân phận nữ lưu chấp chưởng một gia tộc to lớn như vậy thì làm sao có thể là kẻ vớ vẩn được.

Vạn Di cũng biết là lúc này có nói gì cũng đã vô dụng, lập tức quyết định động thủ.

Luận thực lực, mặc dù ả đã Luyện Khí viên mãn nhưng lại mượn tà pháp, cho nên pháp lực không tồn trong cơ thể.

Huống hồ, cho dù có tu luyện chính pháp đạt tới Luyện Khí viên mãn thì cũng không phải đối thủ của tu sĩ Đạo cơ.

Nhưng nơi này chính là tổng hành của Vạn Hữu Thương Hành!

Trong tổng hành có trận pháp thủ hộ để đề phòng người ngoài xâm lấn, vả lại quyền khống chế trận pháp cũng đang nằm trong người gia chủ là ả ta.

Cũng bởi vì vậy nên ả mới yên tâm ở trong phòng chơi đùa với ‘Ngũ Gia’.

Dù gì cũng đã có trận pháp thủ hộ, nếu như có người ngoài xâm nhập thì người chủ trận như ả ta có thể phát hiện đầu tiên.

Ai ngờ.

Xuất hiện một người ngoài ý muốn như Mạc Cầu, vừa thông hiểu trận pháp lại còn biết ẩn nặc thuật.

Thân hình của Vạn Di lóe lên, từ trong ngực 'Ngũ Gia' nhảy ra, trong miệng nôn nóng quát: "Tiền bối, chuyện này không liên quan đến vãn bối."

Đồng thời, chân ngọc điểm nhẹ mặt đất, lục lạc đang buộc ở mắt cá chân của ả phát ra những âm thanh thanh thúy.

Âm thanh vang lên, trận pháp liền khởi động.

"Bạch!"

Một đạo hàn mang xuất hiện, thân thể mềm mại của Vạn Di đột nhiên cứng đờ.

Ả cúi đầu xuống, đập vào mi mắt là tâm hồn cao ngất cùng với cặp chân thon dài trắng nõn.

Không đúng?

Tại sao tầm mắt của mình lại tự động dời xuống vậy?

Suy nghĩ chuyển qua, ả lập tức giật mình, thì ra là đầu mình đã từ trên cổ rớt xuống.

"Ầm!"

Đầu lâu rơi xuống đất, khuôn mặt diễm lệ trợn to mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Vạn Di không ngờ là Mạc Cầu lại quả quyết như vậy, sẵn sàng hạ sát thủ với một người phụ nữ mà không thèm nói tiếng nào.

Lại còn chẳng thèm quan tâm đến mấy lời giảo biện trong miệng ả.

"Ngươi dám!"

Thẳng đến lúc này, vị Ngũ Gia kia mới hồi phục lại tinh thần, gã giận dữ hét lên, hoàng phong nổi lên.

Cơn gió này vừa nổi lên đã làm cho sắc mặt của Mạc Cầu nghiêm lại.

Thần thông!

Di Thiên Hoàng Phong!

Đây là một môn Thần thông từng có tiếng tăm lừng lẫy, có thể gọt xương thực hồn, ô trọc linh quang của Pháp khí.

Sở dĩ đã từng có tiếng tăm lừng lẫy là vì nghe nói những người tu hành môn thần thông này năm đó đều đã chết hết.

Nơi cuối cùng mà nó xuất hiện chính là trên người của đám tà đạo có tên tuổi cực lớn trên Nhạn Đãng Sơn mạch, Hoàng Sơn Thập Quái.

Mà Hoàng Sơn Thập Quái. . .

Đều đã chết trong tay của Hà Linh, người chấp chưởng Thiên Cơ nhất mạch của Bắc Đấu cung, chuyện này cũng thành tựu uy vọng của Hà Linh.

Thần thông vừa thành, niệm động tức phát, cho dù Mạc Cầu có phản ứng nhanh đến đâu thì cũng không có khả năng ngăn cản.

Lúc này hắn chỉ đành triệt thoái ra sau một bước, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm xé rách hư không lao tới.

"Oanh!"

Giống như một đạo sấm rền hiện lên, kiếm quang lao ra nhanh như điện thiểm, chỉ trong nháy mắt đã chém rách cơn hoàng phong ở trước mặt.

Kiếm Khí Lôi Âm!

Hai người chỉ cách nhau có mấy trượng.

Lấy kiếm pháp của Mạc Cầu, đừng nói là Đạo cơ trung kỳ, cho dù là tu sĩ hậu kỳ cũng đừng hòng tránh thoát.

"Đôm đốp!"

Đột nhiên, kiếm quang phía trước bỗng dưng xuất hiển một tia chớp.

Mặc dù lực lượng lôi đình này phát ra hơi vội vàng, nhưng lại cực kỳ cương mãnh, làm cho thế đi của kiếm quang thay đổi, sượt qua thân thể của 'Ngũ Gia' bay ra ngoài.

"Thái Ất Thần Lôi Chú!"

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, trên mặt lại hiện ra vẻ kinh sợ cực kỳ hiếm thấy:

"Đây là Thần thông bí truyền của Thái Ất tông, tại sao ngươi lại biết "

Thái Ất tông có vô số truyền thừa, trong đó cũng không có nhiều bí truyền đỉnh tiêm, lại rất dễ dàng phân biệt.

Cộng thêm phần lớn đều có hai chữ Thái Ất.

Như: Thái Ất Kim Quang Độn, Thái Nhất Phân Quang Kiếm, cùng với Thái Ất Thần Lôi Chú ở trước mặt vân vân.

Thần thông bực này, cho dù là hạch tâm chân truyền, muốn được truyền thụ cũng phải cực kỳ thận trọng, không có khả năng ngoại truyền?

"Tiểu tử, ngươi để dành vấn đề này đến Địa phủ mà hỏi Diêm Vương đi!" 'Ngũ Gia' nộ phóng xung quan, há miệng hét lớn:

"Đi chết đi!"

Chưa nói xong thì hoàng phong đã quét ngang tứ phương, một phương đại địa hóa thành tro bụi mịt mờ.

Cơn hoàng phong này vừa nổi lên, thần niệm liền giống như đôi mắt bị che khuất, không còn nhìn thấy thứ gì nữa.

Trong cảm giác thì càng là điên đảo trên dưới, ngũ hành hỗn loạn.

Giống như đang bị vây trong một tòa đại trận vậy.

Từ xa nhìn vào.

Tổng hành của Vạn Hữu Thương Hành nổi lên một cơn hoàng phong, giống như cát vàng đầy trời đã bao trùm cả tổng hành to lớn.

Trong đó có hai vệt kiếm quang hết sức dễ thấy.

Cho dù là cát vàng đầy trời, thần phong mạn thiên thì cũng không thể che lấp được, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Kiếm Khí Lôi Âm!

Kiếm Quang Phân Hóa!

Kiếm quang lóe lên liền biến mất, cát vàng đầy trời trong nháy mắt cứng đờ, cũng nhanh chóng tản ra bốn phía.

'Ngũ Gia' đứng ở vị trí cũ, nghiêng ra sau lưng hơn mười mét, trước người có một tấm cự thuẫn đang lơ lửng.

Lúc này.

Sắc mặt gã ta cứng ngắc, miệng lớn khẽ nhếch, trơ mắt nhìn xem cự thuẫn trước người đã bị phân thành hai.

Trong mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Gã không ngờ là ở trước kiếm quang của đối phương thì món Pháp khí Cực phẩm chuyên phòng ngự này lại yếu ớt như vậy.

"Ây. . ."

"Phốc!"

Một vết nứt xuất hiện trên trán của ‘Ngũ Gia’ rồi nhanh chóng lan xuống dưới.

"Thần thông của các hạ xác thực vượt quá dự kiến của Mạc mỗ, chỉ tiếc là khoảng cách giữa chúng ta quá gần." Mạc Cầu đứng chắp tay, sắc mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt:

"Trong phạm vi, dù cho có là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ thì cũng không thể tránh khỏi phi kiếm của Mạc mỗ."

"Ngươi cũng không được."

"Đáng tiếc!"

Nói tới chỗ này, hắn lại than nhẹ lắc đầu:

"Vốn còn định lưu cho ngươi một mạng để khảo vấn, bây giờ cũng chỉ đành hạ sát thủ vậy."

"A. . ." 'Ngũ Gia' gian nan nhếch miệng, dù gã có giãy dụa thì cũng chỉ để chết càng nhanh.

Tàn niệm chuyển động trong lòng, Mạc Cầu đột nhiên nhắm mắt.

"Oanh!"

Một đạo lôi quang chói mắt đột nhiên xuất hiện rồi khuếch trương ra giống như mạng nhện, nhanh chóng lan tràn khắp nơi.

Dưới lôi quang.

Thân thể của 'Ngũ Gia' lập tức vỡ ra, tan rã, ấn ký Vạn Hữu Thương Hành còn sót lại cũng bị xóa đi.

Lôi đình qua đi, tòa lâu vũ chồng chất ở đây đều biến mất không thấy gì nữa, chỉ có lại một mảnh hoang vu.

Cũng trong giây lát đó, đã có không biết bao nhiêu người của Vạn gia thần hồn câu diệt.

"Bạch!"

Giữa không trung, Mạc Cầu tán đi độn quang, trong tay cầm một cái Túi Trữ Vật rách rưới nhìn xuống bên dưới.

Động tác ở nơi này lớn như vậy nên đương nhiên không gạt được những người khác.

Phương xa lập tức có mấy đạo độn quang dâng lên, còn có một tiếng quát quen thuộc từ nơi xa truyền đến:

"Kẻ nào lớn mật như vậy, dám gây chuyện ở cảnh nội của Thái Ất tông?"

"Liễu sư huynh?"

"Mạc sư đệ!"

Độn quang đi tới gần, hiện ra thân ảnh của Liễu Vô Thương, y nhìn xuống bên dưới với mắt kinh ngạc:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Mạc sư đệ, sao đệ lại ở chỗ này?"

"Việc này nói ra rất dài dòng." Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi bắt đầu kể lại chuyện nhận được thư cầu cứu Diệp gia.

"Di Thiên Hoàng Phong?"

"Thái Ất Thần Lôi Chú?"

Liễu Vô Thương nhăn mày lại, vẻ mặt nghiêm túc:

"Từ tình huống vừa đến xem thì Thần thông kia đúng là Di Thiên Hoàng Phong, nhưng lại không thể khẳng định."

"Dù sao thì thời gian cũng quá ngắn, vả lại cũng có không ít Thần thông tương tự, có khả năng là nhận lầm."

"Về phần Thái Ất Thần Lôi Chú. . ."

Y mím môi một cái, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Cầu:

"Mạc sư đệ, đệ có chắc là mình không nhìn lầm không? Đệ phải nghĩ cho rõ, việc này can hệ trọng đại."

Lần cuối cùng của 'Ngũ Gia' bộc phát cũng đã thổi bay khí tức ở nơi này, Pháp thuật Hồi Ảnh Truy Tung cũng đã triệt để vô dụng.

Cho nên.

Lời nói của Mạc Cầu chính là căn cứ cực kỳ quan trọng.

Nếu như quả thật truyền thừa Thái Ất Thần Lôi Chú bị tiết lộ thì sợ là Kim Đan tông sư cũng không bao che được.

Chuyện này chắc chắn sẽ làm cho toàn bộ tông môn chấn động.

Cũng bởi vì vậy nên Liễu Vô Thương mới khẩn trương như thế.

"Ngô. . ." Mạc Cầu cũng biết là chuyện này quan trọng, hắn hơi trầm ngâm một chút rồi mới chậm rãi nói:

"Có lẽ là do ta nhất thời khẩn trương nên nhìn lầm."

"Thật sao?" Liễu Vô Thương nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng khẽ buông lỏng, nhưng trong lòng lại không thư giãn như vậy.

Liễu Vô Thương đã quen biết với Mạc Cầu mấy chục năm rồi, biết rất rõ tính tình của đối phương.

Tâm tính trầm ổn, tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích, nhưng đồng thời lại rất sợ phiền phức, không kiên nhẫn với việc vặt.

Câu phủ nhận này có mấy phần thật giả, nghĩ là biết.

"Tạm thời không đề cập đến chuyện của Thái Ất Thần Lôi Chú, nếu như người này đã có quan hệ với vụ mất tích của Trác Bạch Phượng thì chuyện này phải tiếp tục điều tra." Liễu Vô Thương An cố nén vẻ thấp thỏm trong lòng, mở miệng nói:

"Mạc sư đệ, đệ định làm như thế nào?"

"Trên người của 'Ngũ Gia' có đồ vật liên quan đến huynh đệ của gã, chỉ cần nghĩ một chút biện pháp liền có thể tìm được người." Mạc Cầu ném cái Túi Trữ Vật qua cho Liễu Vô Thương rồi nói:

"Chuyện kế tiếp phải làm phiền Liễu sư huynh rồi."

"Hình như Liễu sư huynh chính là Tuần sát của tông môn, gặp được chuyện như thế, chắc là sẽ không bỏ mặc không quan tâm chứ?"

"Ừm?" Liễu Vô Thương nhíu mày:

"Sư đệ có ý gì, chẳng lẽ đệ không đi theo sao?"

"Không được." Mạc Cầu lắc đầu:

"Đệ và Diệp gia chỉ hợp tác trong một khoảng thời gian mà thôi, quan hệ với Trác cô nương cũng không thể xem là tương giao tâm đầu ý hợp."

"Làm được đến đây cũng đã tận lực rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận